Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 43:




Không ngừng dặn dò Phan Nghiên Nghiên cố gắng đóng vai nữ phụ, không cần dùng tài nguyên chỉnh sửa phần diễn của mình nhiều hơn, cũng không nên tùy tiện chỉnh sửa hình tượng nam nữ chính.
Sau đó Sở Tự đóng gói đưa Phan Nghiên Nghiên tới đoàn phim.
Lần lượt đưa hai nghệ nhân trong tay tới đoàn phim, Sở Tự bắt đầu xem xét công việc mới.
Người đại diện cấp S có tư cách chọn lựa nghệ nhân muốn mang, hơn nữa một lần có thể mang nhiều nghệ nhân.
Sau khi đánh mất Đàm Thành, nghệ nhân mình dốc hết tâm sức, dốc hết kỳ vọng suốt mười mấy năm, làm một người đại diện, Sở Tự cũng có giấc mộng cùng nghệ nhân muốn dẫn dắt.
Mà nghệ nhân kia vừa vặn cũng đang ở Tinh Quang… hơn nữa vẫn chưa có đoàn đội cùng người đại diện.
Này cũng là một trong những nguyên nhân Sở Tự chọn lựa đầu quân vào Tinh Quang.
Cậu muốn trở thành người đại diện của vị diễn viên kia.
Vì thế sau khi xử lý xong mọi việc trong tay, Sở Tự liền dành thời gian tìm tới vị nghệ nhân làm mình có ấn tượng sâu sắc này, cậu bức thiết muốn ký kết với đối phương.
“Thầy Đinh, xin chào!” Đối với nghệ nhân nổi tiếng như Phan Nghiên Nghiên cùng Tô Khuyết, Sở Tự vẫn luôn dùng thái độ bình thản, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thế nhưng khi đối mặt với vị nghệ nhân này, cậu đặc biệt tôn kính.
Cho dù đối phương chỉ là một diễn viên phụ không đáng giá nhắc tới…. Vài chục năm qua chưa một lần đóng vai chính, chỉ trực thuộc công ty, không người đại diện, không đoàn đội, càng miễn bàn tới hậu trường, cả công ty lẫn trong giới, không có mấy người để ý tới đối phương.
Thế mà Sở Tự lại cung kính cứ như đối phương là ảnh đế hay diễn viên lão làng. Bởi vì cậu cảm thấy, đối phương xứng đáng.
Nam nhân trung nhiên nghi hoặc nhìn người trẻ tuổi đẹp trai trước mặt, lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy mà vẫn không danh không tiếng, ở công ty không có ai xem trọng, người chủ động tiếp cận, lại còn tôn kính gọi ông là thầy như vậy quả thực không được mấy người: “Cậu là..?”
“Tôi gọi là Sở Tự, là người đại diện… trước đó không lâu vừa ký kết với Tinh Quang.” Sở Tự mỉm cười, thực kiên nhẫn giới thiệu thân phận của mình.
Tuy đoạn thời gian trước cậu khá nổi danh trên mạng, thế nhưng cậu nghĩ những diễn viên khiêm tốn chỉ im lặng quay phim, không hề tuyên truyền cũng không có blogger tạo tin sốt như Đinh Thành Bân hẳn không xem tin tức bát quát trên mạng, cũng không biết cậu…
Nghệ nhân mà Sở Tự muốn ký kết tên là Đinh Thành Bân, là một diễn viên chuyên đóng những vai phụ lặt vặt trong giới, khán giả nhìn thấy ông sẽ cảm thấy thực quen mắt, thế nhưng bởi vì không có đoàn đội cùng blogger tuyên truyền nên nếu hỏi tên thì lại không có bao nhiêu người biết, trong mắt đám người trẻ tuổi, một diễn viên như ông cơ bản chỉ là người trong suốt.
Mà bộ dáng đại chúng của ông cũng không thích hợp với giới giải trí coi trọng diện mạo này, giá trị nhan sắc không chỉ không cao, ngược lại còn khá thấp…
Lúc mới xuất đạo, mới hai mươi đã có gương mặt bốn mươi, mà hiện giờ đã bốn mươi thì gương mặt vẫn vậy, ánh mắt không chỉ nhỏ còn một mí, da dẻ gồ ghề không sáng lán, mũi thì tạm được chứ không nổi bậc, dáng người khá béo, lưng còn hơi còng.
Tuy tốt nghiệp chính quy nhưng nhóm người đại diện vừa thấy diện mạo của ông liền từ bỏ, cảm thấy ông không có gương mặt kiếm ra tiền.
Cũng vì vậy, Đinh Thành Bân đóng phim suốt hai mươi năm nhưng vẫn luôn đóng vai phụ.
Đới trước, thẳng tới khi Sở Tự chết đi, Đinh Thành Bân vẫn không ngừng đóng vai phụ, đất diễn chỉ có vài tập.
Mà sở dĩ Sở Tự muốn ký kết nghệ nhân này như vậy là vì diễn xuất của Đinh Thành Bân… thực sự rất tốt.
Bởi vì quan hệ công việc nên Sở Tự đã xem qua rất nhiều bộ phim, mà trong đó cậu cũng không biết bao nhiêu lần nhìn thấy Đinh Thành Bân.
Mới đầu không hề có ấn tượng, dần dần nhận ra những diễn viên phụ kia cùng là một người thụ diện, Sở Tự không thể không thừa nhận, tuy bộ dáng không đẹp nhưng diễn xuất của Đinh Thành Bân lại cực kỳ xuất sắc, diễn cái gì ra cái đó, hơn nữa tất cả các vai diễn của ông, cho dù là nhân vật lớn nhỏ hay chỉ là nhân vật hi sinh, diễn viên này đều dốc hết tâm tư, từng động tác từng chi tiết đều xử lý nghiêm túc tỉ mỉ… Diễn xuất như vậy, Sở Tự dám nói không ít đương kim ảnh đế cùng diễn viên đang nổi nếu so ra thì kém một mảng lớn.
Chỉ khổ một cái, trong thời thế chỉ xem trọng nhan sắc này thì một diễn viên xuất sắc như vậy chỉ đành lu mờ, không người thăm hỏi, trừ bỏ những vị đạo diễn coi trọng diễn xuất của ông mà mời ông đảm nhiệm những vai nhỏ, để ông kiếm chút cơm qua ngày thì căn bản không có bao nhiêu người biết tới, lực chú ý của bọn họ đã dồn hết lên người diễn viên chính, không có tâm trí nhận ra diễn xuất của ông xuất chúng cỡ nào.
Đối với Đinh Thành Bân có tài nhưng không gặp thời, Sở Tự vẫn thực tiếc hận.
Đời trước Sở Tự từng vì Đinh Thành Bân mà nghĩ, chẳng lẽ không có diện mạo thì không thể làm diễn viên, cả đời chỉ có thể đóng vai phụ, dần dần bị mai một như vậy sao?
Đáp án là không phải.
Đối với dị trạng chỉ xem trọng mặt mũi cùng hậu trường của giới giải trí, lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, Sở Tự thực bất mãn, cũng không có cách nào tán thành.
Đời trước khi chưa gặp chuyện, vẫn còn đang mang Đàm Thành, lúc nhìn thấy Đinh Thành Bân diễn, Sở Tự đã từng nghĩ, chờ một ngày nào đó đưa Đàm Thành lên đỉnh cao rồi, có dư thời gian để tiếp nhận thêm nghệ nhân, cậu nhất định phải tìm cơ hội ký kết với một nghệ nhân xuất sắc như Đinh Thành Bân, để đối phương được đóng vai chính, không cần tiếp tục đóng những vai người qua đường nữa.
Đời này tuy cậu cùng Đàm Thành mỗi người mỗi ngã, một lần nữa tự bắt đầu, thế nhưng cậu chưa từng quên nguyện vọng này…
Vì thế…
Sau khi trở thành người đại diện cấp S của Tinh Quang, Sở Tự quyết định thực hiện nguyện vọng đời trước, thuyết phục đối phương trở thành nghệ nhân của mình.
“Người đại diện vừa ký kết với Tinh Quang a, cậu tìm tôi có chuyện gì không?” Cho dù công việc là diễn viên nhưng Đinh Thành Bân thoạt nhìn hệt như một người bình thường, không hề có cảm giác minh tinh, đối với Sở Tự cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Quả thực làm người ta không thể nào tưởng tượng nổi, người này đã từng đóng vai một vị hoàng đế cửu ngũ chí tôn giống hệt như thật.
Sở Tự cực kỳ thưởng thức Đinh Thành Bân, tuy trước kia chưa từng gặp mặt, chưa từng trao đổi nhưng Sở Tự từ sớm đã cảm thấy đối phương chính là tri kỷ, cậu thực tôn kính nói: “Là thế này, tôi đã xem qua rất nhiều bộ phim mà ngài đã đóng, là fan của ngài… sau khi ký kết với Tinh Quang có hỏi thăm một chút, được biết ngài vẫn chưa có người đại diện nên tôi muốn hỏi thử, ngài có nguyện ý ký kết với tôi hay không?”
“Fan của tôi?” Nghe thấy câu đầu tiên, Đinh Thành Bân liền cười khanh khách.
Một diễn viên phụ vạn năm mà người xem không nhớ được cái tên như ông làm sao lại có fan chứ?
Thế nhưng Sở Tự lại không chút nghĩ ngợi nói: “Đúng vậy.”
Tuy đã từng ký kết với những nghệ nhân nổi tiếng như Tô Khuyết, Phan Nghiên Nghiên, thế nhưng khi đối mặt với một diễn viên không danh không tiếng như Đinh Thành Bân, Sở Tự lại cực kỳ kích động, cứ như một đứa trẻ con được gặp thần tượng vậy… Cho dù tướng mạo đối phương thực bình thường nhưng trong cảm nhận của Sở Tự, Đinh Thành Bân siêu việt hết như ảnh đế.
Từ trước đến giờ, cậu vẫn luôn khâm phục những vị diễn viên có thực lực chân chính.
“Anh bạn trẻ vừa mới ra nghề đi, mới làm người đại diện nên khá kích động a… Tôi cũng từng có thời trẻ người non dạ…” Đinh Thành Bân thu hết biểu tình bất an cùng kích động của Sở Tự vào đáy mắt, lầm tưởng Sở Tự là nghé con vừa bước vào nghề: “Muốn ký kết nghệ nhân sao? Chính là cậu tìm nhầm người rồi… tuy một năm tôi nhận được không ít vai diễn nhưng thù lao lại chẳng bao nhiêu, chỉ đủ sống tạm qua ngày mà thôi, cậu có ký kết với tôi cũng không tạo được thành tựu, tôi chỉ là một diễn viên quèn, sẽ không trở thành ngôi sao đâu. Cậu muốn làm người đại diện thì nên tiếp xúc với những người đại diện kỳ cựu rồi thử ký kết với những đứa nhỏ trẻ tuổi xinh đẹp vừa mới tốt nghiệp ấy.”
Nói xong, Đinh Thành Bân xoay người muốn rời đi.
Sở Tự sốt ruột vội vàng cản ông lại: “Không phải a thầy Đinh, tôi không phải mới ra nghề, tôi đã làm người đại diện rất nhiều năm rồi, tôi thực sự là fan của ngài, chỉ đơn thuần muốn ký kết làm người đại diện của ngài mà thôi.”
“Thực ngại quá, tôi nghĩ mình không cần người đại diện, qua vài năm nữa sẽ tới kỳ hạn hợp động với công ty, tôi không có ý định ký tiếp.” Đinh Thành Bân căn bản không nghe lời Sở Tự nói.
Làm một diễn viên nhiệt tình nghiêm túc với vai diễn, cho dù thù lao thấp, cho dù tất cả vai diễn đều là vai phụ ông vẫn cố gắng, lúc đầu khi ký kết với công ty, ông cũng từng hi vọng công ty có thể tranh thủ vài vai diễn cho mình… Chính là theo thời gian trôi qua, ông chỉ dựa vào cơ duyên bản thân cùng vài vị đạo diễn thưởng thức mà nhận vai, công ty căn bản không để ý tới ông, Đinh Thành Bân sớm đã sinh ra ý định không tiếp tục ký kết.
Công việc ông tự tìm, kịch bản cũng tự chọn lựa… Việc gì phải chia ra một phần thù lao cho một công ty căn bản không quản tới ông, lại không cung cấp tài nguyên cho ông chứ?
Loại người đại diện hào nhoáng cho có mẽ ngoài này, chỉ có đám minh tinh mới cần, ông lại càng miễn bàn.
Đối với giới giải trí chỉ coi trọng nhan sắc chứ không phải thực lực này, ông sớm đã nhìn thấu.
Đinh Thần Bân chỉ muốn im lặng làm một diễn viên quèn, chỉ cần được diễn là tốt rồi.
Sở Tự biết đối phương không tín nhiệm mình, cũng biết như vậy thực bình thường, liền vội vàng giải thích: “Thầy Đinh, tôi thực sự không phải người đại diện mới ra nghề, tôi có kinh nghiệm làm việc rất nhiều năm rồi.”
Đinh Thành Bân cười khẽ một tiếng, không xem những lời Sở Tự nói là thật, nâng chân định rời đi.
Trong nhà còn rất nhiều chuyện, ông không rảnh bồi người trẻ tuổi này chơi đùa.
“Thầy Đinh, chẳng lẽ ngài không muốn làm ảnh đế à?” Sở Tự thấy đối phương hoàn toàn không tin mình, muốn rời đi, một phút cuống quít liền nói như vậy.
Đinh Thành Bân quả nhiên khựng lại.
Không có một diễn viên nào đam mê mãnh liệt với nghề mà lại không muốn trở thành ảnh đế.
Sở Tự cuối cùng cũng bình ổn lại tâm tình kích động vì gặp được thần tượng, cũng tìm lại được suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Làm một diễn viên có thực lực có diễn xuất, chẳng lẽ ngài muốn đóng vai phụ cả đời sao, không có giấc mộng trở thành ảnh đế sao?
“Mộng ai lại chẳng có, thế nhưng giấc mộng này không có khả năng thực hiện….” Đinh Thành Bân hồi phục tinh thần sau một thoáng hốt hoảng, rất nhanh lại nhìn rõ sự thật.
Lăn lộn nhiều năm như vậy, giới này ấm lạnh thất thường thế nào, ông sớm đã nếm trải n lần.
Sở Tự lập tức phản bác: “Ai nói không có khả năng chứ?”
“Anh bạn trẻ, có thể cậu vẫn trưa trải qua đắng cay nên vẫn ôm ảo tưởng tốt đẹp về giới này, thế nhưng nể tình cậu gọi tôi một tiếng thầy, tôi không thể không đánh vỡ ảo tưởng của cậu, tỉnh táo lại đi, giới này chỉ là một tràng danh lợi mà thôi, trước kia diễn viên chân chính có lẽ có thể trở thành ảnh đế. Nhưng bây giờ, cho dù có thực lực, có hành động nhưng không có tài nguyên, không có bối cảnh nâng đỡ, thậm chí ngay cả gương mặt xinh đẹp làm bình hoa cũng có thì….” Đinh Thành Bân từng câu từng chữ nói: “Đừng nói ảnh đế, ngay cả làm diễn viên cũng không được, cả đời chỉ có thể đóng những vai tôm tép, đối với hiện trạng này, ngay cả nhóm đạo diễn có quyền lực tuyệt đối trước kia cũng đành chịu, bởi vì giới giải trí bây giờ chính là thế giới tư bản, diễn viên do đám người đầu tư quyết định, đạo diễn không chịu, bọn họ có thể đổi luôn đạo diễn, mà ảnh đế chẳng qua chỉ là từ trong đám người kia chọn chọn lựa lựa rồi rút ra một người mà thôi, này chính là sự thật!”
Thói đời bây giờ ông quản không được… chỉ có thể tự quản chính mình, đừng có nằm mơ nữa.
Sở Tự thực đồng ý với quan điểm của ông, thế nhưng lại không cho là hoàn toàn chính xác: “Tuy hiện giờ hoàn cảnh trong giới quả thực là vậy, thế nhưng trong nước không phải không có những đạo diễn không cần nhà đầu tư, bản thân đạo diễn đã là một khối chiêu bài, có dù có nhà đầu tư thì đối phương cũng không dám hó hé gì việc quay hình, chỉ chờ tới ngày được chia tiền mà thôi…”
Nếu không phải như vậy, trước kia Đàm Thành không tiếp nhận quy tắc ngầm, cũng không có bối cảnh đã không thể lăn lộn tới giới.
Giới này mặc dù có nhiều thứ u ám nhưng vẫn có ánh sáng tồn tại, có tà thì tất có chính, có ác thì sẽ có thiện, rất nhiều chuyện đều có hai mặt của nó…
Đinh Thành Bân lập tức im lặng.
Ông biết những vị đạo diễn thích gì làm đó, thậm chí tùy ý chọn lựa diễn viên theo ý mình mà Sở Tự nói thực sự tồn tại… Thế nhưng những vị đạo diễn lớn này ông làm sao có thể tiếp xúc, cũng không biết làm thế nào nhận thức, bọn họ giống như tồn tại ở hai thế giới vậy.
“Thầy Đinh, tôi thực sự không phải người đại diện mới ra nghề, muốn dùng ngài làm vật thí nghiệm. Tôi có kinh nghiệm công tác rất nhiều năm, lúc Đàm Thành còn chưa nổi danh, tôi đã dẫn dắt cậu ta mười mấy năm, thẳng tới khi cậu ta giành được cúp ảnh đế… Hiện giời dưới tay tôi còn có hai nghệ nhân đang nổi là Phan Nghiên Nghiên cùng Tô Khuyết. Có thể ngài không biết người đại diện của họ, nhưng tên họ hẳn ngài đã từng nghe qua.” Sở Tự muốn thiết lập tín nhiệm với Đinh Thành Bân.
Đinh Thành Bân nhíu mày: “Người đại diện của Phan Nghiên Nghiên không phải Lý Ngọc Hoa à?”
Lý Ngọc Hoa chính là tên người đại diện hàng đầu Tinh Quang.
Trong giới, người đại diện cấp S kỳ cựu Lý Ngọc Hoa quả thực có danh tiếng hơn người đại diện cấp S Sở Tự rất nhiều, cũng rất lợi hại…
“Là Nghiên Nghiên nhìn trúng tôi từng dẫn dắt ra ảnh đế Đảm Thành nên chủ động ký kết với tôi.” Sở Tự không chút dối trá nói.
Đinh Thành Bân cười nhạo một tiếng, lại nói: “Cậu lợi hại như vậy, vì sao lại muốn ký kết với tôi?”
Thành tựu của Sở Tự thực huy hoàng, nếu đổi lại là người khác, nghe vậy đã sớm mơ mơ màng màng đồng ý, thế nhưng làm lão làng trong giới, Đinh Thành Bân cũng biết Phan Nghiên Nghiên cùng Tô Khuyết nổi danh là dựa dẫm vào tài nguyên nổi tiếng, ngay cả Đàm Thành ngoại trừ thực lực vẫn còn gương mặt có thể kiếm cơm. Thế mà Đàm Thành cũng phải lăn lộn mười mấy năm mới nổi tiếng.
“Thầy Đinh, tuy ngài có thể không tin nhưng tôi thực sự là fan của ngài.” Sở Tự nghiêm nghị nói ra những vai diễn xuất sắc của Đinh Thành Bân trong các bộ phim: “Tôi thấy ngài diễn một vị hôn quân mất nước trong ‘xxxx’, trước khi treo cổ tự vẫn, vị hôn quân quân kia vẫn luôn cợt nhả bất cần xem chuyện vong quốc hệt như một chuyện cười, thế nhưng giọt nước trong khóe mắt vẫn cố chấp không rơi xuống làm tôi có ấn tượng sâu sắc. Tuy số tập ngài xuất hiện rất ít, nhưng lúc rảnh rỗi tôi vẫn xem đi xem lại thật nhiều lần, còn cả lời thoại nữa, khi diễn nông dân thì một chút kênh kiệu hống hách cũng không có, lúc đếm tiền thì còn chấm chấm nước miếng cẩn cẩn thận thận đếm xem còn được bao nhiêu, hoàn toàn là bộ dáng một người nông dân giản dị khắc khổ bôn ba vì cuộc sống. Còn lúc đóng vai lưu manh cũng hoàn toàn nhập vai, không hề nhìn ra dáng vẻ thong dong vốn có, còn cả bộ dáng khi xỉa răng nữa.. quả thực làm tôi ấn tượng không thôi.”
Đối với mỗi vai diễn, mặc kệ là tốt hay xấu đều dụng tâm như vậy, người diễn viên này chính là diện viên chuyên nghiệp đủ tư cách.
Đinh Thành Bân nghe Sở Tự vanh vách kể ra những vai mình đã diễn, ngay cả chi tiết cùng điểm đặc sắc cũng chú ý tới, ông không khỏi cảm động.
Ông thực không ngờ, những chi tiết nhỏ mà mình cẩn thận nghiên cứu ra cư nhiên lại có người chú ý tới… còn hiểu được ẩn ý của nó, hiểu được ông chuyên nghiệp…
Như vậy, có lẽ ông nên thử tín nhiệm người đại diện trẻ tuổi này, tin tưởng cậu ta có thể tranh thủ cơ hội ảnh đế cho ông?
Mặc kệ, Đinh Thành Bân gặp gỡ Sở Tự cũng giống như Bá Nha gặp Tử Kỳ, thiên lý mã gặp Bá Nhạc… Chỉ vì ánh mắt tri âm của Sở Tự, Đinh Thành Bân cảm thấy mình ký kết với Sở Tự cũng chẳng mất gì, còn không phải vô duyên vô cớ có một fan hâm mộ sao, thực đáng giá.
Chuyện Sở Tự ký kết Đinh Thành Bân cơ hồ được công bố cùng một lúc với tin tức Phan Nghiên Nghiên nhận đóng vai nữ hai.
Weibo Sở Tự lập tức xuất hiện một đám antifan mắng Sở Tự chỉ biết ký kết những nghệ nhân xấu xí, vạn năm diễn vai phụ không thể nào đỏ nổi, căn bản không có ánh mắt của người đại diện cấp S, chúc cậu càng ngày càng thảm bại.
Theo sát đó là fan của Phan Nghiên Nghiên, sau khi biết thần tượng của mình nhận đóng hai vai nữ hai, liền xông vào weibo Sở Tự chửi mắng: ‘Nghiên Nghiên nhà chúng ta chưa từng diễn nữ hai, lúc đi theo chị Lý toàn diễn nữ một thôi, sao vừa chuyển đại diện một cái liền tuột xuống nữ hai, đúng là người đại diện rác rưởi!’
‘Căn bản không xứng làm người đại diện, đi chết đi! Chỉ biết hủy nghệ nhân, hại Nghiên Nghiên thôi!’
‘Nghiên Nghiên sao lại xui xẻo như vậy, trước kia ở cùng chị Lý không phải rất tốt à? Chị Lý chính là người đại diện hàng đầu Tinh Quang, cùng là người đại diện cấp S nhưng có danh tiếng hơn Sở Tự nhiều a.’
‘Sở Tự quá tệ, Nghiên Nghiên mau đổi chị Lý lại đi.’
Hàng loạt lời mắng chửi cùng chê bai.
Sở Tự lăn lộn trong giới nhiều năm, nhìn liền biết những lời mắng chửi trong weibo mình là có người cố ý làm khó làm dễ dẫn dắt suy nghĩ của fan Phan Nghiên Nghiên.
Nếu là bình thường, Sở Tự sẽ tìm cách cắn trả trở lại. Ngôn Tình Sủng
Thế nhưng vì ký kết được nghệ nhân mình muốn, tâm tình tốt nên Sở Tự không muốn so đo… Chẳng sao cả, thích mắng thì cứ mắng đi, cậu đang vui, chẳng rảnh hơi để tâm mấy chuyện này.
Tới cuối cùng, cậu tin tưởng mình có thể dùng thực lực đáp trả lại những lời mắng nhiếc kia.
****
Tính tình Sở Tự vốn là càng khó càng mạnh, là người rất dũng mãnh nếm trải thử thách. Công việc như vậy, mà đời sống tình cảm cũng như vậy.
Sau khi xác định mình thực sự yêu thích Viên Tiệp, tuy từng cảm thấy bản thân không tốt, không xứng với đối phương, nhưng sau khi thông suốt, cậu vẫn quyết định dũng cảm tiến tới.
Nếu hai người thực sự có khả năng ở bên nhau… mà lại vì nhất thời khiếp đảm tự ti mà bỏ qua đối phương, bỏ qua đoạn tình cảm này thì không phải rất đáng tiếc sao?
Bất quá trước khi dũng cảm tiến tới, Sở Tự cảm thấy việc đầu tiên mình cần làm là xác định Viên Tiệp rốt cuộc là đồng tính luyến hay dị tính luyến…. Nếu không xác định rõ tính hướng đã đâm đầu thổ lộ, nếu lỡ như Viên Tiệp là dị tính luyến thì đúng là dọa người, cũng thực xấu hổ, đến khi đó ngay cả tình bằng hữu cũng khó giữ được.
Vì thế bắt đầu từ ngày đó, Sở Tự liền bắt đầu hành trình thử nghiệm… thường xuyên vô tình cố ý trêu chọc, dụ dỗ đối phương. Nếu không thừa dịp hai người cùng làm việc nhà rồi đụng chạm vào tay Viên Tiệp thì cũng lấy danh nghĩa giúp anh vén tóc mà chạm vào trán anh, không thì đột nhiên nhào tới chọt lét, làm bộ làm dáng nghịch ngợm…
Cứ vậy, Viên Tiệp rốt cuộc là dị tính luyến hay đồng tính luyến, Sở Tự không rõ. Thế nhưng cậu phát hiện phản ứng của Viên Tiệp thực sự rất manh.
Mỗi lần cậu vừa đụng tới, cùng đối phương tiếp xúc da thịt, ngoài mặt Viên Tiệp không có biểu hiện gì khác lạ, thế nhưng Sở Tự nhạy cảm phát hiện vành tai đối phương đỏ rần lên.
Ngây thơ tới thức không hề giống một người hiện đại.
Ngô, cán bộ kỳ cựu nhất định là xử nam… nhìn sườn mặt Viên Tiệp, Sở Tự nghĩ vậy.
Vì kiểm nghiệm, Sở Tự còn từng giả bộ lơ đãng lộ ra những đoạn phim AV cùng GV trước mặt Viên Tiệp, thế nhưng chỉ cần chút tiếp xúc da thịt đã xấu hổ đỏ ửng vành tai như Viên Tiệp khi thấy mấy loại phim sex này lại hoàn toàn không có phản ứng, còn nhắc nhở: “Bớt xem mấy thứ này đi, xem nhiều không tốt cho thân thể.”
Lúc này… Sở Tự không còn nghi ngờ người trước mắt là hoàng hoa khuê nữ thời cổ đại nữa… mà bắt đầu hoài nghi đối phương có tính lãnh đạm.
Cư nhiên xem sex cũng không phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.