Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi

Chương 16: Chất vấn ông nội chồng




Thật ra đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của Linh Lan, lúc trước mẹ chồng luôn cố ý tác hợp cho Á Hân và Bảo Quốc, hoàn toàn không coi đứa con dâu chính thức như cô ra gì, cô muốn bà ta cũng phải trải qua cảm giác bị phản bội như cô.
Nhưng khi cô nói ra câu này thì đã lập tức hối hận, sao cô có thể đẩy bạn mình vào hố lửa chứ?
- Không… Trúc coi như mình chưa nói gì đi.
Linh Lan vội xua tay, nhưng ánh mắt của Nhã Trúc đã hừng hực ngọn lửa thù hận, đối với một đứa trẻ mồ côi cô ấy, cha của Linh Lan không khác gì cha ruột của cô ấy, nay đã biết kẻ hại chết ông, không lý nào cô ấy lại buông tha.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Từ nhỏ Linh Lan đã hiền lành yếu ớt thường xuyên bị bắt nạt, nhưng Nhã Trúc thì hoàng toàn ngược lại.
Nhớ năm xưa khi Linh Lan bị tụi nhỏ trong xóm giật tóc trấn lột, Nhã Trúc đã cầm viên gạch ném thẳng vào đầu chúng, từ sau lần đó không còn ai dám động vào cô nữa, bao nhiêu đó cũng đủ để thấy tính cách của Nhã Trúc mạnh mẽ đến cỡ nào.
Linh Lan lắc đầu, hốc mắt đã sớm đỏ hoe, cô nói:
- Mình không muốn Trúc rơi vào vòng xoáy của giới thượng lưu, họ phức tạp và ác độc lắm, nếu không khéo đời Trúc sẽ bị hủy, Trúc cứ coi như mình nói bậy đi được không?
Nhã Trúc mỉm cười giơ tay lau nước mắt cho Linh Lan, trong mắt cô ấy, cô không khác gì một đứa em gái yếu ớt luôn cần được bảo vệ cả.
- Cuộc đời của tôi đã bị hủy từ khi thằng khốn kia bán tôi vào ổ chứa rồi, lúc đó chú Thành mất, Lan lại không rõ tung tích, tôi không còn động lực nào để cứu lấy bản thân nên mới buông xuôi phó mặc cho số phận, nhưng bây giờ Lan trở về rồi, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn Lan một mình trả thù lũ sói đói kia chứ?
- Trúc à…
Linh Lan rơi lệ, hai người họ cũng chỉ muốn mưu cầu hạnh phúc đơn giản cho chính mình mà thôi, tại sao ông trời lại đối xử tệ với họ như vậy chứ? Họ đã làm sai điều gì đâu?
Nhã Trúc vuốt ve mái tóc dài của Linh Lan, nhỏ giọng nói:
- Hãy nói cho tôi biết kế hoạch của Lan đi, chúng ta cùng nhau trả thù cho chú.
Linh Lan nhìn vào ánh mắt kiên định của Nhã Trúc, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
- Được…

Sau khi đưa Nhã Trúc đi thuê một căn nhà khác xong, Linh Lan lại ngồi xe trở về nhà, vừa rồi Đình Nam gọi điện thoại nói tối nay sẽ ăn cơm ở nhà nên cô phải mau chóng chuẩn bị.
Lúc ngồi taxi đi ngang qua một khu vui chơi, Linh Lan nhìn đám trẻ con chơi đùa bên trong mà cảm thấy rất vui vẻ, không biết nghĩ đến điều gì mà cô lại kêu tài xế dừng xe, sau đó một mình đi vào khu vui chơi đó.
- Nếu hai đứa bé kia theo mình tới đây thì tốt biết mấy.
Linh Lan tự lẩm bẩm rồi tự thở dài, đến cả mặt mũi của chúng cô còn chưa kịp nhìn thì nói gì đến việc đưa chúng đi theo, chỉ e cả đời này cô và hai con sẽ không có duyên gặp nhau nữa rồi.
- Ấy ấy cháu chạy chậm thôi.
Khi Linh Lan vừa định trở ra xe taxi thì đột nhiên một đứa trẻ chạy tới, theo quán tính cô đỡ lấy nó.
- Bé không sao chứ?
Linh Lan ôm lấy đứa nhỏ, phủi cỏ dại trên người nó rồi nhẹ nhàng hỏi han, sau đó một người đàn ông tâm năm mươi bước nhanh tới nói:
- Đã bảo cháu đừng chạy mà.
Ông ấy kia ngẩng đầu lên gật đầu với Linh Lan.
- Cảm ơn cô nhé, thằng bé nghịch quá.
- Ông Tần…
Linh Lan buộc miệng thốt ra hai chữ “ông Tần” khiến người đàn ông kia kinh ngạc.
- Cô quen tôi sao? - Người đàn ông hỏi.
Linh Lan đương nhiên biết người này, ông ấy chính là quản gia của ông cụ Trần, nếu ông ấy xuất hiện ở đây thì có lẽ ông cụ Trần cũng đang có mặt.
Ông Tần vẫn đang đợi câu trả lời của Linh Lan, ông ấy nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình từng quen biết cô gái trước mặt, trông cô ấy xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là bạn gái của một trong mấy cậu chủ ở nhà?
Linh Lan không giải thích với ông ấy mà xoay người rời đi một mạch, ông Tần càng cảm thấy cô kỳ lạ nhưng không đuổi theo truy vấn, ông ấy phải bế cháu nội đi mua một ít đồ ăn rồi quay trở về công viên với ông chủ.
Bên này Linh Lan không ngồi vào xe taxi mà đi đến công viên gần đó, trực giác của cô đã đúng, ông cụ Trần thật sự đang ở đây.
Cô chậm rãi đi về phía ông cụ, trong lòng ngổn ngang không rõ cảm xúc, cô cũng không biết mình có hận ông ấy hay không, bởi lẽ mấy năm làm dâu nhà họ Trần chỉ có một mình ông đối xử tử tế với cô.
Nhưng sự tự tế này lại vô tình đẩy cô rơi vào hố lửa.
Xuất phát từ ơn nghĩa, ông cụ sẽ ban cho cô chút quyền lợi với ý nghĩ cô sẽ sống dễ dàng hơn trong nhà họ Trần, nhưng trên thực tế ông cụ không có nhiều thời gian để mắt tới chuyện xảy ra giữa các thành viên trong gia đình, cô có được quyền lợi nhưng không được che chở đã trở thành miếng mồi ngon cho những con sói kia cắn xé.
Họ thèm thuồng những thứ cô được ông cụ cho rồi lại ganh ghét với điều đó khiến cô luôn sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Giá như ông cụ không kêu cháu mình cưới cô mà chỉ cho gia đình cô một số tiền để sinh sống, hoặc giá như ông cụ để mắt đến con cháu của mình một chút thì đời cô đâu phải bi kịch như thế này?
Hiện tại ông cụ Trần đang ngồi trên ghế đá nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng điệu có vẻ đang rất gắt gỏng.
- Tôi đã nói với ông rồi mà ông không nghe, phải dạy cho tụi nhỏ hiểu thế nào là tri ân đồ báo, tiền đâu phải là tất cả, sao lại quăng tiền cho ân nhân như vậy?
- Ông xem tôi này, năm xưa được người ta cứu tôi bèn cưới con gái họ về, đáng tiếc con bé bỏ đi rồi, nếu không bây giờ cũng sinh cháu cho tôi bồng.
Ông cụ Trần nói với giọng điệu rất tự hào, Linh Lan đứng phía sau càng nghe toàn thân càng run rẩy dữ dội.
- Vậy sao? Tri ân đồ báo sao? Đồ báo tới nỗi hại thảm cả nhà ân nhân luôn, đây là cách ông dạy con cháu của mình à?
Linh Lan gần như hét lên, cô thật sự không thể hiểu nổi tại sao ông ấy lại tự hào khi bản thân đã gián tiếp đập nát một gia đình như vậy.
Ông cụ Trần giật mình quay lại nhìn Linh Lan, lúc sau ông cụ tức giận quát:
- Cô là ai? Sao cô dám nói chuyện với tôi như vậy?
Linh Lan cũng không còn giữ được bình tĩnh, vành mắt cô đỏ lên, nghiến răng nói:
- Trước khi hỏi con thì ông nên về hỏi con cháu của mình xem đã đối xử với ân nhân của mình thế nào, trên đời này không có bí mật nào không thể bị moi ra, trừ phi ông không muốn mà thôi.
Nói xong Linh Lan xoay người bước đi, ông cụ Trần gõ gậy xuống đất quát:
- Cô đứng lại cho tôi khụ khụ khụ…
Ông cụ Trần ôm ngực ho khan, Linh Lan nghe tiếng quay lại, đang định đi tới đỡ ông cụ thì một giọng nam vang lên:
- Cô kia làm gì đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.