Chu Tam đêm hôm khuya khoắt mang tôi vào núi sâu, chẳng lẽ có liên quan đến cô gái đến tìm hẳn hôm qua?
Sự thật có vẻ chắc chắn là vậy.
Đi bộ ước chừng hơn nửa giờ, lúc đến giữa sườn núi Chu Tam cuối cùng cũng dừng lại
“Được rồi, tới rồi”
Chu Tam mở miệng lẩm bẩm, nhưng tôi nhìn quanh bốn phía trừ đèn pin đang căm trong tay ra thì gần như chẳng còn gì cả
“Được rồi, tắt đèn pin đi, đừng dọa khách lớn của chúng ta"
Nói rồi mặc kệ tôi có đồng ý hay không, trực tiếp lấy đèn tin trong tay tôi tất đi
Đèn pin vừa tắt, xung quanh chìm vào bóng tối Tôi không kịp làm gì cả, chỉ có thể ngơ ngác chú ý bốn phía, đề phòng cái gì đó đột nhiên xuất hiện.
Sau một lúc lâu cũng không thấy bất cứ động tĩnh nào, ngược lại lúc tôi quay đầu lại mới thấy Chu Tam đã thắp nến, trong tay lúc này đang cầm một sợi chỉ đỏ
Chu Tam buộc một đầu chỉ đỏ vào một nhánh cây thoạt nhìn như sắp chết héo, kéo dài khoảng hai mét rồi lấy đầu kia buộc lên nhánh khác.
Ở chính giữa dây thì đặt ngọn nến đã thắp sáng trước đó
Sau khi Chu Tam làm xong hết mọi chuyện, hắn rút từ trên người ra một lá bùa vàng. Lá bùa mau lẹ biến thành một con thiên chỉ hạc trong tay hắn
Chu Tam lầm bầm, con thiên chỉ hạc kia liền bốc cháy trước mặt tôi, cùng lúc đó, nó bắt đầu bay vào giữa sợi chỉ. Giống như mở ra một cánh cửa, thiên chỉ hạc vừa lướt qua dây đỏ, hai đầu dây như bị người ta dùng lực kéo, một giây sau cũng trực tiếp bốc cháy
Chỉ đỏ cháy rất nhanh, găn như là trong nháy mắt đã trực tiếp cháy đến cuối. Nhưng ngay lúc nó cháy xong, một cánh cổng bằng sương mù cứ như vậy xuất hiện trước mắt chúng tôi
Chiều rộng của cổng bằng chính xác chiều dài của sợi chỉ đỏ vừa rồi
“Xong rồi, đi thôi, lát nữa phải chú ý một chút, đừng có thô lỗ quá”
Tôi không hiểu những gì Chu Tam nói. Nhưng chắc chẵn ngay giây tiếp theo tôi sẽ thấy những điều kỳ dị. Mấy thứ này dường như tôi đã đọc được trong cuốn sách mà ông nội để lại, là một loại phương pháp mở cửa âm.
Tương truyền còn có một thế giới khác ở giữa dương gian và Âm giới, những thứ tồn tại ở đây đều cũ kĩ mục nát. Nó không thuộc về thế giới người sống, cũng không thuộc vẽ âm phủ, nó là một sự tön tại rất lạ thường
Nếu thật là như vậy, Chu Tam mở ra nơi này hắn là phó thác của cô gái đến tiệm hôm qua
Không đáp lời của Chu Tam, tôi trực tiếp ôm con gà trống bước vào cánh cổng sương mù. Một trận kinh ngạc qua đi, Chu Tam lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, nhưng cùng lúc đó còn có một con đường cổ kính.
Hai bên đường có rất nhiều tòa nhà, phong cách không phải của hiện đại, thậm chí còn chẳng phải cận đại
Chu Tam cầm trong tay một tờ giấy trắng. Thoạt nhìn giống như chẳng có gì, nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ sẽ thấy trên đó có một đoạn chữ nhỏ rất dài. Nhưng vì khoảng cách, tôi không đọc được trên đó rốt cuộc. viết cái gì
“Chính là nhà này."