Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 64: Mong còn không được




Tôi vốn dĩ tưởng rằng Chu Tam sẽ yêu cầu đi cùng, không nghĩ tới tên này lại lá đầu, nói: “Tôi không đi, ngày mai tôi sẽ ghé qua chút”
Tôi gật đầu, định chuẩn bị đi thì Chu Tam gọi lại.
“Cái đó, đề nghị lúc trước của cậu tôi cảm thấy cũng không tệ, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Ban đầu tôi còn chưa kịp phản ứng đề nghị trong miệng Chu Tam nói là cái gì, sau khi ngắn người vài giây tôi liền cười một tiếng.
“Cái này có là gì, tôi đợi anh”
Từ chỗ Chu Tam trở về, tâm tình tôi tương đối tốt, Chu Tam đáp ứng cùng tôi giải quyết sự kiện quan tài cổ ở sông Hồng, không hề nghĩ ngờ chút nào sự trợ giúp của tôi chỉ là một điểm cực nhỏ.
Lần nữa quay trở lại nhà Từ Phượng, may mắn là lưồng âm khí phía trước không có xuất hiện lần nữa, từ nơi này nhìn qua, ánh đèn nhà Từ Phượng vẫn sáng, tôi nhìn đồng hồ, lúc này cũng đã hơn một giờ sáng rồi, sao bọn họ vẫn còn chưa ngủ.
Mới vừa bước lên tăng hai, một cỗ hương thơm đậm đà mùi thịt từ nhà Từ Phượng truyền tới, mà tôi vừa mới bước tới cửa, cánh cửa lớn kia liền xoạch một tiếng, trực tiếp mở ra.
Tôi sững sờ trong phút chốc, ngẩng mặt lên thì vừa vặn thấy khuôn mặt cười tươi như hoa của Từ Phượng.
“Mọi người đây là?”
Tôi có chút kinh ngạc, sau khi cửa mở thì mùi thịt đậm đà kia càng dày đặc hơn.
“Uyển Nhi nói vào thời điểm này cậu sẽ quay về, vậy mà thật sự quay về luôn, chị ban đầu hãng còn không tin đâu”
Từ Phượng nhẹ giọng mở miệng, tiếp sau liền nháy mắt một cái, Cát Uyển Nhi cũng từ trong phòng đi ra.
Tôi liếc nhìn Cát Uyển Nhị, trong lòng có chút cảm giác kỳ dị khó hiểu, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp đi đến phòng bếp, mới vừa rồi cùng Chu Tam đi vào núi một chuyến, cái gì cũng không ăn được còn phải chịu một trận sợ hãi, nếu không phải năng lực chịu đựng của tôi không tệ, phỏng chừng bây giờ vẫn còn trì hoãn chưa xong.
Lần này trở về lại có canh hầm gà của Từ Phượng và Cát Uyển Nhi chờ tôi, như thế nào lại không ngạc nhiên mừng rỡ cho được.
Không kịp chờ đợi liền mở vung nồi ra, mùi thịt đậm đà liền đập vào mặt, tôi xem đáy nồi một chút, quả thật quá tuyệt vời, nước dùng mơn mởn mềm mại, cầm lấy muỗng canh, không kìm lòng được uống một hớp, mặc dù bị nóng kêu oai oái, nhưng dòng nước ấm ấy thuận lợi chảy qua yết hầu, một đường trực tiếp trôi xuống bụng.
“Không tệ, không tệ, làm sao mà tối muộn rồi còn nhớ tới hầm gà vậy?”
Tôi quay đầu lại, Từ Phượng và Cát Uyển Nhi đều đang canh giữ ở cạnh cửa, mãi đến khi tôi xoay người lại chào hỏi, hai người họ mới cười một tiếng, sau đó. Từ Phượng nói: "Cậu không ở đây chị cũng không dám ngủ, Uyển Nhi dường như cũng không buồn ngủ, chúng ta liền đi dạo chợ đêm, mua chút đồ vẽ, vốn đi là chuẩn bị cho ngày mai ăn, nhưng Uyển Nhi nói có thể tối nay cậu sẽ quay về, liền trực tiếp hầm gà chờ cậu về, thế nào, không hài lòng à?”
“Tôi làm sao lại không hài lòng, mong còn không được đâu”
Tiếng nói vừa dứt, ba người liền nở nụ cười.
“Đúng rồi, nghe nói cậu cùng Chu Tam ra ngoài?"
Từ Phượng đột nhiên mở miệng khiến tôi sững sờ trong chốc lát, tôi gật đầu một cái, lúc này mới nói “Đúng vậy, Chu Tam bảo tôi ra ngoài có chút chuyện, cùng anh ta đi một chuyến, nhưng chuyến đi này không phải không có thu hoạch gì” Vừa nói vừa lấy Ngũ Vị Tử lúc trước nhận được ra tay ước lượng.
“Đây là!"
Cát Uyển Nhi lập tức phát hiện ra loại Ngũ Vị Tử không hề tầm thường này, trực tiếp lấy tay chộp lấy, rồi sau đó mở ra nhìn một cái, nhất thời liền vui vẻ ra mặt.
"Không sai, đây chính là Ngũ Vị Tử, không nghĩ tới anh Tùng nhanh như vậy liền tìm được vị thuốc dẫn đầu tiên.”
Tôi xoa xoa đầu Cát Uyển Nhỉ, cô gái nhỏ này cao hứng như vây, xem ra Ngũ Vi Tử không có vấn đề gì rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.