Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 67: Nếu quá mười lần




Chu Tam sau khi nghe xong cũng không nói gì, chẳng qua là hiểu ý cười một tiếng, lúc này mới nói “Cậu dĩ nhiên là không biết, nhưng cậu không biết, cũng không có nghĩa là không ai biết, dựa vào việc mò thi vớt xác vào nam ra bảo lúc trước của ông già nhà cậu, ông ấy nhất định đã để lại cho cậu vài món đõ”
Vừa nói, Chu Tam liền đem cái mai rùa kia cùng một phần bản đồ nhìn đã cũ đến sắp mục nát tới nơi đặt ở trước mặt tôi.
“Cậu xem kỹ một chút quyển sách mà ông già lưu lại cho cậu đi, xem hiểu rồi hẵng gọi tôi
Vừa nói, Chu Tam vừa ý vị thâm trường nhìn tôi, rồi sau đó quay đầu lại, đôi mắt ẩn tình liếc Từ Phượng một cái, chỉ là bị Từ Phượng trực tiếp coi như không thấy gì.
Chu Tam có chút mất mát cúi đầu xuống, lúc này mới nói: "Được rồi, tiểu tử cậu có phát hiện cái gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn về ngủ chút!"
Lời này của Chu Tam vừa nói ra, khiến tôi buột miệng thốt lên.
"Tối hôm qua anh không ngủ à?"
Chu Tam ngáp một cái, lại nói: "Ngủ cái rắm, gói bánh bao một đêm, đều bị tiểu tử cậu ăn hết, sắp khiến tôi tức chết rồi."
Tiếng nói Chu Tam vừa dứt, tôi cười hắc hắc một tiếng, Chu Tam khoát khoát tay, dường như thật sự bất đắc dĩ, xách chút đồ còn sót lại rời khỏi nhà Từ Phượng.
Dĩ nhiên, khối ngọc kia hắn cũng mang đi, nếu như tôi bảo hẳn để lại khối ngọc đó, chỉ sợ là thật sự muốn cái mạng già của hắn rồi
Bây giờ là ban ngày, bên ngoài mặt trời đã lên, bụng không đói, thời tiết cũng không tệ lầm.
Tôi kéo rèm cửa sổ ra, một mảng lớn ánh sáng màu vàng rơi trên người, cảm giác thật ấm áp,
Tôi kéo ghế sofa qua, đặt xuống trước mặt, chỉ chỉ cái ghế nói: "Chị Từ Phượng, ngủ một lúc đi, bây giờ là ban ngày, cô ta không dám tới đâu."
Ban ngày chính là thời điểm dương khí thịnh vượng, dù cô ta có lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào tới, cho dù là khống chế giấc mơ của một cô gái, cũng không có khả năng.
Nữ quỷ kia sở dĩ có thể khống chế giấc mơ của Từ Phượng, là bởi vì khi Từ Phượng đi qua bờ sông Hồng, đúng dịp thấy cô ta, dùng cách nói phổ thông chính là trúng tà, bình thường ăn bùa là tốt rồi, chỉ là Từ Phượng lại hơi có chút bất đồng.
Cô ấy bây giờ, giống như là một bệnh nhân bị bệnh nặng đang ở giai đoạn cuối vậy, hơi không chú ý chút thì sẽ mất mạng như chơi, nếu để cho nữ quỷ kia câu đi sáu phách của Từ Phượng, thì Từ Phượng coi như là sẽ được sống, nhưng nếu như vậy thì đầu óc cô ấy sẽ trở nên ngây ngốc, huống chi hiện tại lại như vậy, nữ quỷ kia vẫn liên tiếp đến tìm cô ấy.
Nếu quá mười lần, Từ Phượng sẽ chết bất đắc kỳ tử, hoàn toàn bỏ mạng.
Từ phượng gật đầu, lúc này lại kéo ra một cái ghế sofa khác, tỏ ý Cát Uyển Nhi cũng nên ngủ một lát
Cát Uyển Nhi nhìn tôi một cái, tôi khẽ gật đầu.
Cát Uyển Nhi coi như là trông coi Từ Phượng một ngày một đêm, sợ rằng sớm đã đến cực hạn, chỉ là còn đang một mực cứng rắn chống đỡ mà thôi.
Đúng như dự đoán, Từ Phượng kéo ra một cái ghế. sofa khác, rồi được sự đồng ý của tôi, Cát Uyển Nhỉ dẫn đầu năm lên luôn, trong chốc lát liền truyền tới tiếng ngáy nhỏ nhẹ của Cát Uyển Nhi.
"Chị cũng ngủ một chút đi, trước khi mọi chuyện được giải quyết, sợ rằng chị phải ngày đêm lăn lộn rồi, còn có công ty chị bên kia, tôi cảm thấy hay là để cho ba chị xử lý đi, còn chị thì nghỉ mấy ngày, những ngày này tốt nhất là chị nên ở bên cạnh tôi."
Từ Phượng không có phản bác, chẳng qua là nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Từ Phượng cũng nằm ở trên ghế sofa, lúc này, tôi mới lấy mai rùa và bản đồ lúc trước Chu Tam đưa cho xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.