Nguyên nhân xảy ra cái sự tình này - trung tâm của cơn bão chết cười dưới lầu, không nói ai cũng biết là Hải Phong.
Trước khi cái bình cùng cái xô rơi khoảng độ hai mươi phút.
"Đây là đâu...?"_Phong khó khăn mở mắt, thuốc ngủ đã hết công dụng, lờ đờ uể oải,_"Ôi..."_cô đạp chân ra một chút liền đau, hai cái chân của Phong, cùng cẳng tay, đều làm thành một cục như đòn bánh tét, ít nhất cũng chừa ra vài ngón tay ngón chân để dễ bề hoạt động. Phong lắc đầu, băng bó có tâm thế là cùng.
Mới sáng sớm, thực ra đáng lẽ hôm qua dậy đã sáng sớm rồi, chẳng biết sao tự nhiên lại ngủ mất để giờ phải dậy lại.
"Ưm..."
Phong lè lưỡi ra, cái vị ngòn ngọt chan chát của "viên kẹo" hôm qua còn trong lưỡi, tự nhiên câu thêm nụ cười thích chí, "vậy là người ta cũng cho mình ăn kẹo đó á, mà chắc tại mệt quá nên mình ngủ đi thôi"_chắc cô đang nghĩ như vậy,
Nghĩ đến hôm qua mới nhớ ra mình bị thương, căn phòng này buổi sáng cũng thật tối đi, nhưng Phong thấy thực nóng, lật chăn ra mới thấy mình mặc thêm lớp đồ. Khuôn mặt bỗng hóa ra xám xịt. Bộ đồ này ở đâu ra đây???
Khó chịu, tay Phong bắt chéo, ôm hai gấu áo của cái áo phông kéo lên khỏi người, đang rất thuận lợi tuột áo ra khỏi cơ thể mình thì "Meooo rrghh..." cái tiếng chợt vang lên trong im lặng của cái phòng ngủ tĩnh mịch làm Phong hết cả hồn.
"Mèo?"_Cởi được áo ra thực khỏe, Phong vắt nó qua bên giường, thuận tiện nhìn con mèo đang giương mắt nhìn mình, trong bóng tối mờ mờ thì thật khó nhận ra hết cơ thể đen tuyền của em mèo, Phong chỉ muốn bế, nhưng không nhìn rõ. Bèn men theo giường để ra cửa sổ. Ít nhất phải ra mở cho thông thoáng cái nhà.
Hai chân bị băng hết lòng bàn chân nên Phong phải đi lững thững bằng hai mép ngoài chân không bị thương, vừa đi vừa thuận tiện kéo khóa quần cho cái quần ngắn cụt ngủn đó tuồn tuột xuống.
Thực ra là Phong không quen mặc đồ, có cái áo nhỏ với cái quần nhỏ che thôi thì cũng được đi. Thành thực mà nói, ai bảo Uyển Chi vẽ cô trong thế khỏa thân làm gì nha?
"Nặng vậy?"_Hải Phong buộc phải dùng sức, cùng với hai cánh tay, vai trái đang đau và ghì mạnh cho hai cánh cửa hơi rỉ trên vành mép bung ra, với cái kính cửa sổ mờ mờ này ánh sáng không đủ xài.
Phong cũng chẳng để ý ngoài đó, nếu mở cửa ra thì chậu đất trước cửa sẽ văng xuống, và khi mở được cửa thì kinh động sẽ tháo mấy cái vít trấn giữ sắp hết chịu nổi sức nặng của xô nước mưa xuống luôn.
Rồi trong lúc dùng sức nhiều vậy thì cửa tự bung ra, trong khi các chuyện tiếp theo diễn ra cho phía dưới thì trên này Hải Phong bị một lực quán tính làm cho ngã nhào.
Hải Phong nằm ê ẩm giơ hết hai cẳng dưới đất, cô có cho vàng chắc cũng chẳng tin được mình vừa gây ra chuyện động trời ở dưới nhà. Con mèo đen với đôi con ngươi sắc lẻm đi đi lại lại và ngúng nguẩy đuôi với cô. Nó có vẻ là giống mèo Ba Tư, vừa gặp đã cọ cọ vào người gần như che cực ít vải của Phong.
Hải Phong cũng rất vui định ngồi dậy ôm nó, nhưng vừa nghe tiếng chói tai từ dưới nhà cứ phát lên ầm ầm làm cho Phong phải kinh động bóp chặt tay đang ôm làm bé mèo trốn mất.
Các tiếng động ở lầu dưới cứ lần lượt lần lượt vang vào lỗ nhĩ của cô, khiến Hải Phong chẳng biết phải làm sao, con mèo đen nhìn Phong, và cô cũng nhìn lại, rồi cả hai cùng nhìn xuống tiếng động từ lầu dưới.
"Uyển Chi!! Coi nhà cậu này..!!!"_Tiếng chân của Nhã cứ giáng bịch bịch trong nhà, theo sau là Uyển Chi cứ dwrnng dưng trơ mặt ra vì biết sắp nghe mắng.
"Đống gạch này là sao đây hả?"_chỉ vào đống thủy tinh vụn dưới sàn,_"Còn chỗ này nữa, cậu lại đốt tranh đấy à?"
"Mớ chén này nữa....!!"_Thanh âm Nhã gần như hết nói nổi.
Nhã đã đến nhà Chi không biết bao nhiêu lần, nhưng lần thăm này chẳng khác gì Chi đang đưa cô đi thăm một "vùng đất thánh lạ", mặc cho cái mặt Nhã cứ xanh rồi đỏ vì các 'tác phẩm' dơ bẩn mình làm ra, mặt Nhi vẫn ung dung không nói lời nào. Dị đến khó tin, đi theo sau.
"Uyển Chi, đồ ăn đâu cả rồi?!!"_Tiếng tủ lạnh mở ra đóng lại uỳnh uỳnh. Nhã đang bực hết nói rồi, ngay cả đồ ăn cũng không có, cậu coi đi xem cậu đã ốm bao nhiêu rồi hả Chi???
Nếu trên lầu không biết làm sao thì thử hỏi dưới lầu cũng chẳng biết làm như nào? Uyển Chi chỉ biết lắc đầu và đi kiếm lấy chai dầu xoa lên trán, cô hơn ai hết hiểu đứa bạn oái oăm này, thiệt là hễ cái lại ồn ào. Cũng đúng, hai tháng qua cô không đi làm, cũng không cho nó qua, cắt gần hết liên lạc, giờ nó như vậy là hiển nhiên thôi?
"...."_Không biết trả lời ra sao, Chi đành dựa tay mình vào cạnh bàn để chống đỡ sức nặng cơ thể, lớp bụi dày trên đó bám lên bàn tay làm Chi hơi giật mình bỏ ra, và thở dài. Sau một tháng, từ ưa sạch sẽ lại trở thành ở dơ vô đối.
Nhưng từ đó Chi cũng chẳng sợ dơ bẩn nữa, ít nhất vẫn giống người ở chỗ ngày tắm một lần, sáng tối rửa mặt, đánh răng (kem mua một lần xài cả năm).
"Cậu phải đem đống rượu này thanh lý hết đi... á mà cái này!!! Uyển Chi cậu hút thuốc đấy à!!?"
Nhã cầm ra hai gói thuốc lá cùng một đống chai rượu rỗng trên tay. Hôm qua nếu Nhã ở đây sẽ còn thấy một mớ máu me của Phong nữa cơ, may mà Chi đã lau cả rồi, còn giấu cái áo thực ra thành giẻ lau đó vào một tủ gỗ.
Cứ suy nghĩ mà mấy lời của Xuân Nhã làm não Chi cứ đi lên đi xuống không kịp._"Cậu làm ơn yên lại một chút đi... "_Chi không quen tiếng ồn ào, vì cô sống với im lặng quá lâu rồi, bảo thích nghi lại thì ít nhất cũng cần vài ngày, đừng có vừa cái là loạn lên như vậy, thật phiền phức. Vậy mà cô bạn thân này không kiêng nể cứ tiếp tục nhốn nháo.
"Hết nói với cậu..."_Xuân Nhã thực trong bụng đầy thông cảm mặc dù bên ngoài vẫn tỏ ra la mắng khí thế. Thở một hơi, gì cần la cũng la rồi, nhìn sắc mặt bạn mình ngày càng đi xuống mà không khỏi xót xa lắc đầu.
"Cậu liệu mà bỏ hết cho tớ đấy..."
Nhã càng đe dọa thì cái nhún vai của Chi chỉ làm cô nàng thất vọng, cái đồ băng lãnh mặt dày, Nhã thầm chửi xéo, để đống chai rượu lăn lóc vô một góc, Nhã mới ngoảnh đầu qua Chi._"À, Cô nàng kia đâu?"_nãy giờ Nhã bị căn nhà bừa bộn của Chi làm quên béng chuyện quan trọng.
"..."_Nghe nhắc đến Phong, mặt Chi hơi có biểu hiện chút chút, Nhã có thể nhìn ra, thay đổi rất nhanh chừng một hai giây rồi lại khôi phục băng lãnh, Chi chỉ buông thõng tay_"Cô ấy ở trên lầu, còn...ngủ"
"Ngủ?"_Nhã hỏi lại.
Chi gật đầu.
"Lát cho tớ gặp nhé?"_Nhã thấy không khí cứ im lặng khó chịu quá, mới tiếp tục mở miệng.
"..."_Chi nhìn nhìn, mớ tóc mái che đi một phần khuôn mặt nên Nhã chẳng biết cô đang muốn gì, đành là Nhã chịu thiệt, quay gót ra ngoài.
"Mới đồ cậu nhờ tớ mua ấy, tớ để ngoài xe, đợi tớ ra lấy nhé?"
"..."_Chi ôm ngực nhìn bạn, quay mặt lại, không lạnh không nóng khẽ gật đầu, rồi bỏ lên lầu, cô muốn xem Phong cục cưng bây giờ là như nào rồi? Tự nhiên nghĩ đến Phong khiến Chi thấy vui vui, câu lên nụ cười.
Nhã đến chán ngán bó tay nhìn theo bạn mình cho đến khi biến mất khỏi cầu thang, Nhã cũng còn có nước bỏ đi ra xe đem đồ vào. Thầm nghĩ chuyện này chẳng biết còn tệ đến cỡ nào.
Cô đã định để tay vào túi lôi điện thoại ra để báo cáo tình hình, nhưng tự khắc ngừng tay lại.
"Không vội, phải xem tiếp sự tình đã..."_Cô lẩm bẩm, rồi đem những cái túi bự ra khỏi xe.
Bạch Hải Phong mà Chi nói tới, Nhã muốn nhìn cho tận mắt, trước khi cô phải can thiệp vào chuyện của bạn mình...
Thật xin lỗi Chi, nhưng tất cả những gì Nhã nhìn thấy chỉ khiến cho "ý định giúp đỡ" của cô nàng trở thành sự thật.
Chỗ xe Nhã đậu trước cửa nhà Chi, phía xa xa sau đó còn có một con xe màu đen cứ chực chờ không gây ra động tĩnh. Nhã sau khi đem đồ ra ngoài, có cố tình nhìn cái xe đen đó một chút, rồi lại vào nhà Chi.
"...Vậy là lão ta cũng đã cho quân ở đây rồi."_Nhã nghĩ thầm.
Con mèo Ba Tư của Chi rất nhanh đã quen hơi của Hải Phong, hoặc là Phong rất có duyên với động vật. Con mèo cọ cọ đầu vào cổ cô, cuộn tròn trên mảnh da bụng trần trụi trắng nõn của Phong, mặc cho hai cánh tay Phong ôm lấy và vuốt ve. Đuôi nó thả dài xuống phần hai chân bắt chéo của người bạn mới, con mèo này rất ưa được ôm ấp.
"Ngoan quá ha..."_Phong cũng rất vui vẻ tiếp nhận nó, _"Agh?"
Cho đến khi một tiếng mở cửa đánh 'tách' rồi khóa cửa mở ra, và có bóng người bước vào, con mèo nghe động, đột dưng giơ vuốt cào nhẹ, khiến Phong buông nó ra và nó chạy lại, nhảy lên người chủ vừa mở cửa, cô ấy thuận tay ôm nó trong lòng.
Uyển Chi ôm con mèo trong tay, trố mắt nhìn Hải Phong-hiện chỉ còn lại quần lót và áo ngực trên người.
Phong cũng ngơ ngác nhìn lại, có hiểu khỉ gì đâu? Không có ý niệm cho rằng mình đã làm gì xấu. Tự nhiên người ta nhìn mình rồi mặt người ta tự nhiên đỏ lên rồi dịu xuống như tắc kè tới cơn.
"....."_Cạn lời, cả hai có cảm tưởng vừa có con quạ đen bay qua không khí im lặng.
Mặt Chi đen kịt.
"Đồ đâu?"
Ôm Mun trong tay, thả nó xuống, đuổi ra ngoài phòng. Chi cẩn thận khóa cửa lại, rồi dửng dưng nhìn Hải Phong hơi nheo mắt, ý cười trên mắt cũng mất tích, không phải tên này lại muốn lên cơn biến thái chứ?
"Nóng..."_Phong hừ mũi_"Không thích mặc."_biểu hiện trên mặt cô như đứa trẻ mất quà, làm Chi tức không thể qua nhéo một cái, dù cô vẫn duy trì cơn lạnh mình tỏa ra.
"Tại sao? Mặc đồ đã ngắn tay rồi, có gì mà nóng?"
"Nhưng tôi quen không mặc đồ hơn...."_Giọng Phong càng lúc càng nhỏ_".. tôi đã bị bó đến khó chịu rồi mà..."._vai Phong hơi nhún lên, nhưng cử động có phần khó khăn vì băng bó chưa lành.
"Gì?"_Hai mày của Uyển Chi hơi nheo lại, quen không mặc đồ hơn à?.
"Cô lại mau quên?"_Hải Phong phồng má_"Rõ ràng cô thích vẽ tôi, nhất là bức tôi chui ra lại là cảnh tôi khỏa thân...."
"..."_Căn phòng lại im lặng đến lạ, Chi cứng miệng không biết nói gì, còn Phong thì chờ cô trả lời.
Uyển Chi như hiểu ra, vuốt mặt bóp trán_"Tôi không phải không cho phép, nhưng đã ra ngoài đây rồi thì cô phải thích nghi đi chứ,..."_Nhìn mặt Phong bất mãn mà Chi phải nhẹ giọng, coi như an ủi.
"Cùng lắm thì mấy bộ ngắn ngắn là được mà, từ từ cô sẽ quen..."
Phong trông cũng không vừa lòng lắm, ậm ừ gật đầu. Cứ liếc liếc mắt như đợi một cái gì đó, nhưng quá suy nghĩ nên Chi không để ý.
Thú thật, Chi cũng thích ngắm Phong trong lúc không mặc đồ, không phải ý gì đâu, nhưng cô nàng trong lúc đó, đôi khi hay ăn hiếp, đôi khi lại ngơ ngác, trông rất.. dễ thương.
Mình đang suy nghĩ cái gì vậy trời?
Thú thật thì Chi cũng hay vẽ Hải Phong ra giấy trong cảnh thiếu vải lắm....
Ờ, chẳng hiểu sao tự nhiên có cái "thích" kì cục vậy ấy. Các tác giả nghệ thuật vốn dĩ là lập dị mà.
Ừ, mới hôm qua tới giờ thôi mà Chi đã sắp hết hiểu nổi ý mình nghĩ gì rồi.
Trong khi Phong cũng đang nghĩ nghĩ gì đó, Chi cũng mải nghĩ nghĩ gì đó, nên họ cơ bản là không nhận ra sự bất thường của đối phương.
"Chi à? Cậu đâu rồi?"_Dưới nhà truyền lên âm thanh báo cho Chi biết Nhã đã quay lại. Chi coi như nản lòng một chút, không biết nên giới thiệu Phong với Nhã ra sao, liền đáp lại._"Tớ xuống ngay" và quay ra dặn Hải PHong.
"Nghe cho kĩ nhé, khi nào gọi thì xuống, còn không gọi, thì phải ngoan ngoãn ở trong này..."_Mắt Chi liếc cái sắc bén đầy sát khí.
Hải Phong tuy không hiểu chuyện lắm, cũng gật gật đầu lia lịa_"Ừm ừm, đã hiểu..."
"Còn nữa,"_Chi chỉ chỉ cái áo và cái quần vương trên sàn_"Mặc vào"
"Ừ..."_Mắt Phong buồn hẳn ra, bất mãn, Chi từ dạo nào rất yêu đôi mắt nâu trong veo sáng màu đó, khi buồn thì màu nâu ấy chuyển đổi đầm đậm dần, long lanh, như một cánh đồng mùa thu.
Nghe Phong trả lời vậy thì Chi cũng nhẹ lòng chút, chưa kịp ra ngoài đã nghe tiếng cửa phòng gõ công cốc công cốc.
"Chi, trong này hả?"_Tiếng Nhã truyền vào.
"Không phải bảo đợi dưới lầu rồi tớ xuống sao?"_Mặt Chi tuy rất hoảng, nhưng Phong cũng phải phục cảnh cô nàng vẫn giữ được sự nghiêm túc trong giọng nói.
"Chỉ muốn đi xem coi cậu ở đâu...."_Nhã chưa nói xong thì cửa đã mở ra, mở thực hé, nên ngoài việc thấy thân thể cao gầy của Chi lộ ra, rồi chui ra, xong khép nép đem cửa đóng lại, thì Nhã cố mấy cũng không nhìn được bên trong có gì.
Thấy Nhã như tìm kiếm một thứ gì đó mà thất bại, Chi nhìn nhìn_"Tớ đây rồi, còn muốn kiếm gì nữa?"
"Cậu biết tớ đang kiếm ai mà?"_Nhã cũng không vừa, nắm nắm mép cổ áo của Chi_"Nào nào, cô nàng mà cậu nói tớ là đi từ tranh ra ấy? Đâu rồi?"
"Đang trong phòng, băng bó nhiều lắm,..."_Chi chưa nói hết đã bị ngón tay của Nhã chặn lại.
"Cho tớ gặp, nhé?"
"Cậu có hứng thú với cô ta rồi à?"_Chi không nhanh không chậm hỏi lại, có ý nghi ngờ_"Cậu bảo cậu không tin cô ta cơ mà?"
"Không phải tớ có ý gì..."_Nhã cúi cúi đầu, hơi lắc đầu nên mái tóc ngang vai ấy cứ tung bay tứ loạn, làm cô nàng trở nên cute dễ thương một tẹo, nhưng đối với băng sơn nữ vương Chi mà nói thì chẳng là gì.
"Đợi xí đã, cho cô ấy nghỉ một chút..."_đối với trẻ con, Nhã ấy, ừm với Chi thì hai bốn so với hai lăm tuổi cứ cho là trẻ đi, nghiêm túc quá cũng nhàm chán, bởi vì Chi còn chút tin tưởng vào cô nàng đại diện này.
Nhưng sự tình không để dễ dàng cho họ, vì Chi quá dựa người ra sau còn Nhã thì quá đè lên cửa, nên lực cửa cũng phải tự mở ra, cửa này giờ Chi mới nhớ ra là quên thay ổ khóa mới, khóa cũ bị lờn.
"Aghhh..."
Nhã xém bật ngữa, Chi xém bật ngửa, hai người cùng hoảng hồn mới chịu đứng vững, nhìn vào trong phòng. Còn trong phòng thì... Hải Phong, trên người băng bó tay chân, phải dựa một tay vào tường, đã mặc xong cái áo, còn đang định mặc vào cái quần mà chưa kéo lên, cũng trố mắt nhìn họ.
"Aaaaahhhh!!!"_ Nhã rất nhanh ôm mặt quay đi _ "Con... trai... Chi, không ngờ là cậu... Cậu dối mình nha!!"
Ánh sáng từ cửa sổ rọi vào, hắt lên da thịt và người của Phong, tay chân băng bó có phần bự ra trông cơ bắp lên, vai ngang ngang như con trai, đang vịnh vịnh tường để tay còn lại kéo cái quần lên mặc vào người. Nghiêng mặt qua ngơ ngốc như chàng thư sinh nhìn hai người vừa tông cửa vào.
Nhìn từ góc độ này, chẳng ai lại cho là con gái cả.
"Cậu đang nói cái gì vậy?"_Chi ở kế bên như rắn phùng mang, không chịu nhìn kĩ đã vu tội nha?_"Tớ nói từ đầu rồi, cô ấy là con gái!!"
Cái sự tình này thực dễ hiểu lầm đi, vì Phong đang quay lưng lại với cả hai, thêm cái áo phông đen cùng bộ ngực phẳng nên thực dễ hiểu lầm, động tác của Phong cũng mạnh bạo, nên nhìn không ra dáng con gái.
Bên kia Phong chẳng mảy may để ý hai chị nói chuyện, khoan thai kéo cho xong cái khóa quần rồi điềm nhiên phủi phủi tay chân, cười tươi đi tới không ngại người lạ, chào hỏi.
Nhã đánh giá Phong một hồi,
... tướng mạo ok, khuôn mặt ok, ngũ quan ok, thân hình ok, đôi mắt nâu long lanh cười một phát là lóe sáng, nụ cười chết người, mũi cao, da trắng, cao ráo lại gầy mà trông khá khỏe, nhìn cũng dễ gần thân thiện cởi mở:) tóc ngắn chải chuốt vuốt vuốt:) chấm được liền:)
Nhã càng nhìn càng muốn xiêu lòng ngã dạ.
Ôi đây chính là giai đẹp truyền thuyết, hoặc không cũng tương đương gái đẹp huyền thoại, mà thôi cái gì cũng ok hết....
Nhìn bạn mình ngơ ngẩn mà Chi cũng không chịu nổi liếc nàng khinh bỉ, tính mê con trai không chừa, mà đây cũng là điểm yếu Chi dễ khai thác nhất của cô nàng, nên Chi mới dễ dàng để nàng ta chào hỏi với Phong, chắc chắn Nhã sẽ ngã gục mà không tin cũng chịu tin cho;
Nhắc Hải Phong của Uyển Chi trên google mà nói, chỉ riêng trên web page và cộng đồng fan, đều thực nổi tiếng đình đám vì độ đẹp phi giới tính a. Chi lại nhìn Phong, Phong đang nhìn cô cầu cứu, thực chả hiểu sao tự nhiên lần đầu gặp nhau mà mắt cô Nhã này lại nổi hình trái tim tưng tưng như vậy khiến Phong cũng hoảng hốt.
Chi thì cười tự mãn, tác phẩm của ta vẫn có giá lắm đấy.
Mãi đến khi Phong đưa tay ra, chào hỏi khá lịch sự.
"Rất vui được làm quen, cô là bạn của Chi?" thì Xuân Nhã trông vẫn còn ngây ngốc như lạc nhầm vào mây xanh, và Chi thì nhìn biểu hiện đó như mở cờ trong bụng.
Dụ dỗ thành công.
Xuân Nhã thực vẫn chưa tin hết một trăm phần trăm câu chuyện Chi kể, dù sau đó cả đám có xuống lầu dùng nước suối mà Nhã đem tới để trò chuyện qua lại, thì cũng chẳng có chút công nhận nào câu chuyện này tất cả là thực. Hoặc là hư cấu.
Vì có thể Chi lại đang diễn trò? Được rồi Nhã biết Nhã rất hay diễn trò chọc Chi, nhưng đừng quá lố như thế này đi nha?
Hoặc đây là sự thật? Nhã nhìn người trước mặt mà Chi đã kể là từ tranh bước ra, khó tin lắm, nhưng mà... đẹp trai quá, thật như tranh tạc. Chẳng lẽ ngoài đời lại có người ngũ quan tinh xảo hoàn hảo như vậy?
"Ok.. tạm tin..."_Nhã nốc hết chai suối, đưa tay quệt miệng, nở nụ cười_"Tuy tớ vẫn không hoàn toàn hiểu lắm nhưng nếu là Chi nói ra thì đá cũng là cơm nhai ~"
Chi và Nhã nói chuyện với nhau ngồi trên ghế, Phong ôm Mun chơi dưới đất, không muốn lên ghế ngồi nói chuyện.
Chi hừ một cái, gì mà nói thì sẽ tin? Thực ra cô nàng chỉ là mê trai mê đẹp vậy thôi. Nhìn Phong vẫn không có biểu hiện gì ngoài việc ôm ôm ấp ấp con mèo thì chẳng có gì bàn cãi.
"Vậy làm sao đưa cô ấy trở về được..?"
Nhã đột nhiên suy nghĩ ra một câu hỏi khó_"Hải Phong là từ trong tranh bước ra, ừ rồi, cứ cho là tôi sắp bị hai người làm cho điên rồi đi, thì ít nhất phải có cách trả cô ta về thế giới của cô ta chứ?"
Câu hỏi của Nhã làm Chi rơi vào trầm mặc nửa ngày mới chịu mở miệng_"Tớ.. cũng không biết..."
"Tại sao lại không biết??"_Nhã cứ như muốn chồm người lên_Không phải là cậu chưa hỏi người ta đó chứ?"
Chi lắc lắc đầu, và kết quả đó làm Nhã thất vọng.
"Cậu cũng biết đấy Chi, cậu không thể giữ cô ta ngoài này, trong tình cảnh này, được mà..."
Câu nói đó khiến Chi có phần không chịu được quay qua nhìn Phong. Đúng vậy, nếu thật cô ta từ tranh bước ra, thì cô ta phải có cách trở về chứ, nhưng mà...
Phong đang chơi với con mèo nên không biết Chi đang nhìn, chợt thấy ngộ ngộ nên ngước lên nhìn Chi, mắt hai người giao nhau và Phong nhanh chóng hồ hởi cười, nụ cười tỏa nắng đó khiến Chi ấm lòng đến lạ, cô cũng cười mỉm đáp lại cô nàng.
Chi, từ lúc nào, tự nhiên rất có thiện cảm với "Hải Phong" này, nên nếu nghĩ đến việc phải đưa cô ta trở về thế giới của cô ta, tự nhiên trong lòng nhộn lên cảm giác mất mát.
"...."_Chi thở dài, nhìn lại Nhã đang muốn có câu trả lời từ mình_"Đợi cô ấy khỏe lại, được không, rồi tớ sẽ hỏi cô ấy... Tớ chỉ...."
Chi nói mà hai tay ôm ngực có phần siết chặt, ánh mắt lấp liếm không dám nhìn thẳng. Nhã nhìn cũng hiểu ra, bất quá là do Chi có thiện cảm với Phong, thậm chí là muốn giữ lại, Nhã không biết thời gian sau khi Phong và Chi gặp nhau đã xảy ra chuyện gì, nhưng trông như Chi đã muốn giữ một người, thì cũng an tâm rằng không cần lo cô bạn này phải tự dằn vặt cô đơn chịu đựng nữa.
Nhã có vẻ tin chuyện của Chi hơn, nên việc im lặng được coi là đồng ý mà cả hai cùng ngầm hiểu, Chi cũng bớt lo lắng, cứ ngỡ Nhã sẽ tới hốt Phong vô cảnh sát là nhiều.
"Ok... tớ hiểu mà, "_Nhã nói rồi đứng dậy_"Chừng nào cậu đi làm trở lại?"
"...."_Chi không đáp, chỉ lẳng lặng duy trì tư thế nhìn nghiêng qua Phong. Chi ngoài là họa sĩ, còn làm việc cho công ty của ba mình, trong chân trưởng phòng thiết kế, nhưng cô đã xin nghỉ phép từ một tháng trước. Mặc cho gọi điện hay phái người đến nhà, Chi đều không ra gặp, Chi không muốn tin tức việc mình không vẽ được nữa bi truyền ra ngoài.
Trong dư luận chỉ đồn ầm lên chuyện Chi và Tiến Dĩ, còn việc Chi hơn một tháng không ra thêm tranh vẽ thì là bình thường, vì cảm hứng sáng tác của họa sĩ là thứ không nên thúc ép. Dẫu Chi không vẽ thêm bức nào, thì nhiều bức vẽ của Chi vẫn còn được trọng dụng trong nhiều việc như đấu giá, bán hàng, và các bộ truyện vẫn tiếp tục sao đi sao lại để bán.
"Nghỉ ngơi đi, khi nào đi làm lại phải gọi cho mình."_Nhã tuy nhỏ tuổi hơn nhưng không câu nệ bước tới xoa đầu Chi một cái rồi bỏ đi trước khi Chi kịp phản ứng.
"Ừ.."
Chi nhìn theo bạn mình rời đi, Nhã với Chi là bạn thân từ lớp 9 cấp 2, cho tới cấp 3, rồi tuy đại học có học khác khóa và ban ngành, nhưng duyên chưa hết nên khi đi làm lại gặp lại nhau. Cô nàng mê trai đó ngoài ra còn rất thông minh trong nhiều việc. Thường hay thu xếp cho Chi khi Chi bận.
Ờm, nói chung là nên làm bạn với mấy đứa mê trai mà F.A, hoặc bảo là thông minh nhưng lâu lâu điên điên ấy, vì rất đáng tin cậy.
"Chi... Nhớ cẩn thận đấy."
"Hả?"
Đang suy nghĩ thì bị câu nói của Nhã phong thanh làm Chi phải cảnh giác.
"Không phải ai cũng tin chuyện đó, hơn nữa bên ngoài... cậu biết đấy..."_Nhã cố ý nhắc nhắc cho CHi nhớ, hôm nay cũng không phải không công mà Nhã mới tới đây,ba cậu cũng biết chuyện rồi đấy, tin tớ hay không cũng được, nhưng cậu không cản nổi ông ấy đâu, cậu biết mà.
"Hiểu rồi"_Chi gật đầu một chút, cô biết thế lực của ba mình, dù có chuyện gì tới, cũng không thể trách bạn, ít nhất người này mình còn tin tưởng được, không hề giấu mình điều gì.
"Đi nhé?"
"Ừ"
Nhã thong thả bước ra xe, nguýt cái ôtô đen, rồi khóa cửa, vặn số, chạy con ôtô của mình đi mất.
Chi lại định châm một cây thuốc lá, mới nhớ ra Nhã đã vứt hết cả rồi, đứng dậy hít ít gió, vươn vai nhìn qua Phong nãy giờ im lặng bất thường. Chợt Chi cười nhẹ, Phong đang ôm con mèo trong lòng, cả người cả mèo hai đứa cùng nhau dựa vào tường bẩn mà ngủ.
Nhưng khi Chi thắc mắc vì sao cả hai cùng ngủ? Thường Mun không ngủ ngày, thì mấy viên đen đen lăn trên sàn đã khiến Chi hiểu ra, cái tên này, lại nghĩ là kẹo thật đấy à.
Chọt chọt cái má phính phính của con người đang ngủ ngây ngô đến chảy cả nước dãi, Chi phì cười, dễ thương phết. Vì lưng quay lại với cửa, nên khi con oto đen chạy qua, Chi đơn thuần nghe tiếng nhưng không để ý.
Người này, cũng rất đáng yêu mà.
....
"Lão Lý tổng, đã có tin tức về con gái ngài rồi đây ạ... tuy là sự tình không khả quan lắm, y như Tiến Dĩ đã thông báo với ngài..."
Một chỗ khác, trong phòng chủ tịch, một thân sĩ màu đen tiến tới cúi đầu trước lão bản. Ông hói đỉnh đầu đó vuốt vuốt cằm_"Ừm..."_thế con gái ta biểu hiện thế nào?"
"Tiểu thư như cũ vẫn lạnh nhạt, còn Xuân Nhã thì có vẻ cũng tin lời của cô ấy..."
"Anh có thấy con nhỏ mà con tôi nói bước từ cái quỷ gì đó ra không?"
Ánh mắt sắc lạnh như băng đá chính là điểm giống nhau của ba và Chi, uy lực dọa người rất cao, nhưng tên kia làm việc dưới trướng ông đã lâu, xem ra cũng chai mặt.
"Không ạ.. nhưng cô Nhã có thấy, ngài có muốn lát nữa triệu tập cô ta không?"
"Không cần, loại đó không đáng tin cậy..."_Ông ta phẩy tay, lại vuốt cằm suy nghĩ_"Thế này đi, đợi vài bữa nữa theo dõi, nếu cứ y nguyên tiếp diễn thì bắt đầu kế hoạch, hiểu chứ?"
"Vâng..."_hắn cúi đầu, bụng tò mò không làm hắn mãi im lặng được_"Nhưng thưa ngài, nếu là ngài thì ngài có tin không....?"
"Vớ vẩn thật đấy, Hà Thanh, cậu nghĩ ta là ai?"_Ông ta ung dung cầm ly rượu đưa lên miệng.
"Vâng.. tôi..."
"Lần này chúng ta sẽ đem con gái ta đi cải tạo lại hết.. a ha ha ha..."_ông ta vô khích đặt ly rượu xuống, cười mà người ta lạnh sống lưng.
".. vậy cũng tốt lắm, nhân cơ hội này bỏ cái nghệ thuật ngu ngốc không tương lai đó khỏi đầu nó đi, cho con bé tiếp tay ta trở thành thiên kim tổng tài, tên Tiến Dĩ này, tuy ăn hại nhưng cuối cùng cũng thực có giá trị đi..."
Tên thân sĩ mặc đồ đen kia chỉ biết dạ vâng cho qua chuyện, rồi thối lui đi, hắn cũng thực thắc mắc, có lão cha như vậy, đứa con không làm trái ý cũng đúng là chuyện lạ.
Để lại lão tổng trong phòng, ổng cầm soi ly rượu_"Đến cả con nhỏ đó, cũng không được cho thoát.."
....
Nếu trừ bỏ những nguy hiểm đó ra mà nói thì những ngày tiếp theo, Uyển Chi cứ bị Hải Phong hành lên hành xuống.
"Ở yên đây, tôi đi tắm."_Dặn dò rồi đóng cửa phòng tắm
"Chi, tắm cho tôi đi..."_nhỏ nhẹ bên ngoài nói vào
"Cô không biết tự tắm à...?"_bối rối trong bụng, mặt tỉnh bơ.
"Tay tôi băng vầy không chạm nước được..."_Giơ hai đòn bánh tét ra trước, mặc dù người kia đóng cửa sẽ không thấy.
"Mau vào đây"_Cửa mở ra, thế là lon ton chạy vào.
Từ đó thì họ thường tắm cho nhau, trừ bỏ việc Chi chỉ dùng khăn lau các phần da thịt không băng có cho Phong thì Phong chỉ bị đuổi ra khi Chi tắm, vì nước rất dễ văng tung tóe. Và Chi thề Chi sẽ mặc áo khi "tắm" cho Phong, và chỉ cởi ra sau khi đã đuổi hắn ra ngoài. Nhìn đôi mắt lóe sáng khi lần đầu hắn thấy thân thể của mình thực là "ba chấm"
Cứ những buổi ăn.
"Nhà cô không có gì ngoài bia, rượu và bánh à? Ăn như vầy hại sức khỏe chết..."_Phong không biết cô Chi bị mất vị giác, nếu không cô ấy sẽ ăn nhiều thứ thực kinh khủng, như trước kia thifcws giống như heo ấy.
"Không có"_Chi cũng không rỗi rãi trả lời, chỉ im lặng đưa bánh lên miệng nhai.
"..."
"Cô, không được hút thuốc!!! Sẽ làm hại da, hại răng môi miệng rồi còn phổi, rồi bệnh hoạn..."
"Im đi..."_Uyển Chi day day trán, nhắm mắt dụi điếu thuốc bỏ vô thùng rác.
"...."
"Ăn bánh không?"_ra mở tủ lạnh, chỉ thấy cái bánh kem bị cắt một miếng nhỏ, còn lại toàn bia.
"Không"_lạnh nhạt
"Uống rượu không?"
"Có."_ít khi được ai mời rượu_ "Phong, cô biết uống rượu à?
"...."_cạn lời.
"Sao? Tôi chỉ hỏi thôi mà?"
Hai ngày sau.
Thường thường thì người phàm hồi phục rất lâu, nhưng sau nhiều lần thoa thuốc và thay băng thì Chi mới phát hiện, các vết thương trên người Hải Phong liền miệng cũng thực nhanh, chưa gì đã kéo da non rồi, chỉ tội nổi vì thế mà Phong cứ ngứa ngáy suốt không chịu được.
Sáng ngày thứ ba sau hai ngày thứ một và thứ hai kia.
Chi dậy sớm hơn Phong, tới hôm nay thì Phong đã không cần quấn băng kín mít nữa. Đang ngủ thực ngon, mà bàn tay khi ngủ từ giường bên này cứ thò qua nắm gấu tay áo của giường bên. Thôi coi như vậy thì Chi cũng ấm áp mà cho phép đi.
Giật nhẹ tay Phong ra khỏi áo để cô nàng không thức giấc, Chi rảo bước xuống lầu, định là hôm nay sẽ bịt mặt bịt mũi cải trang để ra ngoài mua đồ ăn cho Phong, ít nhất không nấu được thì cũng mua được đồ về ăn, thấy người ta ăn bánh kem hoài cũng ngại, thế mà vừa mở cửa thì Chi đã khựng lại.
"Các người là ai?"_lạnh nhạt liếc những thân sĩ màu đen trước cổng nhà.
"Tiểu thư.. mời theo chúng tôi,..."
"Lí do?"_Mắt Chi vẫn không ngừng cảnh giác, hơi dựa lại tựa cửa căn nhà định đóng thì một tên đen đen trong đám đã thò tay vào chặn.
"đây là lệnh của ba cô.."
"..."_không nói gì.
Trên lầu, Hải Phong vẫn còn ngủ.
_____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end chap 3
Chế Uyển Chi chơi thực bền và thực lạnh lùng nga, rất nữ vương. Còn Phong - cục - cưng thì cứ ngu ngốc ngây ngô để bị chế Chi ăn hiếp hoài, thiệt khổ mà nga. Chế Nhã thì mê troai đẹp nên bị chế Chi bắt làm đồng minh vô tội luôn roài, Chi cũng thông minh ghia, có nhiều người lại chỉ đi lựa bà này vì khai thác tốt điểm yếu của bả.
Lão tổng chơi thâm quá, tính diệt nước diệt cỏ nhưng đừng hòng động đến Phong Phong của chế Chi. Chap sau sẽ là một màn... à mà thôi.. ba chấm ba chấm ba chấm....:)))))
Các chú bác đọc truyện vui vẻ - vote nhiệt tình - cmt thả ga nha, mình biết mình còn nhiều thiếu sót trong câu chữ và bố cục vì mới sáng mà mò dậy đánh máy:))))
Nhưng mọi người cứ thoải mái cmt đi mình sẽ rất cảm kích và sẽ không cắn các bạn vì các bạn đã cmt đâu. Tat thánh thiện dễ thương ngây thơ dịu hiền nhẹ nhàng trong soáng lắm nạ:)
Hẹn gặp nhại nghe ~
Thân mến,
_Tatchikuro_