Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 4: Đi cùng tôi



Không khí trong con oto đen sau khi lăn bánh xuất phát khỏi nhà Chi thì luôn trong trạng thái im lặng căng thẳng kéo dài. Làm cho cả người thích im lặng nhất như Chi lại cũng bực bội, ít nhất là vì, cô muốn hỏi xem mình sẽ bị đưa đến đâu.

Thực tế là Chi muốn ở nhà hơn ở cái chỗ này nhiều.

Nhưng con cái không cãi lời ba mẹ được.

".. chúng ta đang đi đâu đây?"_Uyển Chi bình thản ngồi trong xe, chống cằm nhìn ra cửa sổ, chán ngán hỏi không đầu không cuối.

"Ông chủ dặn chúng tôi đưa cô đến nơi."_tên tài xế chỉ hé lời đúng một lần, rồi im ngay, đây chính là phong cách của Lý Phong Thuần, cha cô. Không hổ danh là chủ nào tớ nấy.

"...."

Chi đến bực khi không có một câu trả lời cụ thể cho câu hỏi của cô.

Con oto đen đã đi được một chặng đường dài. Chi tuy ngoài mặt rất vô ưu nhưng trong lòng thấy rất lo, không biết người kia ở nhà có ổn không?

Trong xe, ngoài tài xế còn hai thân sĩ ngồi phía sau cũng vận đồ đen, họ được phái theo, phòng trường hợp Chi bỏ chạy mất hoặc đại loại như vậy. KHông hổ danh là ba của Chi, phòng xa hết sức.

Nhưng Chi chẳng có tâm trí đâu mà bỏ chạy, nữ hoàng băng sơn nhà chúng ta vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng trong bụng đã sớm đổ hết mồ hôi lạnh vì lo lắng, và nhân vật mà Chi nghĩ tới, còn ai khác.

"Đã khóa cửa rồi... khóa cửa rồi.... mong là cô ta không làm gì...."_Chi bóp trán nghĩ ngợi, với cái tính loi nhoi ham tìm tòi đó, Chi có thể nghĩ ra hàng tá chuyện có thể xảy ra. Hoặc là Phong sẽ rất buồn khi Chi không có ở nhà, đó đã là chuyện đơn giản nhất có thể xảy ra rồi...

Chắc sẽ không xảy ra chuyện như mình đã suy đoán chứ? Nhưng nếu có thì cũng đã phòng hờ, chỉ lo là người kia....

Chi hơi híp mắt, nghĩ đến nhiều tương lai có thể xảy ra.

.....

Ở nhà thì chuyện còn phức tạp hơn cái tương lai thứ nhất Chi nghĩ đến một chút.

.....

Sau khi xe oto đen ấy chở Chi đi không lâu, lại có một con xe khác đánh sang ngõ nhà cô. Nó phanh ngay cửa nhà, rồi rất nhiều người từ đó chạy xuống xe. Sau cùng là một tên thân sĩ vận đồ đen lực lưỡng, kẻ đã trò chuyện cùng lão tổng họ Lý vài hôm trước.

Sau một lúc kiểm tra ổ khóa của căn nhà, bọn họ lùi xa một chút, rồi một tên trong bọn cầm một cây nạy và một khẩu súng.

"Tạch tạch"

Tiếng súng ống giảm thanh vang lên thấy rõ, ổ khóa bung cả ốc, sau đó hắn nhét súng vào túi, rồi cầm nạy khựi vào phần ổ đứt ra.

"Cạch... thình thình thình!!!!!"

Phong đang ngủ rất ngon lành, chợt trợn trắng mắt bật dậy, nhìn láo liên, không sai, tiếng động này chính là tiếng cửa bị phá, vang to đến như vậy thì hẳn là có chuyện.

Theo bản năng, Phong vơ tay qua giường Chi, nhưng cái giường đã trống không từ lâu.

Phong chỉ thấy một mảnh giấy trên đó.

"Ở yên trong nhà, tôi đi mua đồ sẽ về ngay"_một dòng chữ nắn nót mà Phong nhận ra ngay là của Uyển Chi, góc trái phía dưới còn có một chữ kí. Cô rất suy nghĩ khi nhìn dòng chữ này và nghe những tiếng động bên dưới, lại tò mò không biết Uyển Chi đã đi đâu..v...v...

"Rrrghhh"_Con Mun nằm ngay chân giường Phong cũng đã dậy, nó lại gần cọ cọ vào người cô, rồi trừng mắt nhìn xuống sàn - ý là cảnh giác tiếng động dưới lầu.

Hải Phong bật xuống giường, áp tai xuống sàn gạch, im lặng nghe động tĩnh, con Mun đi lại kế bên cô, cái dáng ốm dong dỏng của nó đập vào mắt Phong, lại có một tiếng động, và người cùng mèo đều nhìn nhau.

"Lộp bộp lộp bộp lộp bộp"

Lần này dưới nhà lại truyền vào rất nhiều tiếng bước chân. Lông mày Hải PHong nhăn lại, ráng áp tai xuống sàn để nghe ngóng lần nữa. Mà dù cô không áp thì hẳn tiếng đó cũng vượt lên cả mái nhà.

"Lục soát hết căn nhà này, tìm cho ra con nhỏ mà ông chủ cần!! Cậu xuống bếp, cậu vào phòng vẽ, hai người còn lại lên lầu, phải moi hết ngóc ngách, không được để thoát, con nhỏ đó chắc chắn ở trong này.!!!"

"Rõ!!!"_Cả đám ở dưới đồng thanh, rồi từng đứa trong cả bọn lần lượt di chuyển.

Trên lầu, Phong nghe hết, mặt vẫn bình tĩnh, mồ hôi rơi bên thái dương, cô tập trung suy nghĩ mọt chút.

Có bước chân rầm rập lên cầu thang.

... không còn thời gian suy nghĩ nữa, nó nhìn ngó xung quanh, nhìn con mèo và với bộ mặt như mở được một ngọn đèn chạy đến tủ quần áo của Chi.

"Thình thình!!!"_Cửa phòng bị đạp đùng đùng, Phong còn nghe cả tiếng lách cách lên đạn. Tuy không muốn nhưng cô đã xỏ thêm cái áo khoác có mũ chụp vào người, kéo khóa lên gần tận cổ, rồi vơ lấy con mèo khiến nó kêu "Méoooo".

"Tạch tạch.... đùng!!!"

Tiếng lên đạn, rồi xả súng, sau đó thì cửa bị đạp văng. Sau màn khói bụi mỏng, thân hình tên lính sĩ đeo kính đen ngầu lòi hiện càng rõ, hắn cầm súng giơ trước mắt, bắt đầu lục soát... căn phòng trống rỗng, nơi mà đồ lót nằm vương vãi - phòng con gái mà. Nhưng hắn đã qua tôi luyện để có một tinh thần thép, nên việc của hắn chỉ là hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn loay hoay quan sát, nhìn lên nhìn xuống, cầm súng dí vào gầm giường, rồi mở tủ quần áo, nói chung tất cả các chỗ trốn được.

"Cạch....."

Có tiếng động ở một ngóc ngách trong căn phòng, cái cửa tủ thông với hầm kho của Chi.

Cùng với tiếng động đó, những người xuất hiện ở phạm vi mười mét trong căn phòng này có những phản ứng khác nhau.

Tên thân sĩ mặc đồ đen thì nguẩy miệng cười, kính râm ánh lên ánh sáng, hắn cầm súng bước lại gần nơi phát ra tiếng động...

Hải Phong, ở một chỗ nào đó xung quanh phạm vi căn phòng, trên má rơi một giọt mồ hôi...

Mồ hôi thấm xuống lông tai của bé mèo nhỏ đang trụ trong cổ áo khoác của Phong, nó phải kêu lên "Rgghhh".

Tiếng kêu của con mèo làm hắn hơi ngẩng lên, nhưng không dễ dàng tha đi, hắn lại tập trung vào chỗ đáng nghi của căn phòng, lên đạn và bắt đầu mở cửa ra nhè nhẹ.

Hắn mở cửa ra, và bắt đầu nhìn vào trong.

Phong cảm giác được, nghiến răng chờ đợi cho hắn chui một cái đầu vào, mắt không chớp, mím môi,.

"Nào...."_Hắn đưa thêm một khẩu súng vào cùng, có vẻ chuẩn bị truy quét cái nhà kho đó.

Nhưng hắn đã lầm.

Có tiếng dậm chân ở cửa sổ.

"Một... hai....."_lần này tên thân sĩ nghe tiếng phát ra từ chỗ khác chỗ hắn ở, nhưng muộn rồi, hắn đã chui một cái đầu và một cánh tay vào trong, nên hắn không thể phản ứng kịp nếu muốn chui ra.

"Ba..!!!"

Sau tiếng hô đó, từ ngoài cửa sổ, một bóng người, hòa cũng ánh nắng, phóng thẳng trở vào và "uỳnh", hai chân êm ái tiếp 'đất', khiến tên thân sĩ bị đè ở dưới vang lên một tiếng "hự... ặc ặc..."

Mái tóc ngắn ngắn qua cổ khẽ tung bay, ánh mắt nâu rực lên vẻ đắc thắng, con mèo trên cổ áo cũng run sợ vì cú bay người, giơ hết độ dài của móng ra bấu lấy phần áo của Hải Phong. Nó khẽ lắc lắc đầu và tai, Phong nhìn nó cười cười, còn tên kia, cô nhìn hắn và bẻ ngón tay răng rắc.

Phong cúi xuống và làm vài thủ thuật khiến hắn kêu la trong tuyệt vọng và sau đó nhẹ nhàng lôi một kẻ không còn sức chống cự ra ngoài cái cửa kho, với cách điểm những chỗ huyệt chính xác, lại thêm phần khóa khớp, giờ hắn chẳng còn là vấn đề nữa.

May mà nãy hắn đã khép hờ cánh cửa căn phòng này lại, Phong thở phào ngó con mèo đang khó chịu dụi vào người mình.

Nếu có thắc mắc và nếu hắn thắc mắc,

thì nãy giờ Hải Phong không hề ở trong phòng, cô chui ra ngoài cửa sổ, đã vịnh tường và cố bám dính để không sượt chân khỏi phần gạch ít ỏi kế bên cửa sổ - chỗ lồi ra để nhân công hoặc thợ có thể sơn sửa ngôi nhà khi cần.

Cô cố ý im lặng chờ đợi dù nắng muốn rát mặt, lừa cho hắn moi gần hết ngóc ngách trong phòng mới đùng một cục đá di chuyển sự tập trung của hắn.

Cuối cùng là hạ đòn áp chót.

.....

Dưới nhà, những tên lính sĩ khác bắt đầu tập hợp lại, từng tên từng tên một báo cáo.

"Dưới bếp không có."_một tên báo.

"Phòng vẽ không có, phòng vệ sinh cũng không."_một tên khác dõng dạc.

Một tên chạy xuống từ trên lầu cũng hô hoán_"phần sân thượng và phòng sau đều không có ai..."

Tên cận sĩ của Lý tổng gật gù nghe, rồi nhận ra chỗ sai, hắn mới ngước lên_"Khoan đã, còn một người trên phòng ngủ không phải sao?"

Trong lúc đó, một chiếc xe khác cũng trên đường tiến tới nhà Chi ngày càng gần, người trong xe một tay cầm lái tay kia bấm điện thoại liên tục.

"Rgghhh.... rggghhh....."_đang trong phòng Chi kiếm cách chui ra khỏi nhà, Phong lại nghe tiếng rung bần bật từ giường Chi, con mèo vẫn trong áo khoác Phong, cả hai cùng nhau tới cái giường,, lật chăn ở góc giường lên, ngay cái mép giữa drap nệm giường và thành giường, cầm cái điện thoại bị lẫn trong đó.

Phong không nhớ ra là Chi có cái điện thoại này, cũng không biết nó từ đâu ra. Nhưng khi Phong mở lên thì tin nhắn trong đó hiện lên theo màn hình.

Mắt Phong mở to và đọc từng chữ một như muốn nuốt trôi vào họng.

Một góc phòng, tên kia còn bất tỉnh.

Dưới lầu.

Khi cả bọn áo đen tụi hắn đang bắt đầu nhốn nháo và có ý định lên lầu rà soát, lại có một tiếng xe bên ngoài khiến cả bọn nhìn ra. Chính là con oto Nhã từng dùng để tới đây. Nhã đậu con oto đó ở một phía gần ngách phải của nhà Chi, rồi từ đó phóng vào nhà.

"Ô ô ô, Chi ơi.."_Tiếng Nhã từ ngoài vọng vào_".... ủa, sao mấy người lại ở đây?"_Nhã bước vội vào trong nhà, vừa gọi Chi vừa hoảng hồn nhìn bọn người áo đen, Nhã quen những người này, vì họ là cấp dưới của Lý tổng, và Nhã là đại diện của Chi, cũng trong đsm dưới trướng của Lý tổng.

"Chúng tôi có lệnh lục soát từ ông chủ.."_một tên trong bọn hắn phát biểu, bọn còn lại thấy gái mà mê mẩn.

"Lục soát? Tìm gì vậy?"_Nhã vẫn hồ hởi tự nhiên_"Mấy người hỏi Chi chưa mà tìm? Ý này ai bày ra, bạn tôi đâu?"

Trước nhiều câu hỏi như vậy, cả bọn tụi hắn cứ im thinh thít, mãi cũng có một tên nói, xem ra đã quên mất còn một tên từ trên lầu.

"Cô ấy được người của bọn tôi đưa đi rồi.."_một tên khác nói.

"Đưa đi đâu cơ?"_Nhã vẫn không ngại, dùng mỹ nhân kế đung đưa cả mông lẫn ngực đi qua đi lại nhìn nhìn từng người trong đám bọn hắn.

"Khụ.. cái này tôi không thể nói..."_tên khác nhìn Nhã đến nỗi đỏ mặt, đưa một ngón tay kéo cổ áo lấy thêm không khí vì nóng.

Nhã vẫn khong tha, tiến đến trước mặt hắn_"Tôi là bạn cô ấy, vì sao tôi không được biết?"

"Cái này..."_Hắn khó xử, việc này chỉ ông chủ biết, hắn chỉ là một trong những kẻ được phái tới đây. Nhã nhìn hắn bối rối mà thích chí cười cười_"Tôi giỡn đấy.. bình tĩnh đi mà"

Trong lúc đó, từ một góc độ chỗ đứng của Nhã đứng mà nhìn trên lầu, phần cầu thang, sẽ thấy một bóng người lén lút dựa theo bờ tường di chuyển ra phần sau của lầu trên.

"Ngoan nhé, cưng ~"_Phong phà hơi vào tai con mèo khiến tai nó chuyển động một chút, cả Phong và nó đều phải cẩn trọng, vì nếu phát ra một tiếng động thừa thì công sức Nhã bên dưới tạo ra sẽ uổng công toi.

Tuy chỉ đến căn nhà này được vài ngày nhưng Phong đã thuộc hết ngóc ngách của căn nhà này, hơn nữa còn cố ý đem bức tranh bị chảy nước mà nó chui ra từ hôm trước theo, Phong gói nó lại và nhét nó vào một góc túi áo, tạm thời cho nó là bùa hộ mệnh.

Phong tiến ra một ngách của phần sau tầng trên, có một chỗ rèm che khuất, mở rèm ra sẽ thấy một cái cửa được ngụy trang bởi sơn tường, mở cửa cái ngách đó ra, có một cầu thang từ đó thông xuống lầu. Chui theo đó thì có thể bước theo một ngóc ngầm trong nhà để ra ngoài mà không ai biết.

Trong lúc cô vừa chui vào cái ngách đó và tẩu thoát, cuộc trò chuyện dưới lầu cũng kết thúc, hai tên chạy rầm rập lên lầu tìm đồng bọn.

Nhã còn dưới lầu với tên đầu sỏ, đang tiu nghỉu vì bị la là nhiều chuyện, cản trở công vụ, mặt khác trông chờ trong vui sướng vì vừa nghe một tên trong cả hai tên trên làu vừa đạp cửa ra và hét lên.

"Sếp, thằng trên này không biết sao gục rồi...."

Và thêm tên kia tiếp.

"Báo cáo, thêm trên đây nữa cũng chẳng có ai cả, chúng ta phí công rồi..."

Tên cận sĩ của Lý tổng quát ông ông lên_"Mẹ kiếp... Bọn bay tìm kĩ chưa???"

Rồi hắn nhìn qua mà lườm Nhã đang khúc khích cười_"Cô cười gì vậy?"

"Đây là cách làm việc của các anh à?"_Nhã ôm bụng nín cười_"Tìm người rồi ngủ trên đó à? Bộ mấy người không có giờ ngủ à.."

Trong khi tên kia tức tối lườm Nhã rồi bỏ lên lầu la mắng thuộc hạ của hắn, Nhã đứng ôm bụng cười nãy giờ cũng cúi gầm mặt, lườm mắt, câu lên một nụ cười đểu_"Tốt. Hoàn thành nhiệm vụ"

Bên trong hốc bí mật, PHong vẫn lui cui lui cui cùng con mèo trong áo mò đến đường ra.

Sở dĩ Hải Phong biết cái ngách này là do Chi hôm bữa có kể cho Phong nghe về sự nghiệp nổi tiếng phiền phức của cô, mỗi lần có tranh mới thì phóng viên đều bám chật ních ở cửa, phải im im theo lối này chui vào nhà cho thoát nạn.

Phong theo cái ngách đó chui ra, chỗ ra chính là một lùm cây, men theo các cành cây, lén lút như một tên trộm, nương người theo bờ rào, đi qua hướng góc phải của căn nhà như tin nhắn đã chỉ dẫn,

rồi nhìn thấy được cái xe của Nhã, mò mò cửa, không khóa cửa, bèn nhanh chóng theo đó lên xe và khởi động máy.

Con oto nhanh chóng rung lên ùng ục, rồi cả hai, cả người cả mèo, cùng nhau trên xe, bỏ chạy, như một cuộc thoát ngục.

Cái xe phóng qua căn nhà, nhưng vì không ai rảnh rỗi để ý bên ngoài, chỉ có Nhã nhìn thấy.

"63 đường số 5 khu dân cư mới..."_Phong lẩm nhẩm, vừa lái xe vừa mở khóa áo cho con mèo chui ra, Phong một tay lái một tay cài thắt lưng cho con mèo.

"Chúng ta đi thôi nào!!!"_Phong rồ máy mạnh hết cỡ, nhìn con mèo đang hoảng loạn vì cái xe rục rịch phóng nhanh dần_"Đi cứu chủ mày thôi!!"

"Meooo ~"_Con mèo ngao lên một tiếng có vẻ thỏa mãn với yêu cầu của Phong.

Trên lầu nhà Chi.

"Làm sao đây, sếp?"_Một trong cả đám đen thùi lùi tụ tập trong ở phòng ngủ vương vãi và đầy bụi bẩn nhà Chi, hỏi.

"Tao chắc chắn nó đã trốn rồi... mẹ..."_Tên cận sĩ cầm cái ly trên bàn ném vỡ_"Rút!"

"Rõ!!!"

Không đầy một phút sau, cả bọn chạy xuống lầu và rời căn nhà, để mặc cho Nhã ôm bụng cười đến sặc, bà chị ấy ôm điện thoại trong tay mà vuốt ve.

"Hừm... Ông già đấy so với Uyển Chi, chẳng khác gì song long đại họa... kẻ tám lạng người nửa cân..."_và Nhã tiếp tục thong thả ra khỏi nhà, nhìn cái ổ khóa bị nạy hỏng_"Tiếc là Uyển Chi đã tính trước cả rồi... giờ mình làm sao về nhà nhỉ...?"

Nhã ngó ngang, con oto đã giao cho Phong đem đi cứu người đẹp rồi còn chăng đâu.

.....

Trụ sở bệnh viện Trung tâm Sài Gòn - 63 đường số 5, khu dân cư mới Hội Thành, phường 9 quận 3 thành phố Hồ Chí Minh.

Từ khi nhìn thấy nơi này Chi đã hơi khựng lại, nhưng cũng chịu vào, nhưng cô quá bực vì bị dắt đi lòng vòng rồi.

"Rốt cục tôi phải ở đây đến bao giờ?"_Chi ôm ngực thở dài nhìn một tên trong đám thuộc hạ của ba mình, chúng giống nhau tới mức ngoài bộ tóc ra thì khó biết tên nào là tên nào.

Chi biết lí do mình phải vào đây, theo lời ba cô qua tụi thuộc hạ kể lại thì là_"kiểm tra sức khỏe vì này nọ lâu không gặp bla bla"_nhưng Chi thừa hiểu việc tiếp theo nếu cứ để như vầy là gì, ba cô 'quan tâm' sức khỏe con gài mình như vầy thì thực là hiếm có đi.

Nghĩ đến vài cái máy nghe trộm không biết từ lúc nào xuất hiện trong vài ngách xung quanh căn nhà mà hôm trước Phong mò ra được, Chi đã xác định rõ là ai làm. Cô bực dọc hừ một tiếng.

"Phiền phức..."

"..."_bọn kia duy trì im lặng.

Không thấy ai trong bọn hắn trả lời, Chi buột miệng dẩu môi. Nãy giờ cô phải đi khám tổng quát, mắt mũi môi miệng thân thể vân vân mây mây này nọ kia... Giờ cả đám đang chờ để đến khoa tâm lý học, Chi chỉ bực là tại sao đi đâu cũng có ba tên dị hợm này đi theo, phiền chết đi được, người ta nhìn vào cũng chú ý nữa, cứ bảo mình là người nổi tiếng, nhưng có ba tên này đi theo thì không ai dám động vào cô luôn. Hừ.

Lòng vòng gần hết cái bệnh viện, Chi thấy vừa tốn thời gian vừa không vui, tự nhiên rất nhớ cô ngốc kia, không biết cô ta ở nhà ra sao rồi, không biết giờ cô ta ra sao rồi,

hôm bữa giờ Chi bị 'người ta' bám như hình với bóng đã quen, giờ tách ra thì hơi lạ thôi, vấn đề là bị đám khác bám, chẳng đúng 'hơi' mà cô cần chút nào cả.

Ai quan tâm mình cũng như nhau thôi, nhưng mình chỉ cần người mình thích quan tâm mình thôi, kể khác thì_ "thực thông cảm cho, nhưng tôi cũng rất cảm ơn tấm lòng của các bạn..." đại loại vậy. Đấy là lí do thế giới này nhiều kẻ vẫn than F.A dù có nhiều người theo đi nữa, vì long họ chỉ có một người mà thôi.

"Cô Uyển Chi, có đây không ạ?"

Một vị y sĩ trẻ bước ra từ phòng khám, gọi vang cả hành lang, Chi chưa kịp trả lời thì ba tên thuộc hạ đã "có ạ" thay cho, làm cậu y sĩ cứng đơ vì bọn chúng chả có ai là giới tính nữ như hồ sơ bệnh án của Chi ghi. Cho đến khi Chi đứng lên và nói "Tôi đây" thì cậu ta mới thở phào và mời cô vào trong.

Vào phòng mà Chi phát choáng, căn phòng này có cửa sổ nhìn ra ngoài chắc là tầng một, một cái giường, một cái bàn làm việc, một đống hồ sơ, một vài máy móc mà Chi không biết dùng để làm gì cả, trong phòng ngoài cậu y sĩ là trợ tá vừa vào rồi lại ra, thì còn hai cô bác sĩ khác nom một trẻ hơn còn một thì trung niên. Họ mời cô ngồi xuống và tiếp chuyện một chút.

Nhưng cô cự tuyệt ngay từ câu đầu tiên.

"Tại sao tôi phải khám tâm lý?"_Chi không nói nhiều chỉ vỏn vẹn bốn câu nhìn vào mặt người phụ nữ trung niên trước mặt cô. Nếu cô ngậm thêm một điếu thuốc, cùng cái mặt hếch hếch lên kia, hẳn người ta đã lầm tưởng có một chị đại lùn xủn đang xuất hiện trong đây.

"Nhưng đây là...."_cô y tá kế bên muốn giải thích, nhưng Chi chẳng để cô ta có thời gian.

"Tôi thấy mình chẳng có vấn đề gì về tâm lí cả."_Chi khẳng định chắc nịch._"Nên tôi không muốn làm việc với hai người"_mắt Chi lạnh lẽo quét qua họ.

"Nhưng đây là ba cô đã đăng kí cho cô... và đã dặn đây là khóa kiểm tra quan trọng nhất.."_cô y tá kế bên vẫn nhẫn nại dù hơi run với ánh nhìn của Chi

"Khóa kiểm tra? Lại còn quan trọng nhất?"_Tuy ít nhiều đã nghĩ ra nhưng Chi vẫn không biểu lộ gì, cô dùng ánh mắt sắc đá lườm hai người y sĩ mặc áo trắng ở trước mặt, cảm giác chính mình đang phẫn nộ, nhếch miệng cứ như nhe cả răng nanh. Cô đứng bật dậy, hùng hổ.

"Tôi không cần biết là ba tôi hay là ai, tôi cũng không cần biết cái nơi này và tôi chắc chắn tôi không bị bệnh, nên bọn các người đang phí công vô ích đấy."_Mắt Uyển Chi ngày càng sắc hơn.

"Nhưng chúng tôi yêu cầu cô phải ở đây, vì chúng tôi không được phép cho cô ra ngoài khi chưa giúp đỡ xong cho cô..."_Cô bác sĩ trung niên cũng đứng dậy lườm Chi.

Chỉ nghe từ 'giúp đỡ' mà Chi muốn hét lên "tôi không cần", nhưng cô đã nghĩ ra cách khác ngay thời điểm, nên phải cố gắng nhịn, tùy tiện nhìn đâu đó ra vẻ đã phục, rồi ngồi xuống.

"Vậy đấy, thế nên bây giờ tôi phải ra ngoài để lấy bệnh án, phiền cô Uyển Chi ở lại đây với y tá của tôi"_vị bác sĩ trung niên nhìn qua cô y tá trẻ, cả hai ăn ý gật đầu.

"Tôi sẽ quay lại ngay"

Chi không biểu hiện đồng ý, không từ chối, chỉ yên lặng nhìn cô bác sĩ kia ra khỏi cửa, sau khi cửa đóng lại đánh "tách" biểu lộ đã khóa ổ. Chi liền như lập tức tấn công, tiến dậy và lại gần cô y tá đang ngây ngốc nhìn mình.

"Này.. cô bé..."_cô nàng này làm Chi nhớ, rất nhớ đến một người, vì cái vẻ mặt ngu ngơ này, thực giống quá đi, Chi nâng cằm cô ta lên và nhìn xoáy vào tâm can cô ta bằng mị lực của đôi mắt_"Cho tôi chơi đùa với cô một chút nhé?"

"Ơ... tôi..."_cô nàng kia khá nhát, vừa bị đụng chạm một chút đã đỏ mặt lên.

"Nào... Hmmmm"

Chi vén tóc, không để cô ta nói hết câu liền nắm chặt cằm cô ta kéo lại hôn cô ta một cái, khiến cô ta ngay phút chốc đờ đẫn.

Trong khi vị bác sĩ kia chưa trở lại, Chi đã dễ dàng mê luyến cô ta bằng nụ hôn, không thể gọi là ái tình, thực ra với Chi thì nó nhạt thếch, vị chẳng như khi Phong đè cô ra chút nào, cô y tá bị mê mệt chẳng qua là do cách hôn có đào tạo sẵn của Chi thôi.

Cảm giác của kẻ bị mất vị giác: cứ như có cái thứ nhớt nhát gì đang vờn với cái lưỡi tê liệt cảm xúc của mình. Vô vị.

"Cô..."_cô y tá trẻ đỏ hết mặt, ánh mắt sợ hãi đờ đẫn còn lơ mơ.

Chi vừa buông cô y tá ra, trong khi nước miếng vẫn thành một dây trao luyến giữa hai bên thì Chi đã moi nhanh chóng từ trong túi váy móc ra một viên thuốc đen đen và nhét thẳng vào họng cô ta trong nháy mắt.

"Ục...."_cô ta nhanh chóng ngã gục sau vài giây, khá nhanh so với Phong hồi trước, gục đầu theo quán tính vào người Chi, nhưng Chi ôm cô ta đặt lại ngồi ngay ngắn trên ghế.

Mỗi tối Chi luôn có thói quen đem thuốc ngủ theo người, nó với cô thật sự là không thể thiếu, mặc dù viên thuốc này trong váy cô là do hôm qua Phong đòi ngủ chung, cô không chịu, nhưng cả thời gian đó Phong luôn nhìn, nên việc uống vào là không thể.

Chi không ăn "kẹo" được vì Phong sẽ đòi, và cô không muốn cho. Thế nên cô nhét thuốc vào váy để có gì Phong ngủ rồi cô sẽ uống, ai ngờ là cô ngủ trước cả Phong. Hoặc có lẽ cả hai đã ngủ cùng một lúc.

Hình như khi có Phong, Chi thấy thuốc ngủ là dư thừa.

Mà cái cách chuốc mê con người ta đầy biến thái này, Chi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm thử. Hẳn là ở với cái cô Hải Phong biến dị thần kinh nên Chi cũng bấn loạn luôn rồi.

Nhưng cũng hiệu quả đấy chứ?

"Xong..."_Uyển Chi phủi phủi tay, nhưng chưa hết nghi ngại ngờ vực, mới nhẹ nhàng đem ghế mình đang ngồi tiến ra để kẹt trên nắm khóa cửa, làm vậy sẽ chặn cửa, không thể mở ra được - cách li với bên ngoài luôn. Rồi Chi lúc này mới bắt đầu loay hoay,

làm sao trốn thoát đây...

Ngay lúc đó, Chi nhìn chăm chăm vào cái cửa sổ...

Này là tầng một phải không nhỉ?

....

"Nè, cô đang ở đâu Hải Phong?"_Nhã gọi mãi Hải Phong mới chịu nghe máy, Phong đang gấp gáp vì chạy từ nhà Chi ra quận 3 cũng là vấn đề nan giải, còn kẹt xe nữa, thiệt là khổ quá đi. Sắp tới nơi rồi.

"Phải, là tôi... cô là,... ai vậy?"

Từ nãy Phong nhận được tin nhắn trợ cứu từ cái điện thoại này, nhưng không biết người gửi là ai, bây giờ số đó gọi lại, trong lúc Phong đang gần tới nơi - bệnh viện Chi đang ở.

"Tôi, Nhã đây. Không có thời gian giải thích, cô sắp tới rồi phải không? Vì theo GPS mà điện thoại tôi giữ thì cô sắp tới nơi rồi?"

"P-Phải..."_Phong nghe cô ta nói một tràng mà không há nổi miệng.

"THế này nhé, phía tây của bệnh viện, Chi đang ở đó, đừng hỏi vì sao tôi biết, cô ấy đang ở đó đấy, mau đánh xe ra hốt cô nàng về trước khi cả hai bị bắt hết đi! Nhanh!!"

Nhã nói như ra lệnh.

"Đ-Được!!!"

Phong hô một tiếng, chân nhấn ga vô thức đạp mạnh hơn, chiếc xe phóng nhanh đi.

Cửa sổ tầng một bị nạy khóa mở quá dễ dàng bằng một cây kẹp tăng và một thanh dao nhỏ lấy được từ tủ của bác sĩ phòng này,

đã bảo đừng coi thường tác giả viết truyện, qua tư liệu để ghi chép ra một bộ truyện, họ có thể cùng một lúc có được kiến thức của cả trăm nghề. Từ kĩ sư cho đến ăn trộm.

Chi nhìn nhìn xuống phía dưới, không có một thứ gì chống đỡ cả. Toàn đất và xi măng. Chi nhăn mặt, ít nhất phải làm sao để rơi xuống mà không bị thương đến liệt người.

Cô nhìn qua cái giường, có một cái chăn bông cực phồng và một cái gối khá to.

"...."_thần thái trên mặt Chi không thay đổi

Việc này không đến nổi khả quan lắm.

Phong đã lái xe đến nơi, đang phóng vọt qua cửa sau của bệnh viện để tới nơi được chỉ tới. Nhìn thẳng lên trên theo quán tính để kiếm cái cửa sổ tầng một nào đó Nhã nói tới, Phong há hốc cả miệng không khép lại được.

Một trong những cửa sổ tầng một bị đẩy lên, rồi một cục màu trắng bóc, mà Phong nhìn kĩ thì là một cái chăn trắng, cùng một cái gối, không hiểu sao lọt nổi qua cái cửa sổ đó nữa? Là thân thể người quấn chúng quá gầy chăng?_Phải, Phong không nghĩ cũng dễ dàng nhận ra kẻ có thể liều lĩnh làm việc này, tâm thức Phong cho biết đó là Uyển Chi.

"UỲNH!!!!"

Cái cục trắng như bông gòn đó đó, hòa trong ánh nắng buổi sáng chói rực, bay một phát như xi nê ra khỏi cửa sổ và... phóng thẳng xuống đất.

"Hực!!!"

Khi cái cục trắng bóc đó rơi xuống, có hai tiếng vang lên. Phong nhìn mà đau lòng híp mắt lại, thầm lo lắng_"Hẳn là đau lắm nhỉ?"

"Hự..."

Chi vật tay chui khỏi cái chăn như gà con chui khỏi vỏ trứng, mặt cứ nhăn lại, tuy thấy Phong tới thì có giãn ra một chút, cũng nhăn lại.

Ôm chân và tay phải, hít hà khí lạnh, vì cú rơi quá mạnh nên dù có nệm chắn và lùm cây phía dưới đỡ cho, chân Chi cũng bị chấn thương, còn tay thì va đập.

"Uyển Chi!!!"_Phong dừng xe cấp tốc, chạy tới chỗ Chi đang nhăn nhó vì đau, tuy đau nhưng Chi vãn cố tỏ ra bình tĩnh nhìn Phong không chớp mắt, ý bảo không sao.

Phong cũng không có thời gian, vì Nhã đã dọa có thể sẽ bị bắt nếu quá chần chừ.

Phong bế thẳng Chi trên tay, chạy về cái xe đang chờ đợi.

"Đi thôi!!!"

"Đi đâu?"_Chi kẹp tay quàng qua cổ Phong đau thấu xương vì cái chân cũng cố hỏi.

"Đi cùng tôi, ra khỏi đây!"

"...."_Chi không ý kiến, không cười, không mếu, vì cô đau muốn chết rồi, nếu cô mà biểu hiện ra thì chỉ có chữ "đau" thôi, mà nữ vương tự cho mình là cường nhân thì không ngốc đến như vậy.

Ấn đầu Chi vào trong xe, Phong chui vào bên ghế lái kế cạnh,

đem con mèo đã ra khỏi thắt lưng xe từ lâu đang bò lung tung kêu ngao ngao lên người Chi, thắt dây an toàn cho cả hai. Chính Hải Phong nhấn chân ga khởi động máy, chiếc xe lại kêu ùng ục và lăn bánh.

Trước khi bảo vệ và những tên cận vệ kịp phát hiện ra hiện trường vụ án bắt cóc nữ vương này, thì cái xe đã vọt đi khỏi bệnh viên chết tiệt đó từ lâu rồi.

___________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end chap 4

Chế Phong cướp ngục đem chế Chi đi trốn kìa:))))) Bà Nhã cũng có công lớn ghê nơi, chỉ tội mấy cha áo đen bị hụt, còn cô y tá thiệt tội nghiệp mà, bị chế Chi khuất phục ngay từ nhát bắn chỉ thiên đầu tiên luôn, cơ mà chế phũ quá, hôn con người ta cho đã mà bảo là "vô vị".

Tối rồi mà cố đăng chap mới nè, các bạn nhớ vote và cmt nha, hay thì cũng cmt, dở thì càng cần phải cmt nha!!!

:)))) một tuần bốn chap đủ òi, thứ 2 thứ 3 tuần sau tiếp tục nghen.

Cả nhà ngủ ngon.

Thân mến,

_Tatchikuro_