Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 70: Lòng người tựa quỷ




Tôi bị cái trạng thái bị đụng mà vẫn cười ha ha của nữ quỷ dọa sợ, nhưng từ cảm giác mới va chạm vừa nãy tôi có thể khẳng định nữ thi này là xác chết chứ không phải cương thi, có thể thấy được sự tẩm bổ của tàng âm địa này vẫn có tác dụng nhất định đối với ả ta.
“A! A!” Tôi đang nghĩ ngợi, mỹ thi kia lại bắt đầu cười lớn.
Vừa rồi nghe cô ta hát, cảm thấy thanh âm thật thanh thúy dễ nghe, dễ nghe đến mức không nói nên lời. Nhưng cứ nghĩ đến âm thanh này là của nữ thi đang há mồm cười to đến quỷ dị này, tôi lại cảm thấy sởn hết cả tóc gáy.
Cái quan tài này tuy nói là không nhỏ, nhưng cũng không lớn, sau khi tôi lùi hai bước, sau lưng tôi chạm vào nắp quan tài làm từ cây trên vách.
Tôi cẩn thận chống vách tường cây, bỗng nhiên da thịt mỹ thi vốn nên mềm mại kia không biết vì sao trở nên xanh mượt, cô ta nhếch miệng một hình dáng kỳ quái rồi cười ha hả với tôi.
Tôi nhìn ánh mắt của ả ta, vẫn là ánh mắt nhìn về phương xa đó, nghĩ thầm chẳng nhẽ là mỹ thi này hút quá nhiều âm khí trong cây liễu nên ngu người luôn à.
Nghĩ vậy trong lòng âm thầm niệm chú, kích hoạt Thần Hỏa Phù thu hút mỹ thi về phía sau, nhưng phát hiện khối quan tài bị tôi dùng sức đập nứt đã biến mất không thấy đâu, toàn bộ quan tài lúc này đã biến thành một cái hốc cây rỗng hình tròn.
Tôi lúc này không biết nên khóc hay nên cười nữa, không gian lớn hơn một chút, chứng tỏ tôi còn có thể thoải mái hít thở, nhưng cái quan tài rách kia đâu rồi? Hơn nữa thiết kế nửa quan tài nửa cây này là do ai nghĩ ra?
“Hơ! Hơ!” Mỹ thi kia vẫn chỉ biết cười ngây ngô.
Tôi thấy ả ta không có ý định tiến lên, cẩn thận bám vào mép quan tài, chậm rãi đi đến phía sau mỹ thi.
Vừa nãy tôi đã xem xét qua, mỹ thi này tự nhiên xuất hiện, chứng tỏ phía sau khẳng định có bẫy khác, nói không chừng từ đây tôi tìm được cách ra ngoài.
Nếu thật sự không được nữa, tôi cũng chỉ có liều mạng nguy hiểm cùng mỹ thi này, dùng Dẫn Lôi Thiên Cương phù nổ tung cây liễu này rồi ra ngoài, bằng không tôi sẽ bị chết ngạt trong quan tài bằng cây này mất.
Tuy chân tôi lùi về phía sau, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm mỹ thi cười ngây ngô kia không dám chớp mắt, trông cô ta đẹp thế, lại chỉ biết cười ngây ngô, nhưng mỗi phút mỗi giây cô ta đều phải trải qua một lần chết, cô ta đã bị tra tấn đến mức chỉ còn lại có lệ khí, ngay cả quỷ thấy cũng sợ thì tôi cũng không có can đảm và bản lĩnh để nói trái phải gì đó với cô ta.
Tôi không ngừng lùi về phía sau, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt của nữ thi kia, xoay hơn mười bước nhỏ, tôi đột nhiên cảm giác có gì đó sai sai!
Theo lý thuyết thì nữ quỷ kia đối diện nắp quan tài, nếu như tôi di chuyển đến phía sau cô ta, thứ tôi nhìn thấy phải là mặt bên cô ta, nhưng sao tôi xoay xong chỉ nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô ta chứ.
Nghì như vậy, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lên.
Vội vàng bước nhanh về phía sau cô ta vài bước, đang định quay đầu lại nhìn thử mỹ thi kia có xoay mặt lại đây không, vừa ngẩng đầu lại nhận ra cổ hơi nhột, chỉ thấy mỹ thi kia mang theo nụ cười quái dị, cúi đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Cô đang tìm cái gì đó?”
“Tôi… tôi….” Tôi bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, thật sự không phải tôi nhát gan, mà tại tình thế này quá mức đáng sợ.
Nếu khuôn mặt kia không mang theo nụ cười quỷ dị thì nó đúng là xinh đẹp như chị gái nhà bên, nhưng tôi biết cô ta là người đã chết, sắc mặt lại xanh lè, giọng nói thì thầm, làm cho tôi lạnh cả người.
“Tìm cái gì?” Mỹ thi kia thấy tôi không trả lời, lại cúi đầu thấp xuống thêm, tóc rủ hết xuống trên mặt tôi, chân thành hỏi.
Lời nói của cô ta có vẻ như chỉ cần tôi vừa mở miệng nói tìm cái gì, cô ta sẽ lập tức giúp tôi tìm cái đó vậy.
Hiện tại tôi cũng không dám để chị đại này phải lao động tốn sức, tôi vội vàng lắc đầu, cẩn thận quan sát chung quanh, nghĩ nếu tôi dùng hai tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù ép lùi mỹ thi này, rồi dùng tốc độ nhanh nhất cho nổ tung cái quan tài cây này, không biết liệu tôi sẽ có bao nhiêu phần trăm chạy trốn thành công.
“Hi! Hi!” Mỹ thi kia rũ mắt nhìn tôi, tôi cứ tưởng cô ta lại muốn nói gì đó, nhưng chỉ thấy cô ta lại đứng đó cười ngây ngô trông đầy quỷ dị.
Tôi cũng không ngốc, vội vàng đẩy cô ta ra phía sau, lấy Dẫn Lôi phù ra dán lên cho nổ vách quan tài.
“Ầm!” Tiếng sấm vừa vang lên, cả cây đại thụ lắc lư hai cái, tôi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bên hông căng chặt, thấy có một thứ gì đó màu đen quấn chặt hông của tôi.
Mà một thứ khác đang quấn quanh hông tôi lại là da đầu của mỹ thi kia, tôi mắng thầm trong lòng, thật sự là ở trong cây liễu lâu rồi, tóc cũng quấ người được như cành liễu vậy!
Dùng Thần Hỏa phù nhanh chóng thiêu đoạn da đầu đó đi, tôi không quan tâm có tác dụng hay không, lại dùng ba tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù bắn về phía mỹ thi.
“Ầm! Ầm!”
Từng đạo sấm sét từ trên đỉnh đầu đánh xuống, nhưng mỹ thi kia lại ở trong đó phát ra tiếng cười “Ha! Ha” giữa trận lôi quang, hầu như chẳng màng đến thiên lôi.
Không có thời gian mắng người, tôi lại móc ra thêm một tấm nữa cho nổ vách quan tài thật mạnh, đồng thời trong lòng niệm chú kích hoạt Đại Lực Kim Cương chú, chân lại đá mạnh vào vách cây vừa mới cho nổ.
“A! A! Cô trốn không thoát được đâu, nhất định phải ở lại cùng tôi! Cùng tôi!” Giọng cười mỹ thi kia the thé đan xen giữa tiếng sấm.
Quay đầu lại trừng mắt liếc cô ta một cái, tôi tức giận lại bỏ thêm mấy tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù, trong lòng bội phục sư phụ lo tránh hoạ trước nên chuẩn bị nhiều lá bùa như vậy.
“Ầm!” Quan tài cây vốn cũng chỉ lớn bằng khoảng ba người ôm, dùng hết mười tấm lôi phù để nổ tung, không khí bên trong cũng đã bùng nổ tới đỉnh điểm.
Tôi lại lấy ra một lá bùa nữa, toàn bộ quan tài cây đột nhiên chấn động, tôi còn không có biết rõ là chuyện gì xảy ra, thân thể đột nhiên rơi mạnh xuống dưới.
Cái cảm giác không trọng lực trong chớp nhoáng này, làm cho tôi giơ tay lên muốn cố gắng bắt lấy thứ gì đó theo phản xạ, không ngờ thứ tay vừa nắm lấy lại là một cánh tay lạnh lẽo.
Tay tôi vội vàng buông lỏng, cú rơi mạnh đó dừng lại trên một thứ mềm mại, tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Meo!”
Lúc rơi xuống đất tôi chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu rất to, đang định kêu lên sao không thấy đau gì cả thì cảm thấy cơ thể đột nhiên bị thứ gì đó nâng lên.
Tôi bị hất lăn một cái, lăn qua một bên, nhìn kỹ lại thì thấy con mèo trắng kia đang trợn mắt nhìn mình, cổ họng phồng lên phát ra tiếng vang rừ rừ, chỉ có điều lúc này thân hình của nó lại trở nên cực kỳ to lớn.
“Xì!” Tôi còn chưa hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra thì nghe thấy một tiếng xì, chợt thấy một luồng sáng trắng lao đến trên cổ mình, hai con rắn lao đến con mèo trắng kia.
Hình như nhớ lại ăn tôi mệt như nào nên sau khi mèo trắng kia rên vài tiếng thì nằm sấp xuống, trong móng vuốt bắt lấy mấy thứ đen tuyền kia.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, đang định lôi Âm Long qua tẩn nó vài cái, lại phát hiện vảy của nó lúc này bắt đầu biến thành trong suốt, ánh sáng chiếu qua khúc xạ lại làm chói cả mắt.
Che mắt lại, tôi đột nhiên buông Âm Long trong tay ra.
Chỗ này là bên trong hốc cây, làm sao có ánh sáng được!
Hai mắt nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, đã thấy bốn phía hốc cây đều lắp một cái đèn pha, đèn kia rất lớn, là loại đèn pha cỡ lớn dùng cho chiếu sáng tại những quảng trường lớn.
Bây giờ lại được người ta dùng để chiếu sáng trong cái hốc cây này, người bố trí nơi này chắc chắn có quan hệ với trung đội, nếu không làm sao có thể cõng mang được những thiết bị cỡ lớn của trung đội như này vào sau núi được.
Trong hang động này cũng không có nước, mà còn có vô số rễ cây đan xen ngang dọc, lúc này mèo trắng đang cố gắng bắt lấy mấy nhánh rễ, giống như đang hút thứ gì đó từ rễ cây vậy.
Nghĩ lại cây liễu này cao lớn như vậy, ngay cả cành liễu cũng có thể hút âm khí, hẳn là những rễ cây này hút chất dinh dưỡng này còn lợi hại hơn thế.
Vừa nãy mỹ thi kia không hút được âm khí ở tán cây, cho nên mới xuống phía dưới hút âm khí sao?
Nghĩ về mỹ thi kia, trong lòng tôi hoảng hốt, thầm mắng mình đúng là ngu như heo mà, bị ngã xong quên luôn thứ nguy hiểm nhất rồi!
Vội vàng cẩn thận quan sát bốn phía, nhưng không phát hiện dấu vết của nữ thi, nghĩ thầm chẳng nhẽ cô ta ở lại phía trên không xuống phía dưới đấy chứ? Như vậy cũng tốt, chúng ta phân địa bàn, tôi nghỉ ngơi một chút rồi tìm cách thoát ra ngoài.
“Tìm tôi à?” Tôi đang nhìn quanh, chợt sau tai truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
Thân thể nhanh chóng lui về phía sau, nhanh chóng xoay người nhìn về phía sau, nhưng phía sau lại trống trơn, không có gì cả.
“A! A! Đa đa meo sách, rầm sách…”
Sau khi tôi xem xét xong, toàn bộ trong hốc cây lại bắt đầu tiếng cười the thé cùng với âm thanh hừ hừ kia.
Nắm chặt tay, tôi chỉ cảm thấy đầu choáng váng dữ dội, từ lúc đến nơi này, mọi chuyện càng lúc càng kỳ con mẹ nó lạ thật đấy.
“Đa đa meo sách, rầm sách…” Lúc này mỹ thi dường như không thể diễn lại cái chết, mà chỉ lặp lại mấy âm điệu ngắn ngủi đó, cứ lặp đi lặp lại một câu, không tiến thêm một bước nào.
Sư phụ đã giảng cho tôi về vô số linh thể, nhưng tôi cũng chưa từng gặp phải linh thể nào mang theo cả thân thể chạy ra bên ngoài như này!
Kế hoạch bây giờ chính Lữ Lỗi dụng lúc mỹ thi đang hát vui vẻ ca hát, nhanh chóng tìm đường thoát ra.
Tôi kéo Âm Long xuống, đầu lưỡi nó khè khè ra, chỉ vào vách cây, chẳng hiểu gì ngoài ý muốn đưa tôi đi ra ngoài.
Quả nhiên tên này ở cùng tôi lâu vậy rồi cũng không phải ngốc, vành mắt đen trên đầu rắn di chuyển một hồi, cơ thể cong lại nhảy xuống từ trên vai tôi, chậm rãi bò xuống vách cây.
Tôi không có gan nhìn xung quanh, hai tay nắm chặt trợ thủ đắc lực cũng chính là tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù, nghĩ là bất cứ thứ gì lại đây, tôi sẽ cho nó ăn hai tấm phù trước, sau đó cất bước bỏ chạy.
“Xì!” Âm Long chậm rãi bò tới bên cạnh vách tường, đầu lười khè về phía tôi, lưỡi thè ra chỉ vào vách cây kia, sau đó đầu rắn dùng chút lực chui ra ngoài, cứ vậy mà chui ra ngoài… Chui…
Tôi nhìn mà sửng sốt, vội vàng bước lên hai bước vươn tay ra chạm vào vách tường, phát hiện ra toàn bộ vách tường này đều do từng nhánh rễ cây liễu này tạo nên. Đam Mỹ Cổ Đại
Trong lòng thầm mắng sao mình dại thế, muốn đưa một cái đèn pha lớn như vậy vào, nhất định phải đục một lỗ trên cây để vận chuyển tư liệu vào, như vậy thì chắc chắn sẽ có để lại hốc cây.
Trong lòng tôi tràn đầy vui vẻ, vội vàng dùng hai tay đẩy rễ cây liễu ra, dùng chút lực để chui đầu ra trước.
“Không được nhúc nhích! Đi vào!” Tôi vừa thò đầu ra ngoài gốc cây liễu, mới hít vào một hơi không khí trong lành thì đã có một đầu súng lục lạnh như băng đặt lên trán tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.