Mỗi ngày trôi qua đều bình dị, tâm tình của Tiêu Linh cũng dần trở nên tĩnh lặng như mặt hồ, không có việc gì quan trọng hơn chăm sóc con cái. Mà Hoắc Tư Thần rốt cuộc vì quá thất vọng, thất vọng ngày này qua ngày khác nên đã tạm buông xuống chuyện tìm kiếm.
Gần đây, Hoắc Tư Thần có đầu tư cho một cảng biển ở thành phố M. Đây là dự án lớn nhất mà anh đầu tư trong quý này, thậm chí là cả năm nay, vì vậy anh phải đích thân xuống đó gặp mặt đối tác và bàn chuyện.
Mặc Phong trở lại MR giúp đỡ anh, nghe bảo anh sắp đi công tác thì chạy thẳng vào phòng làm việc của anh kêu ca:
“Cậu đừng đi nữa, để tôi đi cho, tôi đi cho! Tư Thần, tôi muốn xuống thành phố M!”
“Lần này đi làm việc, không phải đi chơi.” Hoắc Tư Thần ngay lập tức quăng cho hắn một cái nhìn chết chóc.
“Đi làm việc cũng không thể cứng nhắc như vậy! Hay là cậu mang tôi theo đi, tôi muốn xuống đó, nghe nói nơi này đồ ăn vô cùng ngon!” Mặc Phong liếm liếm môi.
Chỉ là vì đồ ăn sao? Hoắc Tư Thần đau đầu với tên này, đã ba mươi rồi, sao vẫn chẳng khác gì trẻ con vậy?
Hoắc Tư Thần nhướn mày nhìn hắn, hỏi:
“Người nhà của cậu không hối thúc cậu lấy vợ à?”
Câu vừa nói ra đâm trúng chỗ đau của Mặc Phong, hắn ôm ngực giả vờ ho khan:
“Khụ khụ, tôi bị bệnh tim, cậu đừng có nói mấy câu có sức sát thương vậy được không? Mẹ tôi suốt ngày than thở, sợ tôi gay đấy, cậu cũng ba mươi ba rồi, định ở vậy đến già à? Tại tôi và cậu đến giờ còn chưa có vợ nên bị đồn thổi là yêu nhau đấy.”
Hoắc Tư Thần nháy mắt nổi giận:
“Liên quan quái gì đến tôi?”
Là ai đồn bậy bạ như vậy? Há chẳng phải nói anh cũng gay à?
Mặc Phong nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết, nhưng thật ra đang ám chỉ tên này đến giờ còn không chịu lấy vợ.
“Sự việc kia đã qua được một thời gian rồi, cậu chưa buông được à?”
Không nhắc thì còn tốt, nhắc đến nỗi đau thầm kín trong lòng Hoắc Tư Thần xong, Mặc Phong liền có cảm giác không khí xung quanh đông đặc lại. Hoắc tổng đang bình tĩnh nổi cơn điên, một phát ném tệp tài liệu dày cộm trong bao về phía hắn.
Bộp một tiếng, Mặc Phong bị ném choáng váng, trước mắt hiện ra vô số ánh sao.
“Còn không cút ra ngoài?”
“Lại nổi điên rồi!” Mặc Phong khổ sở nhặt tài liệu lên, vội vàng bỏ của chạy lấy người.
Cửa phòng ầm ầm đóng lại, Hoắc Tư Thần đưa tay xoa xoa trán, mất cả hứng làm việc. Anh chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, sao tên này cứ thích làm phiền anh vậy? Còn có mẹ anh, đã gấp đến độ chịu hết nổi.
Vừa nghĩ tào tháo là tào tháo xuất hiện, điện thoại của Hoắc Tư Thần rung lên, hiển thị số gọi tới là của mẹ anh.
Đầu ngón tay thon dài lướt qua màn hình, mở loa ngoài, Hoắc Tư Thần hỏi:
“Mẹ, có chuyện gì không?”
“Khi nào con về nhà? Bạch Lạc Y hôm nay ghé chơi, có mang mấy món con thích.”
“Không về.”
Hoắc Tư Thần nói xong tắt điện thoại, giận dữ đập bàn một cái. Hết chuyện này đến chuyện khác quấn lấy anh, thật sự không thể chịu được, anh phải đi công tác thôi, như lời Mặc Phong nói thì không nên cứng nhắc quá, cần phải ra ngoài thư giãn một chút cho khuây khỏa.
Gọi điện thoại cho anh không được, mẹ anh lại đổi sang nhắn tin:
“Nếu con không về thì mẹ sẽ giận đấy, con có biết mấy năm qua Bạch Lạc Y đã hy sinh nhiều thế nào không? Mặc dù đã dọn ra ngoài từ tháng thứ năm ở nhà chúng ta, nhưng thời gian sau đó con bé sợ mẹ buồn nên lúc nào cũng ghé qua. Con bé bây giờ đã hai mươi tám rồi, còn tiếp tục như vậy nữa sẽ không lấy chồng được.”
Hoắc Tư Thần liếc nhìn xong càng thêm khó hiểu, mẹ anh chẳng lẽ mong có cháu đến độ này rồi? Ngày trước khi gia đình Hàn Tuyết hối thúc thì bà không đồng ý, bởi vì khi đó hai nhà có thù với nhau, nhưng Bạch Lạc Y thì khác, có công giúp Hoắc gia làm chứng. Mặc dù việc này trong lòng Hoắc Tư Thần chẳng là gì, tuy vậy mẹ anh lại vô cùng biết ơn cô ta.
“Thật là phiền.”
Hoắc Tư Thần lẩm bẩm, gọi thư ký chuẩn bị quần áo và đặt vé máy bay cho anh, sau đó lôi đầu Mặc Phong theo. Ngay buổi chiều ấy, anh bàn giao công việc cho cấp dưới xong thì ra sân bay, giữa đêm bay thẳng đến thành phố M.
Anh nói rõ, không về chính là không về.
Ngồi trên máy bay nhìn ra bên ngoài, không rõ vì lý do gì mà trong lòng Hoắc Tư Thần đột nhiên thấy thoải mái hơn nhiều.
Mặc Phong ngồi bên cạnh ngủ há miệng, nước miếng chảy ròng ròng. Ngôn Tình Trọng Sinh
Hạng thương gia được phục vụ tận tình chu đáo, ghế ngồi vô cùng thoải mái, vì vậy khi đáp máy bay xuống thành phố M, cả hai người đều rất tỉnh táo.
Hoắc Tư Thần kéo va li đi ở phía trước, Mặc Phong nghiêng ngã đuổi theo sau. Hai thân ảnh cao lớn đẹp mắt ấy thu hút vô số ánh nhìn của các thiếu nữ, đàn ông độ tuổi ba mươi đúng lúc có sức quyến rũ nhất, chỉ một cái liếc ngang qua đã khiến một dàn mỹ nữ xoắn xuýt.
“H-Họ là minh tinh à?”
Một người chuyên đu showbiz phủ nhận:
“Không phải đâu, tôi chưa thấy họ bao giờ...”
“Đẹp trai quá.”
“Tôi muốn làm quen quá, có nên tiến lên không?”
Trong lúc họ bàn tán và chần chờ, hai người đàn ông đã lên taxi đi mất.
Thành phố M, nơi dừng chân đầu tiên của Hoắc Tư Thần sau mấy năm dài không ra ngoài đi công tác. Anh không biết rằng đây là nơi anh sẽ gặp lại người mà mình vẫn luôn mong ngóng.