Tôi Trở Thành Ảnh Đế Nhờ Thuần Hoá Đám Công Điên

Chương 23: Sủng hư




Triệu Hồng rất là bực nhưng hắn biết nếu lại khều Dạ Quang thêm nữa, trực giác nói cho hắn sẽ không có việc gì tốt lành.
Không phải hắn sợ, nhưng hắn cứ cảm giác so với hồi đi học hình như Dạ Quang có một sự thay đổi gì đó, cảm thấy Dạ Quang càng ngày càng giống hắn, nhưng nếu hắn là điên công khai, điên không sợ ai thì Dạ Quang là điên ngầm.
Không khèo tới thì sẽ không lộ rõ, nhưng Triệu Hồng vẫn thích Dạ Quang. Hắn thích một Dạ Quang rõ ràng đã chịu đủ bất công của thế giới nhưng trong mắt vẫn lấp lánh ánh sao của hi vọng.
Việc Dạ Quang trở nên điên cuồng để tìm kiếm hi vọng đó cũng khiến Triệu Hồng yêu thích, giống nhau thì mới làm đám cưới được.
Khác nhau quá, hắn sợ Dạ Quang càng hiểu về mình liền xách quần bỏ chạy. Kì thực hắn cảm thấy hình như Dạ Quang cũng muốn xách quần bỏ đi rồi chỉ là đang không biết đi chỗ nào thôi.
Nhưng không sao hắn cảm thấy ánh mắt Dạ Quang chán ghét khinh bỉ hắn, chỉ là tựa như đang nhìn một đồ điên, một đống rác hôi thối di động chứ Không phải sợ hãi hắn như đang nhìn quái vật là được.
Bởi vì chán ghét khinh bỉ là từ trên cao nhìn xuống đối với kẻ yếu, sẽ không bị bức điên.
Nhưng sợ hãi sẽ khiến linh hồn vụn vỡ, đầu óc ngu ngốc.
Thân ái của hắn, thần minh của hắn, cường đại đến như vậy, thấy được sự xấu xí khùng điên của hắn thế mà không sợ, chỉ có khinh bỉ.
Yêu em chết đi được.
Hứng chết đi được.
Triệu Hồng bị Dạ Quang đá vào tường, thậm chí còn cố ý dùng chân đạp vào chỗ đó, ý đồ làm bể trứng của Triệu Hồng tịch thu công cụ gây án.
Triệu Hồng cũng lách người né qua mặt dù bị sượt qua gương mặt tái lại đi đau lại vô cùng hưng phấn. Mặt Dạ Quang kiểu, tởm chết đi được.
Dạ Quang càng như vậy Triệu Hồng càng hưng phấn. Hắn giống như khám phá đại lục mới. Hắn cảm thấy cảm giác bị thần linh của mình lườm huýt khinh bỉ cũng là một điều gì đó… sướng quá.
Thôi chết mòe rồi, nghiện mất thôi.
[Đu cp ma giáo không: làm sao ta cứ cảm thấy chó điên mặt dày tín đồ công x kiêu ngạo lãnh đạm thần minh thụ. Cp này ừm không có ngọt vị rất lạ nhưng ta rất thích.]
[Hôm nay uống trà sữa sao: hình ảnh này ta có thể xem sao, mặt của hồng bảo vừa đau vừa sướng là như thế nào.]
[Đen: biến thái, lăn ra giới giải trí đi.]
[Đỏ: loại người này cũng có thể trở thành idol, hơn nữa còn ship cp, cút đi!]
[Ánh sáng ngày mai: Triệu Hồng có bệnh, đừng chạm vào Dạ Quang của ta.]
Dạ Quang cảm thấy chân của minh cũng bị ô uế rồi, cậu thở dài cũng không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn là làm lơ Triệu Hồng mắt nhì sang Nhã Văn hỏi.
“Có chuyện gì vậy?”
“À, mọi người cảm thấy biết ơn cậu lắm, hơn nữa dù sao cậu đã chỉ dẫn cho mọi người rất nhiều cũng đã thuộc hết cả bài, cho nên mọi người kiến nghị nếu không cậu cùng mọi người nhảy cả bài đi.”
“Bọn họ đều đồng ý?” Dạ Quang nhíu mày không thể tin tưởng, nên biết nếu nhảy cả bài nhạc thì cậu rõ ràng sẽ có nhiều màn ảnh hơn, đạo diễn cũng không thể cắt xén hết màn ảnh của cậu được, cậu sẽ khiến nhiều người chú ý.
Nhưng không phải bọn họ sợ hãi khi cậu xuất hiện bọn họ sẽ bị lu mờ sao?
“Ai đưa ra ý kiến này?”
“Khặc khặc, tôi nói người này cậu chắn chắn không đoán được, đến cả tôi cũng rất bất ngờ. Mà lúc cậu ta nói ra câu này cũng bị rất nhiều người phản đối.”
“Nói trọng điểm, là ai vậy?” Dạ Quang không khỏi tò mò. Nhã Văn cũng không vòng vo nữa.
“Là Nhật Minh, cậu không biết đâu, cậu ta nói Dạ Quang dựa vào đâu cậu có thể nhảy nguyên bài lại chỉ có thể nhảy một phần, còn nói nếu ai có thể nhảy phần của cậu đều có thể nhảy nguyên bài. Thần tượng là phải tỏa sáng, khán giả nên nhận được phần trình diễn xứng đáng với số tiền họ bỏ ra.”
Nhã Văn cười khúc khích nhớ lại bộ dáng cao ngạo của Nhật Min cùng với việc Nhật Minh mắng cho đám người kia cúi thấp đầu, phải nói nếu như Nhật Minh làm đồng đội thì cái tính cách chọc giận địch nhân muốn chết của cậu ta khiến người làm đồng đội cậu ta rất thoải mái.
“Cậu ta còn nói, nếu không có can đảm đạp đổ thần tượng, chiến thắng người khác, làm con rùa rút đầu thì nên xách dép đi về. Cậu ta muốn đường đường chính chính chiến thắng cậu, khiến cậu tâm phục khẩu phục.”
Dạ Quang cũng bật cười, Triệu Hồng không vui vẻ vì Dạ Quang cười vì người khác nhưng hắn cũng phải công nhận trong những người ngu si đần độn kia cũng có người đáng được hắn xem trọng. Hắn mặt dày tựa đầu trên vai Dạ Quang hỏi:
“Rồi đám người kia phản ứng như thế nào, hẳn là vẫn có người không đồng ý phải không?”
Nhã Văn nhìn Triệu Hồng không hiểu sao mặc dù gương mặt Triệu Hồng chuẩn của hắn nhưng hắn nhìn thế nào cũng không ưa nổi cứ cảm thấy huynh đệ nhà mình như hoa như ngọc, còn Triệu Hồng lại so ra kém bãi phân trâu, nhìn kiểu gì cũng ngứa mắt.
“Trời nóng nực, ôm ôm choàng vai để làm gì, cậu không thấy mặt Dạ Quang cũng khó chịu rồi sao?”
Triệu Hồng dĩ nhiên biết Dạ Quang khó chịu nhưng Dạ Quang càng đẩy hắn ra, hắn càng đinh chặt nên Dạ Quang mới không phản ứng hắn nữa, chỉ cần không quá mức là được.
“Ồ, liên quan gì đến cậu? Cậu nhìn ghen tỵ sao?”
“Tôi thì có gì phải ghen tỵ, tôi cũng có người để ôm.”
“Đâu nào?”
Không biết vì cái gì Nhã Văn nhìn sang To Con, thân thể của To Con giống như giật mình,lại như trông đợi mà vươn hai tay ra. Nhã Văn lại cảm thấy thẹn, quay phắt lại, lại không biết To Con giống như con cún lớn rũ đầu thất vọng
“Nói chung so với cậu, Dạ Quang càng nguyện ý thích tôi hơn, cũng càng nguyện ý ôm tôi hơn, đúng không Quang đệ?”
Cây ăng ten tình địch của Triệu Hồng lập tức dựng thẳng, ánh mắt lạnh căm căm nhìn Nhã Văn tựa như muốn banh xác cậu ta, quay đầu lại ôm Dạ Quang.
“Quang ơi, cậu càng thích tớ đúng không?” Giọng nói nũng nịu đến chảy nước.
“Quá nóng,ai cũng không muốn ôm.” Dạ Quang lảng tránh vấn đề, nếu nói sự thật thì cậu thích Nhã Văn hơn, còn Triệu Hồng đừng nói đến từ thích, nếu có thể liền mặt cũng không muốn thấy.
Chỉ là ai biết tên điên này nghĩ gì, chọc trúng hắn không vui hắn nổi điên lại giết người.
“Tôi đi phòng tập, trực tiếp xem bọn họ thế nào, sẵn tiện tập luyện một lát.”
“Đúng đúng cùng nhau đi, kết quả sẽ khiến cậu ngạc nhiên đấy.”
Nói rồi Nhã Văn đứng dậy cùng Dạ Quang đi, Triệu Hồng cũng muốn đi theo. Nhã Văn cảm thấy phiền chết đi được, quay đầu rống
“Cậu quậy đủ chưa, lại không luyện tập coi chừng vòng sau bị loại ra ngay cả mặt Dạ Quang cũng không thấy.”
Triệu Hồng giống như bị sét đánh đứng hình, đụng vào chỗ đau đột nhiên nghĩ đến Dạ Quang cũng chưa từng nhắc hắn luyện tập hơn nữa còn nhiều lúc thừa nhận hắn tài năng.
Đây là muốn sủng hư hắn?
Hắn nhìn Dạ Quang rõ ràng đứng trong ánh sáng nhưng ánh nhìn của Dạ Quang đối với hắn lại tối như mực, không rõ hàm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.