Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 221: Lại đến trang viên Phong Ba




Đoàn Văn Quang nghe Hoàng Tử Hiên nói xong thì lập tức vô cùng vui vẻ. Thư ký của ông ta cũng mừng rỡ, vội vàng đi gọi điện sắp xếp.
“Ông chủ Đoàn, mời ngồi.”
Thấy thư kí của Đoàn Văn Quang đi sắp xếp công việc, Lê Mỹ Gia chỉ vào ghế nói.
“Mời Hoàng đại sư trước, mời Hoàng đại sư trước.” Đoàn Văn Quang không dám ngồi trước, cứ khăng khăng đợi Hoàng Tử Hiên ngồi rồi mới ngồi.
Hoàng Tử Hiên không còn cách nào, đành ngồi xuống trước.
Lúc này Đoàn Văn Quang mới ngồi xuống theo, ông ta cười đen tối nhìn Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên nào quen việc bị một người đàn ông nhìn như vậy, anh không còn cách nào đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lê Mỹ Gia.
Lê Mỹ Gia cười thầm một tiếng rồi mới mở miệng nói: “Ông chủ Đoàn, chuyện hợp tác tôi nói trước đó, không biết ông chủ Đoàn suy xét thế nào?”
“Suy xét cái gì, không cần suy xét. Có chiêu bài tập đoàn Thịnh Thế đây, còn có uy danh hiển hách của Tổng giám đốc Lê cô nữa, hợp tác với cô chỉ có lời không lỗ.” Đoàn Văn Quang vung tay lên, không chút để ý nói.
Lê Mỹ Gia khẽ mỉm cười: “Ông chủ Đoàn, hạng mục tôi muốn đầu tư là hạng mục khoa học kỹ thuật, trong thời gian ngắn sẽ không nhìn thấy được ích lợi nào cả. Hạng mục này thuộc loại thả dây dài câu cá lớn, ông đã thật sự suy nghĩ kĩ chưa?”
“Hiểu rồi hiểu rồi, mặc dù tôi quê mùa, nhưng vẫn có hiểu biết, phát minh nguyên cứu khoa học kĩ thuật. Thứ đồ chơi này không phải ba năm năm năm mười năm thì không thể nghiên cứu phát minh ra thứ gì có thể kiếm tiền được.” Đoàn Văn Quang vuốt cằm nói.
"Nếu ông chủ Đoàn đã biết, vậy tôi cũng không muốn nói nhiều." Lê Mỹ Gia gật đầu nói. . Ngôn Tình Hay
“Ừ, vụ hợp tác cô nói lần trước, bản thân tôi cũng cảm thấy rất hứng thú. Đây là thời đại khoa học kỹ thuật, thân là người Trung Quốc, tôi tự nhiên cũng hi vọng nền khoa học kỹ thuật Trung Hoa có thể tiến thêm một bước nữa. Dù cho không kiếm được tiền, thì cũng coi như là cống hiến cho đất nước. Ha ha, hơn nữa, Đoàn Văn Quang tôi đây cũng không thiếu chút tiền đầu tư cho các ngươi này.” Đoàn Văn Quang cực kì thổ hào nói.
Lê Mỹ Gia nở nụ cười xinh đẹp: "Ông chủ Đoàn thật hào phóng, sau khi quyết định hạng mục kia xong, tôi sẽ hẹn ông chủ Đoàn thảo luận cụ thể sau.”
Đoàn Văn Quang cười ha ha gật đầu, nói được ba lần liên tục.
Hai người họ bên này vừa mới trò chuyện xong, thư kí Đoàn Văn Quang trở về, nói tất cả đã sắp xếp xong, hiện tại đã có thể đến trang viên Phong Ba rồi.
Thế là Hoàng Tử Hiên và bọn người Đoàn Văn Quang rời khỏi tập đoàn Thịnh Thế, Lê Mỹ Gia cũng trở về phòng làm việc của mình, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Lê Mỹ Gia bên này còn một phần văn kiện chưa phê duyệt xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân cộc cộc cộc, sau đó, cửa phòng làm việc bị đẩy ra với một lực không hề nhỏ.
Ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, khóe miệng Lê Mỹ Gia nhếch lên một nụ cười mỉa, ngoại trừ mẹ kế làm cô tức đến nổ phổi kia thì sợ là không còn ai dám xông vào phòng làm việc của cô như thế.
"Lê Mỹ Gia, cô đúng là có bản lĩnh!" Nghiêm Thái Dung vừa tiến vào đã bắn lửa giận ra tứ tung, hận không thể ăn sống Lê Mỹ Gia.
Từ hôm qua đến giờ, bà ta và Lê Long Phi đã tìm vô số chuyên gia trong lĩnh vực này, muốn mời bọn họ giám định ra dấu vết photoshop trong những bức hình kia, thế nhưng, cho dù người tài giỏi đến đâu cũng không phân biệt ra được. Bọn họ đều khăng khăng cho rằng những bức hình kia là thật, hoàn toàn không có dấu vết ghép.
Chuyện này làm hại Lê Long Phi cứ liên tục hỏi bà ta có phải bà ta thật sự có quan hệ không thể hình dung với Nghiêm Tùng không, còn liên tục hỏi mình có phải con trai ruột của Hoàng Hùng Vĩ không, việc này xém xíu nữa là làm Nghiêm Thái Dung tức chết rồi.
Thất bại nhiều lần như vậy, Nghiêm Thái Dung cũng không cam lòng nữa, nhưng bà ta càng không thể không tìm Lê Mỹ Gia để thỏa hiệp được. Lợi ích và tiền tổn thất thì còn có thể kiếm lại được, nhưng nếu ảnh chụp mà bị lộ ra ngoài, thì đó mới là thua không còn manh giáp nào, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có.
“Tiết kiệm mấy lời mắng chửi người khác lại đi, tôi không có nhiều thời gian cho bà.” Lê Mỹ Gia nhìn sắc mặt xanh mét tức giận của bà ta thì tâm trạng tốt lên, nói thẳng vào vấn đề: “Ngày mai, trên hội đồng quản trị, chỉ cần bà toàn sức ủng hộ đề án của tôi, chờ sau khi đề án thông qua, tôi sẽ tiêu hủy toàn bộ ảnh chụp. Còn không, ngày mai, những hình ảnh này sẽ xuất hiện ngay trên hội đồng quản trị."
Nghiêm Thái Dung nghe vậy nghi ngờ hỏi: “Sao tôi biết được cô có qua cầu rút ván hay không? Vì an toàn, cô phải tiêu hủy ảnh chụp trước.”
Lê Mỹ Gia à một tiếng rồi cười: “Bà cảm thấy bà còn có vốn liếng gì để nói điều kiện với tôi à? Yêu cầu của tôi chính là như thế, bà chịu thì chịu, không chịu thì thôi.”
“Cô!” Nghiêm Thái Dung vô cùng tức giận, chỉ vào Lê Mỹ Gia chửi ầm lên: “Cái đồ ti tiện hèn hạ cô, lần này coi như tôi xui xẻo. Nhưng cô tốt nhất là cầu nguyện mình sẽ không có ngày rơi vào tay tôi đi, bằng không, tôi nhất định sẽ cho cô biết thế nào là muốn hối hận cũng không kịp!”
Lê Mỹ Gia chìa tay một cái, làm vẻ bất cứ lúc nào cũng cung kính đợi chờ bà ta.
Nghiêm Thái Dung hung tợn liếc mắt cô một cái rồi mới giận đùng đùng rời đi.
Chờ sau khi Nghiêm Thái Dung đi, suy nghĩ của Lê Mỹ Gia không tự chủ bay xa. Cô nhớ rõ lần đầu tiên mình nhìn thấy Nghiêm Thái Dung, là ngày thứ một trăm mẹ cô mất. Khi đó bố cô nói với cô, sau này Nghiêm Thái Dung chính là mẹ mới của cô, bảo hai người bọn cô phải hòa hợp ở chung với nhau.
Khi đó Lê Mỹ Gia tuy chỉ mười tuổi nhưng đã có thể hiểu được rất nhiều việc, cô biết, Nghiêm Thái Dung là người đàn bà mà cha cô nuôi bên ngoài, chỉ vì vướng chính thất là mẹ cô còn sống nên ông ta không thể đón người tình và con riêng về.
Vậy nên, ngay khi hài cốt mẹ cô còn chưa lạnh, ông ta đã không chờ được mà cưới Nghiêm Thái Dung, đón con riêng về nhận tổ quy tông. Càng chờ không được hơn là, dựa vào tài lực của cha vợ mới, thành công đưa tập đoàn Thịnh Thế ra thị trường.
Lê Mỹ Gia khi đó còn nhỏ, nhìn không hiểu bàn cờ lớn này của ông. Cho đến khi, cha của Nghiêm Thái Dung qua đời, Nghiêm Thái Dung kế thừa tài sản của cha mình, sáp nhập vào tập đoàn Thịnh Thế, đổi thành cổ phần. Cô mới hiểu được, Nghiêm Thái Dung đối với ông mà nói, chẳng qua cũng là con cờ để Thịnh Thế lớn mạnh mà thôi.
Nghiêm Thái Dung tự nhiên cũng hiểu rõ mình bị Hoàng Hùng Vĩ lợi dụng, vậy nên mới phải khăng khăng nâng đỡ con trai của mình, hi vọng sau này con trai mình có thể kế thừa tập đoàn Thịnh Thế, vậy thì tài sản Nghiêm gia mới không rơi vào tay kẻ khác.
“Mẹ, mẹ ở trên trời hãy nhìn kỹ. Thứ thuộc về mẹ, con sẽ từng chút từng chút lấy về cho người. Mà những người hại chết mẹ kia, con cũng sẽ từng chút từng chút khiến chúng phải chịu trừng phạt.” Nghĩ đến điều này, Lê Mỹ Gia nắm chặt đôi tay màu phấn lại, kiên định nói.
...
Sau lần khai trương tiệc rượu trước đó, trang viên Phong Ba đã bắt đầu mở cửa buôn bán, mặc dù không đầu tư lớn vào việc tuyên truyền, nhưng vẫn được mọi người truyền miệng nhau, nên việc làm ăn không tệ. Đi vào trong, nhìn đâu cũng thấy người.
Đoàn Văn Quang tự mình tiếp Hoàng Tử Hiên, vừa đi vừa thẳng thắn nói lý tưởng kinh doanh của mình, còn không ngừng xin ý kiến của Hoàng Tử Hiên. Về làm ăn, Hoàng Tử Hiên một chữ cũng không biết, bị ông ta hỏi thì vô cùng đau đầu.
“Ông chủ, các diễn viên đều đã trang điểm xong, đạo diễn đang thử ống kính, bất cứ lúc nào cũng có thể chụp.” Đúng lúc Hoàng Tử Hiên đang nhức đầu, một người có vẻ như là quản lí đi đến báo cáo.
Đoàn Văn Quang gật đầu: “Ừ, đợi Hoàng đại sư qua xem một chút.”
Quản lý này cũng không biết Hoàng Tử Hiên, thấy ông chủ của mình gọi Hoàng Tử Hiên là Hoàng đại sư thì cho rằng anh là thầy phong thủy các kiểu. Dù sao thì người làm ăn ít nhiều cũng tin vào phong thủy, lúc khai trương thì tìm thầy đến xem chút ít, cũng không có gì đáng trách cả.
Nghĩ đến đây, quản lí cũng vô cùng tôn trọng Hoàng Tử Hiên, vội vàng chào hỏi: "Hoàng đại sư, mời sang bên này."
Hoàng Tử Hiên gật đầu, ngay khi đang định bước đi, lại thấy thư kí của Đoàn Văn Quang sắc mặt vội vã chạy đến, còn chưa đến gần đã hô to: “Ông chủ, không xong rồi, quặng mỏ bên Vận Thành xảy ra vấn đề rồi.”
"Xảy ra chuyện gì?" trong lòng Đoàn Văn Quang hơi lộp bộp.
Thư kí ba bước thành hai chạy tới, nhanh chóng nói nhỏ bên tai ông ta.
Đoàn Văn Quang thay đổi sắc mặt.
"Ông chủ Đoàn, ông có việc gấp thì cứ xử lí trước đi, tự tôi sang đó là được rồi.” Hoàng Tử Hiên thấy sắc mặt ông ta không tốt lắm, nói.
Đoàn Văn Quang liên tục gật đầu: "Được được được, Hoàng đại sư, cậu sang đó trước, đợi một chút rồi tôi qua ngay.”
Nói xong ông ta liền mang theo thư kí rời đi.
"Hoàng đại sư, tôi mang ngài sang đó.” Quản lí tiếp nhận công việc tiếp đãi anh.
Hoàng Tử Hiên ừm một tiếng, đi theo quản lý này đến hiện trường đóng phim.
Cảnh đầu tiên trong đoạn tuyên truyền được quay ở đình Phong Ba, lúc Hoàng Tử Hiên theo quản lý đến, nơi đây đã có một đoàn lớn nhân viên công tác đang bận rộn, xem ra mọi thứ đã sẵn sàng rồi, chỉ thiếu khai mạc nữa thôi.
"Lý Kinh Lý, ông chủ Đoàn tới à? Có thể bắt đầu rồi chứ? Nếu không bắt đầu nữa thì sẽ bỏ lỡ góc sáng tốt đó.” Đạo diễn vừa nhìn thấy quản lí đến, hơi mất kiên nhẫn hỏi.
Lý Kinh Lý nào dám quyết định, nghe vậy, cậu ta nhìn về phía Hoàng Tử Hiên hỏi: "Hoàng đại sư, ngài thấy sao?"
Hôm nay Hoàng Tử Hiên đến chủ yếu là để thăm hiện trường, nếu không phải đã đồng ý trước đó, thì ngay cả thăm hiện trường anh cũng chẳng muốn đi. Cho nên anh cũng không định nhúng tay vào, họ muốn chụp thế nào thì cứ vậy đi, nghĩ vậy, anh nói: “Ừ, bắt đầu đi.”
Nghe Hoàng Tử Hiên lên tiếng, lúc này Lý Kinh Lý mới dám để cho đạo diễn bắt đầu.
Đạo diễn nghi ngờ liếc nhìn Hoàng Tử Hiên, không biết thân phận của tên nhóc này là gì mà phải cần anh hạ lệnh chụp mới có thể chụp. Chỉ có điều, cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi, gã cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, nên không đào sâu thân phận của Hoàng Tử Hiên mà xoay người vội đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.