Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính

Chương 16: Trịnh Thư Mỹ muốn gia nhập đội..???




Trịnh Thư Mỹ cầm túi chườm len lén ngước mắt, người đàn ông này cô nhận ra
Dạ Tuỳ Lâm, cháu trai lớn nhà họ Dạ, sau này là đại đương gia, rất có tiếng nói trong lĩnh vực mua bán đấu giá siêu vật phẩm, Dạ Tuỳ Lâm ngoài sở hữu cơ nghiệp của họ Dạ ra, anh ta còn sở hữu đội nghiên cứu khoa học tập trung toàn thiên tài giỏi nhất cả nước về lĩnh vực phần mềm, khoa học máy tính
Một nhân vật tầm cỡ có khi xếp ngang hàng với Satan ‘người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ khóc’ Tạ Tần trong tương lai
“Hửm?? Ai đây..?”
Dạ Tuỳ Lâm tay bắt mặt mừng một hồi mới phát hiện bên cạnh Tạ Tần xuất hiện nhiều hơn một người, anh ngạc nhiên nhìn Trịnh Thư Mỹ, rồi lại nhìn Tạ Tần, cuối cùng lại nở nụ cười vui vẻ
“Aizzz, đến là khách cả mà” Dạ Tuỳ Lâm chuyển hướng tay về phía Trịnh Thư Mỹ, tự giới thiệu mình:
“Chào mỹ nữ, anh tên Dạ Tuỳ Lâm, đang theo học cử nhân khoa học máy tính và kinh tế đối ngoại trường đại học A, rất vui được làm quen”
Trịnh Thư Mỹ giơ hai tay đang giữ túi chườm lên:
“Xin lỗi vì hơi thất lễ, vì một số tình huống nên tôi không thể bắt tay được” Cô còn không quên nở nụ cười ba phần lịch sự bảy phần thanh nhã của mình, quả nhiên, Dạ Tuỳ Lâm vui vẻ rút tay lại, Trịnh Thư Mỹ đợi có thế, cô với bối phận là đàn em, trước khi nói còn không quên cúi người nhận lễ:
“Tôi là Trịnh Thư Mỹ, sinh viên năm nhất ngành kinh tế tài chính trường đại học A, là sinh viên nhận học bổng toàn phần”
Giọng nói tự tin, phong thái chững chạc, điềm tĩnh, hoàn hảo khiến Tạ Tần phải nhếch một bên lông mày
Trịnh Thư Mỹ mới vừa nãy còn làm đủ trò trước mặt anh thoáng một cái đã như biến thành con người khác
“Kinh tế tài chính.??” Dạ Tuỳ Lâm vừa lặp lại chuyên ngành của Trịnh Thư Mỹ vừa đánh mắt sang Tạ Tần, cuối cùng chuyển từ bất ngờ sang phá lên cười:
“Sinh viên nhận học bổng toàn phần, đây chắc chắn là nhân tài mới nổi được Tạ Tần mang đến đúng không? Được rồi, cùng vào đi”
Tạ Tần vốn còn lo cô gái ngốc như Trịnh Thư Mỹ sẽ làm lộ chuyện, ngờ đâu vừa lúc nãy còn nói nơi này rộng lớn quá nên sợ giờ đây chủ nhà vừa ngỏ lời, đã trực tiếp nối gót theo sau
Ta Tần cũng theo vào trong, bên trong là một căn phòng lớn có khoảng mười bộ máy tính loại tân tiến nhất đặt hình vòng cung ôm trọn căn phòng
Mỗi máy tính đều có người đang ngồi, nghe động tĩnh có người đến, họ mới ngước mắt lên dõi theo
Giữa phòng là một thiết bị gì đó Trịnh Thư Mỹ không rõ, chỉ thấy một chiếc ghế tương tự như ghế mátxa cỡ đại đặt dưới các thiết bị chi chít mạch điện bên trên
Trịnh Thư Mỹ là khách, không thể quá tò mò mà nhìn ngắm xung quanh, cô chỉ có thể lướt mắt một vòng như những người lần đầu tiên đến
“Nào, mọi người xem ai đến này” Dạ Tuỳ Lâm vỗ vỗ tay ra ra hiệu
“Tạ Tần..??”
“Lão Tạ..???”
“Quao, cơn gió nào thổi Lão đại chúng ta đến đây vậy..?”
“Còn mang theo bạn gái nữa, Lão Tạ thật là lợi hại nha”
“Đừng nói bừa, đàn em cùng khoá với tôi” Tạ Tần nghiêng người né cánh tay đang nhắm hướng bả vai mình mà lao tới khiến người kia hụt hẫn trách móc
Mọi người từ từ rời khỏi máy tính của mình, tiến về phía đám đông, Trịnh Thư Mỹ cảm thấy như đang lạc vào trường quân đội, chỉ toàn nam và nam thế này dù là thiếu nữ hay bà cô Trịnh Thư Mỹ đều không khỏi bối rối
So với Tạ mặt băng và những mã code khô khan, thiếu nữ mười tám xuân sắc như Trịnh Thư Mỹ hoàn hảo trở thành trọng điểm, người người thay phiên nhau hỏi han, chào hỏi cô không ngừng, khiến cô suýt chóng mặt đến ngất
“Cô gái cô tên gì vậy?”
“Trịnh Thư Mỹ”
“Cô là đàn em của lão Tạ thật sao? Sao quen biết được tên mặt băng ấy vậy?”
“Chúng tôi học chung vài môn nên có quen biết”
“Cô gái nhỏ cô biết đây là đâu không? Lão Tạ không nói cho cô nghe à..?”
“Tôi biết đây là một trong những câu lạc bộ mà đàn anh tham gia và tôi đến với tư cách thành viên mới”
“Hả?????????”
Hơn mười thanh niên đồng loạt mắt chữ O mồm chữ A hướng về Trịnh Thư Mỹ, cô không biết mình nói gì sai, nhưng nhìn biểu cảm của họ thì chắc chắn là sai rồi
“Thôi được rồi, đừng trêu cô ấy nữa” Tạ Tần lên tiếng giải vây “Nhưng Trịnh Thư Mỹ nói đúng, tôi đưa cô ấy đến đây là để giới thiệu với mọi người, thành viên mới của chúng ta”
Không khí im lặng như tờ…một con muỗi vo ve cũng chẳng có
Dạ Tuỳ Lâm cũng không ngờ Tạ Tần đem người đến là tham gia vào đội, đợi mọi người tập trung vào cô gái nhỏ kia, anh ta vội kéo Tạ Tần ra góc, nhỏ giọng thương lượng:
“Lão Tạ, cậu đùa với anh phải không? Cậu cho sinh viên kinh tế năm nhất vào đội của chúng ta để tính số tiền chúng ta tiêu mỗi tháng à”
“Ừm, tôi chưa nghĩ ra để Trịnh Thư Mỹ làm gì, ý kiến không tồi”
“Cậu điên rồi, chuyện của chúng ta làm là phi khoa học, để bên ngoài biết được sẽ cực kì phiền phức, cậu bỏ tiền nhiều nhất, tôi nể mặt gọi cậu một tiếng lão đại cũng được
Nhưng cậu đừng để tâm huyết cả đời của anh đây đổ sông đổ biển chỉ vì cậu muốn lấy lòng con gái chứ
Lão Tạ à, muốn cua gái anh đây chỉ cho cậu, được không?”
Trên mặt Dạ Thiếu gia chỉ thiếu hai hàng nước mắt là thêm mấy vạn phần thành ý, anh thật sự bị Tạ Tần doạ cho sợ xanh mặt rồi
Thiết bị điều khiển thời gian là cái gì chứ..
Là phản khoa học đó, là đi ngược lại vòng tuần hoàn của thế giới, là đảo lộn quy luật tự nhiên đó
Là chuyện điên rồ chỉ có trong tưởng tượng của mấy người bọn họ thôi đấy
Vậy mà Tạ thiếu gia chỉ nhếch nhẹ một bên môi tỏ rõ thái độ: Ờ, ông đây biết rồi, ông đây đùa cho vui thôi
Khiến Dạ Tuỳ Lâm tức sôi máu, Tạ Tần trước đến nay rất ít khi đến chỗ này, chỉ liên lạc qua mail hay điện thoại, họp hội thì dùng video call dù cho nhà họ Tạ và nhà họ Dạ cùng chung một thành phố
Vậy mà ngày đầu tiên của năm nay đến đây lại xách theo một tiểu liên hoa với chuyên ngành chẳng liên quan bảo rằng thành viên mới, công trình ngốn của bọn họ lên đến con số chục ngàn đô la..
Dạ Tuỳ Lâm không cháy bỏng mông thì nên đổi thành Dạ Thánh Mẫu thì hơn
“Thật ra Trịnh Thư Mỹ và tôi có chút ân tình, cô ấy muốn tham gia tôi cũng không thể từ chối được, nhưng..”
“Yêu cầu gì cũng được, Dạ Tuỳ Lâm tôi làm được đều bán mạng làm cho cậu” Dạ Tuỳ Lâm nhiệt tình chen vào kể cả Tạ Tần chưa nói hết câu
Ánh mắt ẩn sau gọng kính bạc khẽ biến, Tạ Tần nhàn nhạt tiếp lời:
“Anh thử nói chuyện với cô ấy đi, tôi đã hứa rồi thì không thể nuốt lời được” Tạ Tần lại bổ sung thêm
“Mà theo tôi biết, quan hệ giữa Trịnh Thư Mỹ và em gái út nhà anh không tồi, anh thử đánh vào chỗ đó xem sao”
Dạ Tuỳ Lâm là kẻ vừa điên vừa có tiền, so với gia tài kết xù của nhà họ Dạ mà người người thèm khát thì thứ anh ta sẵn sàng bỏ mạng ra là lý tưởng của anh ta
Vì mục tiêu mà dù người thân có chết trước mặt cũng chẳng thèm ngó tới
Một kẻ điên mà Tạ Tần rất cần..
Ánh mắt Dạ Tuỳ Lâm sáng lên, anh ta giơ tay định vỗ bôm bốp vào Tạ Tần tán thưởng nhưng nghĩ đến cú né vừa nãy của Tạ Tần thì khựng lại, dùng giọng thành khẩn nhất nói:
“Lão Tạ thật là nghĩa khí, tôi sẽ không quên ơn này của cậu đâu”
Tạ Tần là người duy nhất hiểu được cái lý tưởng của Dạ Tuỳ Lâm theo đuổi, cũng là người sẵn sàng bỏ tiền ra cùng Dạ Tuỳ Lâm điên, Dạ Tuỳ Lâm còn biết Tạ Tần một khi nói ra rồi đều không nói hai lời
Dạ Tuỳ Lâm rất nể Tạ Tần ở khoảng này nên để Trịnh Thư Mỹ tự động rút lui, chỉ có thể dựa vào bản thân anh ta
Mà Dạ Tuỳ Lâm trong mắt chỉ có một Tạ Tần chính trực ấy nào biết được
Thứ Tạ Tần cần ở anh ta là một người dễ điều khiển và quyền lực nhà họ Dạ
Tạ Tần không quan tâm lý tưởng của Dạ Tuỳ Lâm là gì, tiền và sự giả tạo chính là thứ Tạ Tần có, anh cần quyền lực hơn là những lý tưởng hay ước mơ tầm thường
Hai người chỉ rời một chút đã quay lại đám đông, Trịnh Thư Mỹ nhìn thấy Tạ Tần đến liền như trẻ nhỏ trông thấy ba mẹ đi chợ về, cô bị đám đực rựa vây cả buổi, hỏi đủ chuyện trên trời dưới đất và nụ cười thương mại treo trên miệng đến sắp đông cứng rồi
Tạ Tần đến, anh nhìn Trịnh Thư Mỹ, Trịnh Thư Mỹ cũng nhìn anh, một bên lông mày Tạ Tần khẽ nhếch lên đầy đắc ý, Trịnh Thư Mỹ cau mày đáp lại
Cô không hiểu Tạ Tần biểu cảm như vậy là có ý gì, mãi đến khi Dạ Tuỳ Lâm lợi dụng mọi người cuối cùng cũng tập trung vào việc mới lân la đến gần Trịnh Thư Mỹ, cô cơ hồ mới hiểu được chút nguyên do
“Thư Mỹ phải không? Anh nghe lão Tạ nói em và tiểu Huyền nhà anh là bạn bè hả?” Dạ Tuỳ Lâm bắt chuyện
Trịnh Thư Mỹ phản ứng rất nhanh, cô nghe thấy liền đáp lại ngay:
“Ý anh là Lý Huyền??”
“Đúng, ở nhà anh gọi nói là tiểu Huyền, em đến đây mà không đi gặp bạn sao? Em có muốn gặp nó không?”
Hai câu đã cắn rồi sao?
Tạ Tần rốt cuộc dùng thuốc gì để tẩy não Dạ đương gia tương lai này vậy?
“Em nghe nói Lý Huyền sắp đi du học, cậu ấy không nói với em nên em nghĩ chắc cậu ấy không muốn phải chia tay, em đến đây cũng mong gặp được cậu ấy nhưng nhà lớn đến vậy, có lẽ chúng em không có duyên rồi..”
Thiếu nữ Trịnh Thư Mỹ bật mood ‘girl’ đáng thương, nói một mạch nước mắt tưởng chừng sắp rơi xuống
“Nào có” Dạ Tuỳ Lâm mới gặp Trịnh Thư Mỹ mà cứ ngỡ như thân, anh ta ghé sát tai Trịnh Thư Mỹ thầm thì, giọng nói thập phần chân thật
“Em là đàn em của lão Tạ thì cũng coi như là đàn em của anh, tiểu Huyền thật ra không muốn đi, nó làm một trận muốn lật cả cái nhà này lên rồi mới bị giam lõng trong phòng cả tuần nay rồi”
Dạ Tuỳ Lâm còn không quên chột dạ khó xử vì vạch áo cho người xem lưng:
“Em thấy đấy, chuyện xấu nhà anh cũng kể cho em nghe rồi, em sẽ như tiểu Huyền, chúng ta là anh em nên sau này em có gì khó khăn cứ lên tiếng, Dạ Tuỳ Lâm này nhất định sẽ không từ chối”
“Vậy, em có thể gặp cậu ấy một chút không?”
“Đương nhiên” Dạ Tuỳ Lâm hớn hở ra mặt, anh ta vui vẻ đồng ý xong lại nhớ ra một chuyện
- Mẹ giờ đang ở đâu nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.