Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Chương 362: Lôi đình tức giận (1)




Mặc kệ thiên hướng nào cũng sẽ bị người ta bắt lấy nhược điểm, lấy sự thông minh của gã càng hiểu rõ, trong chuyện này thậm chí còn có bóng dáng của vương tử nữa.
Cho nên điều Triệu Kính có thể làm bây giờ chính là phá án công bằng theo lẽ thường, tìm ra chân tướng.
Chỉ có như thế mới có thể giữ được đạo lý, khiến cho quần thần không dám nói gì, để cho các bên đều an ổn xuống.
Bất quá, xem phản ứng của mọi người thì Triệu Kính cũng đã đoán ra, sợ rằng tám phần thật sự là do hai vị công tử của hai đại hầu gia tùy ý chặn đường giết người rồi.
Rất nhanh, Sở Vân Phi tập kết một đội cấm vệ quân, hộ tống mấy người Triệu Kính đi tới đại lao của thiết huyết vệ.
Trong đó có hai gã cấm vệ quân, ánh mắt liếc về phía Vân Ngạo Tuyết đứng trong đám người thì chợt giật mình, đi tới bên cạnh Sở Vân Phi:
- Đại nhân, nữ tử kia chính là vị nữ lão sư lúc ở Huyền Linh học viện dẫn học viên tới tham gia khảo hạch của đại nhân ngài cuối cùng.
- Cái gì? Là nàng sao!
Ánh mắt của Sở Vân Phi khựng lại, lẩm bẩm nói:
- Chẳng trách trên người nàng lại có được giám thị lệnh của Huyền Linh học viện, lấy thân phận của nàng, có được một khối giám thị lệnh đúng là vô cùng dễ dàng.
Gã rất muốn tới hỏi Vân Ngạo Tuyết xem vị học viên lúc trước là ai, chỉ là lúc này gã cũng chỉ có thể cố nén hiếu kỳ ở trong lòng mà thôi.
Đội ngũ hăng hái đi về phía trước.
Hoa La Huyên do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn phải đi tới bên cạnh Triệu Kính:
- Bệ hạ, Diệp Huyền chính là vị đại sư đã chỉ điểm ta luyện chế ra trấn linh đan.
- Cái gì?
Triệu Kính khiếp sợ nhìn Hoa La Huyên.
Hoa La Huyên gật gật đầu, sau đó lùi lại một bên.
Chuyện này liên quan tới vài vị vương tử, lão sợ Triệu Kính không dốc hết sức cho nên mới nói ra bí mật này.
- Mau, Sở Vân Phi, đi nhanh hơn, dùng thời gian ngắn nhất đuổi tới đại lao thiết huyết vệ cho ta.
Triệu Kính đột nhiên lớn tiếng ra lệnh, vẻ mặt kích động.
Đội ngũ không rõ lí do, nhưng quốc vương đã ra lệnh cho nên liền đi nhanh hơn.
Thiết huyết vệ, khu tử lao.
Vương Đạo ngồi trên một cái ghế, hai chân bắt chéo, vẻ mặt vô cùng nhàn nhã.
Trong hình phòng trước mặt gã, Diệp Huyền bị cột ở đó, hỏa quang chiếu rọi, vẻ mặt vẫn bình thản.
Còn mấy người Long thống lĩnh, Thiên Khải hầu, Trấn Quân hầu thì đứng ở bên trong tử lao, nhe răng cười vô cùng dữ tợn.
Mấy người đứng đầu cư nhiên chính là hai tiểu hầu gia Trần Minh và Tần Thiên.
Sau khi trải qua trị liệu xong thì hai người bị vốn bị trọng thương cư nhiên có thể đi lại được rồi, cũng bị đưa tới đại lao thiết huyết vệ.
- Xú tiểu tử, ngươi kiêu ngạo đi, có ngon thì kiêu ngạo tiếp xem nào, bộ dạng uy phong lẫm lẫm của ngươi ở trong phòng đấu giá đâu sao không thấy nữa.
- Ha ha, bây giờ đã thấy hối hận rồi chứ? Muộn rồi, ngươi dám ra tay đánh ta ở trên đường, ta đã nói rồi, ở trong vương thành này, ngươi dám đắc tội với ta thì chắc chắn phải chết mà thôi.
Vẻ mặt của Trần Minh và Tần Thiên vô cùng dữ tợn, trong đôi mắt lóe ra vẻ thù hằn.
Bọn họ đi tới trước hình cụ, cầm hai cây roi có gai lên, nhìn về phía Vương Đạo:
- Vương Đạo đại ca, chúng ta có thể cho tên tiểu tử này một chút giáo huấn không?
- Hai vị tiểu hầu gia muốn giáo huấn tên tiểu tử này đương nhiên không thành vấn đề.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Vương Đạo cười nhạt một tiếng.
Trần Minh và Tần Thiên nghe xong thì vô cùng hưng phấn, hung hăng đánh một roi lên người Diệp Huyền.
Chỉ là biểu lộ trên mặt Diệp Huyền vẫn cứ bất động như cũ, ngay cả mi cũng không chớp một cái.
Trần Minh và Tần Thiên này bất quá chỉ là thiếu niên võ sư tam trọng, hơn nữa lại còn bị Diệp Huyền đánh trọng thương, thương thế vẫn còn chưa trị khỏi hẳn, một roi này chúng đánh ra, còn không đạt tới lực lượng cấp bậc võ sĩ nữa.
Lực lượng như vậy đánh lên người Diệp Huyền, đối với người đã tu luyện qua cửu chuyển thánh thể như hắn mà nói thì chỉ giống như bị muỗi chích một cái, ngoại trừ quần áo bị rách một chút ra thì ngay cả một vết đỏ cũng không có.
- Ta nói hai vị hầu gia, chút khí lực đó của hai người các ngươi giống như chưa ăn cơm vậy, hay là từ nhỏ liền bị yếu sinh lý rồi, sao cảm giác như đang gãi ngứa cho ta vậy.
Người bị đánh là Diệp Huyền còn cười ha hả.
Rõ ràng không hề có giác ngộ bị hành hình.
Sắc mặt của hai người kia đều biến đổi.
- Xú tiểu tử, chết tới nơi rồi, ngươi cư nhiên còn dám kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng vẫn còn cơ hội sống sót hay sao?
Đám người Long thống lĩnh nghe xong thì cảm thấy vô cùng tức giận.
Bọn họ thật không ngờ, chuyện tới nước này rồi, Diệp Huyền này cư nhiên còn không biết sợ là gì như vậy, khiến cho bọn họ vừa mất hứng vừa tức giận.
- Diệp Huyền, ngươi không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu, ở bên ngoài không phải ngươi vẫn còn hai bằng hữu mỹ nữ hay sao, yên tâm đi, đợi sau khi ngươi chết rồi ta sẽ thay ngươi chiếu cố các nàng, còn có tên mập chết tiệt kia nữa, ta sẽ bán hắn qua thị trường nô lệ của vương quốc khác, để cho hắn vĩnh viễn đều không thể xoay người.
- Đúng đó, còn có gia tộc của ngươi nữa, chẳng những ngươi phải chết, ngay cả gia tộc của ngươi ở nông thôn cũng sẽ bị nhổ cỏ tận gốc, nam làm nô lệ, nữ làm kỹ nữ.
Không thể mang tới thương hại thân xác cho Diệp Huyền, cho nên Trần Minh và Tần Thiên chỉ có thể dùng ngôn ngữ để công kích Diệp Huyền mà thôi.
Ánh mắt của Diệp Huyền vốn rất bình thản, sau khi nghe nói như vậy thì trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo hàn quang khiến cho người ta sợ hãi:
- Dám động tới một sợi tóc của người bên cạnh ta, thì ta sẽ để cho các ngươi chết không có chỗ chôn.
- Ha ha, tức giận rồi, tên tiểu tử này rốt cuộc cũng tức giận rồi.
Trần Minh và Tần Thiên cười ha hả:
- Để cho chúng ta chết không có chỗ chôn? Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này rồi.
Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo:
- Xem ra lúc ở trên đường ta vẫn quá nhân từ rồi, không giết chết hai người các ngươi, yên tâm đi, chỉ cần chờ ta ra ngoài được thì ta nhất định sẽ để cho hai người các ngươi chết dưới tay của ta.
Trần Minh và Tần Thiên bị sát khí bắn ra từ trong ánh mắt của Diệp Huyền dọa cho sợ run lên, không khỏi lùi lại một bước.
Sau đó chợt nhớ ra, mới dừng bước, cả giận nói:
- Tiểu tử, chết tới nơi rồi ngươi lại còn mạnh miệng, vậy thì ngươi cần phải có cơ hội rời khỏi đây mới được.
Tên Vương Đạo luôn ngồi im một bên kia lúc này rốt cuộc cũng đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.