Giống như một kẻ lén lút, nội tâm anh tràn đây tội lỗi và phức tạp.
Nếu như cô biết được, có phải cô sẽ hận anh không?
Có lẽ cả đời này, người mà anh hi vọng sẽ không hận anh nhất chính là cô!
Lam Sơ Niệm không tỉnh lại, cô quay người, trong mơ cô nắm tay một người đàn ông đi dạo trên biển, vui vẻ giống như một chú chim nhỏ.
Giắc mơ này, thật đẹp.
Quả nhiên Lam Thiên Hạo không ngủ được, có điều anh cũng không xuống giường, chỉ là ngồi như một bức tượng điêu khắc suy nghĩ nhiều lần về một số chuyện anh muốn nghĩ cho thông suốt.
Ví dụ như anh có nên từ bỏ tình cảm đối với cô không, vừa rồi anh cảm thấy tình cảm đó của bản thân mình giếng như bát cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi xiềng xích không chịu sự khống chế của anh nữa.
Anh sợ bản thân mình sẽ phát điên mà làm tổn thương cô.
Sáng sớm đến trong vô thức, lúc Lam Sơ Niệm mở mắt ra người đàn ông đã không còn ở bên cạnh nữa, cô sợ hãi vội vàng ngồi dậy.
Ánh sáng xung quanh khiến cô không còn sợ hãi như tối qua nữa, cô cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Lam Sơ Niệm phát hiện một bộ quần áo của cô được người khác đưa tới, nội ý cũng có, cô đỏ mặt chắc chắn là do anh làm.
Lam Sơ Niệm lập tức ôm mặt, vô thức sờ môi mình, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai, trời ạ! Tối qua cô mơ cái gì thế này? Vậy mà lại mơ cùng anh cả…
Không còn mặt mũi đi gặp anh nữa, Lam Sơ Niệm vùi đầu cảm thấy xấu hổ, đây nhất định là tất cả những việc chân thật nhất xấu hổ nhất khi lớn như vậy mà cô đã mơ.
Nhưng nghĩ đến anh, Lam Sơ Niệm vẫn là nhanh chóng mặc quần áo vào đi đến phòng bên cạnh vệ sinh cá nhân, đứng trên ban công nhìn thấy bóng dáng Lam Thiên Hạo đang đứng dưới tầng nói chuyện cũng một nhóm người.
“Lam tiểu thư, tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi.” Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên da rám nắng bưng đồ ăn sáng đến.
“Cảm ơn bác.” Lam Sơ Niệm nhanh chóng đến đỡ lấy, là một cốc sữa cùng một bát mì nóng.
“Không cần khách khí.” Người phụ nữ kinh ngạc nhìn cô, bà chưa từng thấy một cô gái xinh đẹp như vậy.
Lam Sơ Niệm ngồi ăn sáng trên ban công rộng rãi, ăn xong cô chủ động trả bát, vị bác gái đó lập tức đi đến cười: “Lam tiểu thư, cô để đó là được rồi, tôi sẽ thu dọn.”
Lam Sơ Niệm đi trên đoạn đường rải đầy đá, cô gái lớn lên ở thành phố đối với tất cả mọi thứ ở một nơi như này.
đều cảm thấy tươi mới.
Đúng lúc này đằng sau cô truyền đến tiếng bước chân, cô vội vàng quay đầu lại nhìn, Lam Thiên Hạo bước về phía cô: “Đừng đến đâu cũng đi lung tung.”
Lam Sơ Niệm lập tức nhảy dựng lên trước mặt anh, nhưng lại bởi vì mặt đất không bằng phẳng nên cô loạng choạng, Lam Thiên Hạo vươn tay kéo cô vào trong lòng.
Lam Sơ Niệm lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, để lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Lam Thiên Hạo đỡ cô: “Lát nữa anh phải đi khu mỏ một chuyến, em ở trong phòng đừng đi lung tung, anh sẽ cho vệ sĩ bảo vệ em.”
Lam Sơ Niệm vừa nghe đến khu mỏ lập tức hưng phấn: “Em cũng muốn đi.”
“Không được, em không thể đi.” Lam Thiên Hạo cũng không muốn cự tuyệt, mặc dù anh biết độ an toàn ở khu mỏ rất tốt, nhưng chỉ cần có bất cứ chuyện nguy hiểm gì anh cũng không muốn cô phải mạo hiểm. Lam Sơ Niệm lộ ra ánh mắt mong đợi: “Nhưng em thật sự rất muốn đi, em đảm bảo nhất định sẽ luôn đi đằng sau anh, không đi đâu ca.
Nội tâm Lam Thiên Hạo có cứng rắn như nào, chỉ cần chạm vào ánh mắt to tròn đáng thương của cô thì trong phút chốc cũng trở nên mềm lòng, anh thật sự là có cảm giác bất lực đối với cô.
“Được! Vậy em phải bảo đảm là luôn đi bên cạnh anh, không được phép đi đâu cả.”
“Vâng! Em bảo đảm.”Lam Sơ Niệm thấy anh cả đồng ý liền lộ ra một hàm răng trắng ngây ngô. Trong đầu Lam Thiên Hạo không khỏi nghĩ đến giác mơ tối qua, chuyện đó khiến cả người anh mất kiểm soát suýt chút nữa thì hôn mất lý trí, cô thật sự không cảm giác được chút gì sao? Lam Thiên Hạo đưa Lam Sơ Niệm đến chỗ một nhóm thủ hạ đã chuẩn bị sẵn sàng, trợ lý lập tức đưa cho.
anh một chiếc mũ bảo hiểm an toàn sạch sẽ, anh tận tay đội lên cho cô.
Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn để anh đội mũ lên, nhóm thủ hạ bên cạnh nhìn thấy ánh mắt có chút thẫn thờ, bởi vì Lam Sơ Niệm thật sự quá xinh đẹp, đường nét thanh tú giống như búp bê, trên mặt không hề có chút khuyết điểm.
Lam Thiên Hạo cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, ánh mắt lóe lên tia cảnh cáo, nhất thời toàn bộ thủ hạ cúi đầu chỉnh quần áo, chỉnh mũ bảo hiểm.