Cô không dám suy nghĩ đến vần đề là anh cả đã nhìn thấy được bao nhiêu!
Lam Thiên Hạo đẩy cửa ra ngoài, toàn thân anh toát mồ hôi lạnh.
Lam Sơ Niệm cũng đúng lúc tắm xong rồi, cô không dám tăm thêm nữa vì sợ con răn vừa mới đi sẽ bò lại căn người, cô ôm quần áo quán lấy khăn tắm đi ra ngoài.
Lam Thiên Hạo vẫn còn ở trong phòng, thân thể căng cứng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ban công, đóng chặt cửa lại.
Lúc này trong đầu anh không chỉ chứa mỗi hình ảnh nụ hôn ban nãy nữa.
Lam Sơ Niệm tay chân luống cuống mặc quần áo, mái tóc dài ướt xõa ngang vai, khuôn mặt đỏ ửng giống như tôm hấp Cho dù cô mặc xong quần áo cũng không dám ra ngoài gặp Lam Thiên Hạo, cô ở trong phòng đi đi lại lại, trong đầu nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Có lẽ, cách có thể hóa giải sự ngượng ngùng giữa hai người họ chỉ có một cách, đó chính là thân phận của cô.
Cô và anh căn bản không phải anh em ruột, cho nên phát sinh chuyện như này nếu như không phải là anh em ruột, có phải sẽ dễ tiếp nhận hơn một chút không?
Lam Sơ Niệm vẫn luôn muốn để anh biết thật ra cô đã biết được thân phận thật sự của mình TỒi.
Lam Sơ Niệm cắn môi, đúng vậy bắt buộc phải nói với anh, cô mở cửa ra ngoài. Đúng lúc nhìn thấy Lam Thiên Hạo ở trên ban công rộng lớn, ban công này là một ban công lớn nhô ra, hai phòng liền kề nhau nên có chung một ban công.
Biểu cảm lúc này của Lam Thiên Hạo đã ổn định rồi, bởi vì anh nghĩ được một cách an ủi cô.
“Chuyện vừa nãy em không cần để trong lòng đâu, anh không nhìn thấy cái gì cả.” Lam Thiên Hạo vô cùng bình tính an ủi cô, ánh mắt bình tính giống như anh thật sự chưa nhìn thấy cái gì.
Lam Sơ Niệm sững sờ, anh không nhìn thấy gì? Thật sao?
“Anh thật sự là không nhìn thấy gì sao?” Lam Sơ Niệm không khỏi hiếu kỳ hỏi lại.
“Cho dù nhìn thấy, cũng không có gì.” Lam Thiên Hạo giải thích, không khỏi dùng một loại giọng nói anh em nói: “Hồi nhỏ mẹ tắm cho em, anh cũng thường xuyên nhìn thấy!”
Sắc mặt Lam Sơ Niệm lại đỏ bừng lên, cô có chút buồn bực nói: “Đó là hồi nhỏ! Bây giờ em lớn rồi.”
“Trong mắt anh, em còn nhỏ hay đã lớn cũng không có gì khác biệt.” Lam Thiên Hạo vẻ mặt bắt nạt.
Không khác biệt mới lạ.
Lam Sơ Niệm lập tức giậm chân: “Có khác biệt.”
Lam Thiên Hạo muốn cười nhưng vẫn nhịn, bởi vì chuyện này anh bắt buộc phải nghiêm túc xử lý mới được: “Được rồi, sau này gặp phải những thứ như thế không cần hoảng sợ, cầm quần áo đi ra ngoài là được.”
Nói xong, Lam Thiên Hạo chuẩn bị về phòng mình.
Lam Sơ Niệm gọi anh lại: “Anh, đợi chút.”
Lam Thiên Hạo không khỏi quay đầu lại nhìn: “Sao vậy?”
Hô hấp của Lam Sơ Niệm có chút gấp gáp, cô nắm chặt tay giống như đang lấy dũng khí, cuối cùng cô lớn tiếng nói: “Em biết thân thế của mình rồi, mọi người không cần phải giấu em nữa, em biết mình không phải do ba mẹ đích thân sinh ra mà là được nhận nuôi.”
Đôi mắt của Lam Thiên Hạo đột nhiên mở to, anh nhìn cô gái trước mặt không dám tin những lời này.
“Ai nói cho em biết.” Lam Thiên Hạo kinh ngạc cũng không muốn biểu hiện ra ngoài quá, thậm chí nội tâm anh còn có một loại cảm xúc vui mừng ập đến.
“Ba mẹ nói chuyện ở trong phòng, em ở bên ngoài trộm nghe thấy, được hai tháng rồi, mọi người đều giấu em, tại sao lại không nói cho em biết?” Lam Sơ Niệm có chút đau lòng hỏi.
Lam Thiên Hạo bước đến, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, chuyện này anh bắt buộc phải nghiêm túc xử sự.
“Sơ Niệm, mọi người không nói cho em biết là bởi vì mọi người sớm đã coi em như người một nhà, cho dù em có phải được nhận nuôi hay không thì chúng ta vẫn đều là người một nhà.” Lam Thiên Hạo an ủi, anh sợ cô biết tin này sẽ thấy mắt mát, thất vọng.
Lam Sơ Niệm ngắng đầu nhìn vào ánh mắt anh: “Anh, có phải anh chỉ coi em như là em gái ruột mà đối đãi không?”
Lam Thiên Hạo ngắn người, không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy, lúc này anh không thể tuỳ ý để lộ ra tâm tư, anh gật đầu: “Em tắt nhiên là em gái ruột của anh rồi.”
Trái tim Lam Sơ Niệm trùng xuống, nghe thấy đáp án này cô có chút hoảng loạn mắt mát.