Cố Manh Manh nhìn anh tớ và hỏi, “Anh có thể nói bắt cứ điều gì, uh, ý tôi là, dù sao thì bây giờ cũng nhàm chán rồi, cứ để cho qua thời gian đi!”
Lục Tư Thần “ừ” một tiếng.
Tuy nhiên, không nói gì nữa.
Cố Manh Manh sốt ruột thúc giục, “Anh nói đi chứ!”
Lục Tư Thần thu lại nụ cười, hỏi: “Em muốn nghe cái gì?”
Cố Manh Manh nghe vậy không chút do dự nói: “Tiểu Tứ thật lòng thích Mẫn Mẫn đúng không?”
Lục Tư Thần không trả lời trực tiếp câu hỏi này mà chỉ nói: “Không người đàn ông nào muốn lãng phí thời gian cho một người phụ nữ không quan trọng cả. Hơn nữa, Tiểu Tứ rất ưu tú. Thành tích bây giờ của nó trong lĩnh vực của mình, mọi người đều thấy rõ. Nếu không phải vì yêu thì sao nó phải lãng phí hơn mười năm thanh xuân cho cùng một người phụ nữ?”
“Có lý…”
Có Manh Manh trầm ngâm.
Lục Tư Thần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, nói tiếp: “Hai người bọn họ gần đây mâu thuẫn. Là chị dâu, em phải có lập trường của riêng mình. Không thể người khác nói gì thì nghe đó. Em phải có phán đoán của riêng mình. Hiểu không?”
Có Manh Manh tròn mắt ngạc nhiên.
Cô nghi hoặc nói: “A, thì ra anh biết hết!”
Lục Tư Thần hừ giọng, “Tiểu Tứ gọi điện cho anh rồi.”
“Thì ra là vậy!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Cuối cùng, cô lại hỏi: “Lục Tiểu Tứ nói với anh như thế nào?”
Lục Tư Thần nhìn cô hỏi: “Mẫn Mẫn nói với em như thế nào?”
Cố Manh Manh nghe xong liền không chút do dự trả lời: “Không được, em phải giữ bí mật. Mẫn Mẫn là bạn của em, em không thể đem lời cô ấy nói với em…” Vừa nói đến đây, Cố Manh Manh đã hiểu ra.
Lục Tư Thần hỏi như vậy, thực ra là đang trả lời câu hỏi của cô.
Anh cũng sẽ không nói, lý do cũng giống như của cô.
Nghĩ đến đây, Có Manh Manh không khỏi gục mặt xuống.
Cô bức bối nói: “Thực ra em vẫn khá đồng tình Mẫn Mẫn.”
Lục Tư Thần cười lạnh: “Bé con, anh nói rồi, em không thể chỉ dựa vào lời nói một phía mà đánh giá người khác có tội. Tô Mẫn Mẫn là một con người. Nếu cô ấy không tình nguyện, em nghĩ, mười năm qua, Tiểu Tứ có thể giữ chân cô ấy?”
Có Manh Manh ngần ra.
“Ý anh là gì?”
“Điều kiện gia đình của Mẫn Mẫn rất không tốt.” Lục Tư Thần nhìn cô, chậm rãi nói: “Sự tồn tại của Tiểu Tứ có thể thỏa mãn mọi nhu cầu ham muốn vật chất của cô ấy. Nói cho cùng, họ chỉ đang lấy những gì họ cần. Nhưng theo quan điểm của anh, Tiểu Tứ mới là người uỷ khuất nhất! “
“Tại sao?”
Cố Manh Manh nghe anh nói vậy, lập tức vặn lại: “Loại chuyện này … rõ ràng là phụ nữ thiệt thòi nhất!”
Lục Tư Thần cười lạnh: “Tiền Tiểu Tứ bỏ ra trên người cô ấy đã đủ để nuôi vô số phụ nữ rồi. Em dựa vào đâu mf cho rằng lên giường chính là chịu thiệt?”
Khuôn mặt của Có Manh Manh cứng đờ.
Cô ngây người nhìn Lục Tư Thần, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Lục Tư Thần đã sớm nhận ra Cố Manh Manh có gì đó không ổn, lập tức vươn tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Em khác với những người khác, bé con, đừng nghĩ lung tung.”
Có Manh Manh im lặng, cúi đầu xuống giây tiếp theo, Lục Tư Thần nâng cằm cô lên.
“Bé con?”
Cô nhìn anh với ánh mắt dò xét.
Cố Manh Manh cong môi: “Sao vậy?”
Lục Tư Thần thở dài, bất lực nói: “Em phải nghe hiểu lời anh, hiểu không?”
Có Manh Manh không chớp mắt, cô chỉ cứ như vậy nhìn anh: “Lời nói của anh là có ý gì?” Ngừng một chút, lại nói: “Trong lòng của anh, em và ngàn vạn những cô gái bên ngoài…”
“Em khác với họ!”
Lục Tư Thần nghiêm mặt ngắt lời cô: “Em là em, người khác là người khác. Bé con anh không cho phép em so sánh mình với người khác!”
“Nhưng…”
Cố Manh Manh chau mày buồn bã nhìn anh: “Trong lòng người khác, em cũng có ngày hôm nay là nhờ anh, đúng không?”
Lục Tư Thần hơi ngắn ra. ị Bên này, giọng nói của Cố Manh Manh tiếp tục vang lên: “Nếu không phải vì kết hôn với anh, em vẫn là con gái – ngoài giá thú ở nhờ nhà người ta, căn bản không được ai xem trọng. Lục Tư Thần, em biết trong trái tim anh, em khác với những người khác. Nhưng trong lòng người khác, em và Mẫn Mẫn có gì khác nhau chứ?”