“Không phải…” Cố Manh Manh phản bác, gấp gáp nói: “Cái đó, tôi chỉ là, chỉ là hơi ngạc nhiên. Thật sự, tôi không ngờ sẽ gặp được cậu ở đây!”
Hạ Hâm gật đầu.
Anh nói, “Ừ, thành thật mà nói, tôi cũng khá ngạc nhiên.”
Tô Mẫn Mẫn nhướng mắt nhìn anh, nói tiếp: “Hôm nay cậu xuất hiện ở sân bay … Ừm, là biểu diễn xong rồi nên về nước sao? Ý tôi là trở về Pháp?!”
Hạ Hâm lắc đầu.
“Không, lần này tôi sẽ về Trung Quốc.” Anh giải thích, “Bó tôi đã nghỉ hưu. Già rồi nên cứ muốn về lại quê hương.”
Tô Mẫn Mẫn kinh ngạc: “Hả?”
Hạ Hâm cong môi: “Cậu có vui không?”
Tô Mẫn Mẫn gật gật đầu, ngơ ngác nói: “Vui, vui…”
Hạ Hâm đưa tay lên xoa tóc cô.
“Còn ngốc hơn tôi tưởng!”
Anh nói với giọng điệu cưng chiều.
Tô Mẫn Mẫn: “…”
“Mẫn Mẫn!”
Sau khi cất cánh, Có Manh Manh ngồi bên cửa số tròn với chiếc máy ảnh trên tay, vui vẻ chụp ảnh mây trắng và bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ.
Ngược lại, Tô Mẫn Mẫn ngày thường vốn rất thích ồn ào, nhưng hiện tại lại khá tràằm lặng.
Cố Manh Manh chơi một mình một lúc rồi kỳ lạ nhìn cô ấy và hỏi: “Mãn Mẫn, cậu bị sao vậy?”
“Hả2”
Tô Mẫn Mẫn nhìn cô, hiển nhiên là vẫn chưa hoàn hồn.
Cố Manh Manh tiếp tục: “Tớ nói, cậu đang nghĩ gì thế? Từ lúc lên máy bay đến giò không nói lời nào cả!”
Tô Mẫn Mẫn khóe miệng giật giật: “Cậu muốn tớ nói cái gì?”
Cố Manh Manh chau mày nói: “Tớ không biết, cậu muốn nói gì thì nói!”
Tô Mẫn Mẫn lắc đầu.
Có Manh Manh đưa tay lên sờ trán cô ấy, nói tiếp: “Tại sao tớ cảm thấy cậu có chút thất thần?”
“Có lẽ vậy…”
Tô Mẫn Mẫn nhắm mắt lại.
Lúc này, Cố Manh Manh lại gần tay cô ấy, nói nhỏ: “Chẳng lẽ là do Hạ Hâm?”
Bụp một cái!
Tô Mẫn Mẫn mở to hai mắt nhìn cô: “Cái gì?”
Cố Manh Manh thầy phản ứng của cô ấy kịch liệt như vậy, không khỏi nhướng mày: “Không phải chứ, bị tớ đoán trúng rồi?”
Tô Mẫn Mẫn: “…”
Cố Manh Manh tiếp tục: “Lúc nãy tớ nhìn có vẽ hai người rất thân. Là bạn cũ? Hay là bạn cùng lớp?”
Tô Mẫn Mẫn ban đầu chỉ im lặng, sau đó nói: “Cậu ấy là con của hàng xóm cũ của tớ. Bọn tớ cách nhau nửa tuổi.
Học cùng lớp từ khi còn mẫu giáo. Sau này, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, bố cậu ấy vì công việc bị điều qua Pháp. Sau đó cả nhà họ liền chuyển nhà ra nước ngoài!”
Cố Manh Manh đã hiểu.
“Hóa ra là thanh mai trúc mã!” Cô cười, “Tớ thấy Hạ Hâm đó rất đẹp trai đấy. Cậu không phải là thích cậu ta chứ?”
Tô Mẫn Mẫn sắc mặt hơi thay đổi.
Cố Manh Manh thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc: “Oh my god, không phải chứ?”
Tô Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn cô một cái, hừ giọng: “Đừng nói nhảm, quan hệ giữa tớ và Hạ Hâm trong sáng. Bọn tớ chỉ là đồng chí. Haiz, dù sao có nói thì cậu cũng không hiểu được.”
“Xịt”
Cố Manh Manh hừ giọng.
Cô nói mà không cần suy nghĩ nhiều: “Dù sao, tớ muốn nhắc cậu là hiện tại cậu đã là người phụ nữ đã có gia đình. Cho dù muốn thích người khác thì cũng phải đợi sau khi chia tay với Tiểu Tứ đã. Nếu để Tiểu Tứ biết cậu thích người khác… Ừm, tớ tưởng tượng chút. Nếu tớ thích người khác, vậy thì…”
“Em thích ai?”
Một giọng nói phát ra từ bên cạnh.