Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 344:




Lục Tiểu Tứ mặt không cảm xúc nói.
Tô Mẫn Mẫn đáp: “Nhưng mà, trong số rất nhiều những bạn bè đó, cô ấy chỉ chọn gọi một mình tôi!” Ngừng một chút, cô ấy ngắng đầu nhìn anh, có chút tức giận: “Lục Tiểu Tứ, anh trừng mắt với tôi như thế này là có ý gì?
Đừng quên thỏa thuận đêm qua, chúng ta hiện đang trong thời kỳ bình tĩnh lại. Anh không có quyền can thiệp vào bát cứ việc gì của tôi!”
Huyệt thái dương của Lục Tiểu Tứ giật giật.
Anh kiềm chế cơn giận nói: “Tô Mẫn Mẫn, em đừng có được nước lấn tới!”
Tô Mẫn Mẫn quay mặt đi, vẻ mặt quật cường.
Nhưng đồng thời, sắc mặt của cô cũng rất tái nhợt.
Lục Tiểu Tứ nhìn cô chằm chằm một hồi, cuối cùng vẫn là mềm lòng.
Anh nhân nhượng, thỏa hiệp: “Được rồi, em có thể tạm thời dọn đến nhà anh hai để ở cùng chị dâu, nhưng nếu đến ngày anh hai về thì em phải dọn về nhà lại, biết không?”
Tô Mẫn Mẫn cong môi cần anh nói tôi cũng biết!
ên tâm đi. Chuyện này không Lục Tiểu Tứ cúi xuống nhìn cô.
“Mẫn Mẫn!”
Anh dịu dàng gọi.
Tô Mẫn Mẫn ngẳng đầu nhìn anh, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt đó, lập tức quay đầu đi chỗ khác.
“Có gì mau nói!”
Cô hừ giọng.
Lục Tiểu Tứ cũng không tức giận, vươn tay ép Tô Mẫn Mẫn ngoảnh mặt qua, cười nói: “Em định lúc nào thì đi?
Anh đưa em qua đó?”
Tô Mẫn Mẫn có chút kinh ngạc.
Cô nghỉ ngờ nói: “Anh muốn đưa tôi qua đó?”
Lục Tiểu Tứ gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn nhướng mày: “Ôi, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao?”
Lục Tiểu Tứ thở dài: “Chúng ta có thể không cãi nhau được không? Mẫn Mẫn, anh rốt cuộc có chỗ nào làm không tốt? Em nếu có chỗ nào không thích thì cứ nói với anh. Không cần cứ mặt nặng mày nhẹ với anh mãi vậy, được không?”
Tô Mẫn Mẫn tách tay anh ra: “Đâu có. Anh rất hoàn mỹ.
Tôi không có chỗ nào không hài lòng cả!”
Lục Tiểu Tứ nói: “Vậy chúng ta không cãi nhau nữa?”
Tô Mẫn Mẫn đáp: “Ta Tôi chưa bao giờ muốn cãi nhau với anh.”
Lục Tiểu Tứ nghe vậy định nói gì đó, nhưng không ngờ nửa câu sau của Tô Mẫn Mẫn lại nói tiếp: “Chỉ là, duyên phận của hai chúng ta đã kết thúc. Nếu như anh không có ý kiến gì thì tôi thấy vẫn nên…”
“Anh không đồng ý!”
Lục Tiểu Tứ đột nhiên lạnh cả mặt.
Anh bóp cằm cô, ánh mắt lạnh lùng: “Tô Mẫn Mẫn, anh cảnh cáo em, từ giờ phút này, nếu em dám nói ra hai chữ đó, có tin, anh sẽ xử em hay không?”
Tô Mẫn Mẫn nhìn anh, không hề sợ hãi. Ngược lại còn đùa nói: “Thế nào, anh còn muốn bạo lực gia đình với tôi?”
Lục Tiểu Tứ không nói.
Tô Mẫn Mẫn cũng không phải kẻ ngốc, cô và Lục Tiểu Tứ quen nhau nhiều năm như vậy, ít nhiều cô cũng biết tính tình của anh.
Bởi vậy, cô biết những lời nói lúc này Lục Tiểu Tứ nói ra chắc chắn không phải là nói đùa!
“Anh đưa tôi đến nhà anh hai.”
Cô nói.
Lục Tiểu Tứ cười lạnh: “Còn nhớ lời của anh?”
Tô Mẫn Mẫn trong lòng không cam tâm.
Nhưng mà, cô biết mình đấu không lại Lục Tiểu Tứ. Cho dù cả gia tộc của cô cũng đấu không lại Lục Tiểu Tứ. Càng huống hồ sau lưng anh còn có cả chỗ dựa lớn mạnh Lục gial “Nhớ…”
Cô đáp lại một cách uễ oải.
Như vậy, Lục Tiểu Tứ hài lòng mà buông tay.
Cuối cùng, anh cúi đầu hôn lên má cô một cái, giọng nói dịu đi rất nhiều: “Anh biết em vì chuyện sẩy thai mà giận dỗi với anh. Mẫn Mẫn, anh có thể để em làm loạn. Nhưng em phải hiểu, giới hạn của anh ở đâu.”
Tô Mẫn Mẫn rũ mắt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.