Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 346:




Tô Mẫn Mẫn nhướng mày: “Cậu lại sao vậy?”
Cố Manh Manh nói: “Kiểu Tử nhà tớ rất hoàn mỹ. Diệp Linh gì đó căn bản không xứng. Lúc trước tớ cũng từng nghe nói tới người phụ nữ này. Hình như có chút không sạch sẽ kìa. Sao cô ta có thể làm vấy bản nam thần Kiều Tử nhà tớ được chứ?”
Tô Mẫn Mẫn khóe miệng giật giật.
“Chị ơi, chị bị ốm à?”
“Hả2”
Cố Manh Manh nhìn cô: “Tại sao lại nói như vậy?”
Tô Mẫn Mẫn nói: “Bởi vì cậu nói chuyện rất không bình thường!”
Cố Manh Manh chau mày: “Đâu có. Tớ nói gì không bình thường chứ?”
Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Anh hai biết cậu thích Kiều Tử?”
“Biết!”
Có Manh Manh gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn thở dài: “Anh hai vậy mà có thể chịu đựng việc cậu thích người đàn ông khác. Lòng bao dung của anh ấy lớn như biển, rộng như…”
Cố Manh Manh nhìn cô ấy: “Sao tớ thấy trong lời nói của cậu có ẩn ý khác?”
“Đâu có!”
Tô Mẫn Mẫn lắc đầu.
Cố Manh Manh nheo mắt, nhìn chằm chằm cô ấy, đột nhiên chát vấn: “Tô Mẫn Mẫn, hình như cậu còn nợ tớ một lời giải thích? Hôm nay khi tớ gọi điện cho cậu. Rõ ràng tớ chưa bao giờ nói mình sợ bóng tối, tại sao cậu lại nói như vậy? Qủa thực là nói lung tung!”
Tô Mẫn Mẫn nghe xong, đầu tiên là im lặng, sau đó nói: “Lúc cậu gọi điện thoại cho tớ, Lục Tiểu Tứ luôn ở bên cạnh, cho nên …” Nói đến đây, cô ấy lại dừng lại.
Cố Manh Manh há to miệng: “Không phải chứ. Cậu là cố ý nói những lời đó cho Lục Tiểu Tứ nghe?”
“Ừm”
Tô Mẫn Mẫn gật đầu.
Vẻ mặt của Cố Manh Manh cường điệu: “Trời ạ, cậu vậy mà lại nói như vậy với Lục Tiểu Tứ. Vậy nếu những lời này.
lọt vào tai Lục Tư Thần thì tớ phải làm sao? Sẽ bị lộ tẩy đây!”
Tô Mẫn Mẫn khinh thường nói: “Cậu cho rằng đàn ông giống như phụ nữ chúng ta sao? Chỉ thích tụ tập tán gấu sao? Đừng lo, Lục Tiểu Tứ không phải loại người như cậu nghĩ. Hơn nữa bọn họ thường ngày gặp nhau cũng đều nói chuyện kinh doanh. Căn bản không có thời gian nói chuyện phiếm!”
Cố Manh Manh thở phào nhẹ nhõm.
Cô vỗ ngực: “Làm tớ sợ chết khiếp…”
Tô Mẫn Mẫn nhìn cô: “Cậu nhát quá!”
Có Manh Manh rất không thục nữ mà lườm cô ấy một cái.
“Tô Mẫn Mẫn, hình như cậu còn chưa giải thích rõ với tớ nhỉ. Cậu rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Cậu cũng không phải không biết, tớ và Lục Tiểu Tứ bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Tớ không muốn ở cùng anh ta, vì vậy tớ phải tự tìm lý do để sống ở bên ngoài. Lúc đó, vừa hay cậu gọi tới nên đành thuận nước đầy thuyền! Hì hì, tớ thông minh không?”
Cố Manh Manh: “…”
Tô Mẫn Mẫn tắt máy nói tiếp: “Vẫn còn những sáu ngày nữa. Cậu định trải qua thế nào?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Tô Mẫn Mẫn: “Cậu còn chưa có kế hoạch?”
Cố Manh Manh: “Kế hoạch gì được?”
Tô Mẫn Mẫn sờ sờ cằm, suy nghĩ.
Có Manh Manh chớp mắt, nói, “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tô Mẫn Mẫn đáp: “Ta đang định!”
Cố Manh Manh: “…”
Lúc này lại nghe Tô Mẫn Mẫn tiếp tục nói: “Như thế này đi, dù sao gần đây cũng không có ai quản, hay là hai chúng ta đi du lịch một chuyến đi? Kỳ thật tớ thật sự muốn đến Phượng Hoàng cổ trần một chuyến. Nghe nói nơi đó rất đẹp. Thế nào, cậu có ý kiến gì không?”
Cố Manh Manh lắc đầu.
Tô Mẫn Mẫn kinh ngạc: “Cậu không muốn đi?”
Cố Manh Manh rát đắn đo.
Cô nói: “Xa quá, ở phía nam lận, nếu chỉ có hai chúng ta … ừm, có phải sẽ không an toàn không?”
“Có gì không an toàn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.