Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 283: Giơ tay trái lên




Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết nở một nụ cười lạnh lùng.
Khuôn mặt quản gia Duy Đức lộ ra vẻ vô cùng lo lắng, ngập ngừng nói: “Cậu chủ, lần này về nhà họ Mặc, cậu...
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Ông muốn nói gì?”
“Ông chủ chắc chắn đã biết việc cậu tuyên bố với mọi người rằng cô Ngôn là bạn gái duy nhất của cậu trong bữa tiệc mừng công buổi tối hôm đó. Quản gia Duy Đức càng thấy lo lắng hơn: “Khiến ông ấy mất mặt như vậy, chỉ sợ...
“Ông sợ ông ấy dùng gia pháp sao?” Giọng Mặc Tây Quyết càng trở nên bình thản hơn, dường như không có một chút bận tâm.
Quản gia Duy Đức ngạc nhiên.
Gia pháp của nhà họ Mặc như thế nào, ông thân là quản gia vốn hiểu rất rõ.
Quản gia Duy Đức vô cùng sửng sốt, vội vã hỏi: “Lẽ nào không còn cách khác sao?”
Lông mày Mặc Tây Quyết khẽ cau lại, một lúc lâu sau mới trả lời: “Duy Đức, tôi đã đồng ý với Ngôn Tiểu Nặc nhất định sẽ quay về, ông không cần lo lắng.”
Quản gia Duy Đức chỉ nhìn Mặc Tây Quyết, không nói gì, nắm chặt tay lại.
“Ông theo tôi nhiều năm như vậy rồi.” Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Ông hiểu tính cách của tôi mà, tôi tuyệt đối sẽ không quay đầu đâu.”
Quản gia Duy Đức nhìn Mặc Tây Quyết một lúc, hơi cúi người xuống, giọng nói không lớn nhưng vô cùng kiên định: “Cậu chủ, không quan tâm là cậu ở đâu, tôi đều sẽ theo cậu.”
Mặc Tây Quyết nhìn con ngươi màu xanh nhạt của quản gia Duy Đức, rồi lại nhìn hai bên tóc mai bạc trắng của ông ta, không nói gì.
Chiếc máy bay riêng của tập đoàn Đế Quốc bay qua những đám mây trắng, trực tiếp bay đến London.
Lâu đài.
Ngôn Tiểu Nặc vì lo lắng cho Mặc Tây Quyết nên không chợp mắt được, nhưng lại không muốn ra ngoài vào buổi tối. Tú Cầu vì quản gia Duy Đức đã rời đi nên luôn túc trực bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc.
Cô ngồi sửa lại bản thiết kế chiếc nhẫn, Tú Cầu thì ngoan ngoãn nằm trên chân cô.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy tương đối hài lòng với bản sửa lại lần này, sau đó liền cất bản thiết kế đi.
Đợi đến lúc Mặc Tây Quyết trở về, cô sẽ đưa bản thiết kế này cho anh.
Nữ giúp việc đưa đồ ăn đến cho Ngôn Tiểu Nặc, vừa đặt đồ ăn lên bàn vừa bảo cáo cho cô tình hình của Vi Vi: “Cô Vi Vi vẫn ở trong phòng, chưa từng ra ngoài.
Ngôn Tiểu Nặc uống một chút sữa ấm, hỏi nữ giúp việc: “Cô ta có phản ứng gì khác không?”
Nữ giúp việc lắc đầu: “Không hề có, cô ấy rất yên lặng.”
Người phụ nữ như Vi Vi, đột nhiên yên lặng như vậy chắc chắn là có âm mưu.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc rất rõ, cứ coi như cô đối tốt với Vi Vi, thì hai người cũng đã định sẽ là kẻ thù.
Huống hồ cô cũng không phải thánh mẫu, nên chẳng có lý do gì phải đối tốt với một kẻ luôn muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Ngôn Tiểu Nặc trầm mặc một lúc rồi nói với nữ giúp việc: “Trước khi Mặc Tây Quyết trở lại, Vi Vi và Gassley không được phép bước ra ngoài nửa bước.”
Nữ giúp việc lập tức đảm bảo: “Cô Ngôn yên tâm, tôi biết chừng mực, nhất định sẽ dặn dò kỹ lưỡng với các vệ sĩ.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, nói: “Cô lui xuống đi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi.” Trong phòng chỉ còn lại mỗi cô và Tú Cầu, Tú Cầu sớm đã mệt mỏi nằm trên sofa ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Tú Cầu, cúi người xuống nhẹ nhàng xoa đầu nó. Tú Cầu chỉ thè đầu lưỡi ra, không hề mở mắt, tiếp tục ngủ ngon lành.
Cô đi tắm, sau đó chui vào trong chăn.
Từ sau khi mang thai, cơ thể cô vẫn luôn không tốt, cũng đã một khoảng thời gian dài cô không chạm vào điện thoại di động.
Nhưng bây giờ cô đang nằm vuốt ve chiếc điện thoại mà Mặc Tây Quyết tặng cho cô.
Đột nhiên, có tin nhắn của Mặc Tây Quyết gửi đến: Đã đến London, ngủ sớm, đừng nghĩ ngợi nhiều.
Ngôn Tiểu Nặc biết đây là tin nhắn do đích thân anh gửi, mấy chữ rất đơn giản ngắn gọn nhưng đủ ý, không có lấy một chút lãng mạn của một người bạn trai.
Giống như là đang làm báo cáo vậy.
Ngôn Tiểu Nặc bất đắc dĩ cười cười, sau đó trả lời: Biết rồi, anh cũng sớm nghỉ ngơi, em và con đều rất tốt, ngủ ngon.
Mặc Tây Quyết chỉ trả lời lại bốn chữ: Ngủ sớm, ngủ ngon.
Nhìn thấy bốn chữ này, Ngôn Tiểu Nặc bày ra vẻ mặt hờn dỗi, nói thêm một câu ngọt ngào thì chết sao.
Anh nói đến London rồi, cũng chính là vừa mới xuống máy bay?
Trong trang viên nhà họ Mặc chắc chắn cũng có sân bay riêng, không biết là anh đã đến nhà chưa...
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến dáng vẻ của Mặc Lăng Thiên, không nhịn được mà rùng mình, cũng không quan tâm đến lãng mạn hay không lãng mạn nữa, lập tức nhắn lại: Anh đến nhà chưa?
Mặc Tây Quyết trả lời: Đang trên đường, còn mười hai phút nữa.
Ngôn Tiểu Nặc liền nhắn lại: Vậy anh đừng chọc giận ba anh nhé, sớm trở về.
Tin nhắn Mặc Tây Quyết trả lời lại chỉ có một chữ: Ừm.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc vô cùng lo lắng, đang do dự không biết nên khuyên Mặc Tây Quyết như thế nào thì tin nhắn của Mặc Tây Quyết đã gửi đến: Muộn nhất là chiều mai trở về, em chú ý giữ gìn sức khỏe, không cần chùn tay.
Hả?
Lẽ nào anh biết hành động của mình ở lâu đài sao?
Trời ạ, trời ạ, sao anh ở trên máy bay mà lại biết những việc này?
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên không biết máy bay riêng của Mặc Tây Quyết được trang bị hệ thống liên lạc mới nhất. Điều càng khiến cô không ngờ là Mặc Tây Quyết không những không trách cô, ngược lại còn rất ủng hộ cô.
Trong lòng cô thấy ấm áp, nhưng lại không nghĩ ra được bất cứ lời nào để biểu đạt được tâm trạng cảm xúc lúc này, chỉ nhắn lại cho Mặc Tây Quyết: Em chờ anh về. Mặc Tây Quyết sau đó không nhắn lại nữa, có lẽ anh đã đến nơi rồi?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt, trong lòng lo lắng cho Mặc Tây Quyết.
Ánh đèn trong phòng ngủ chính vẫn sáng như ban ngày, cô không có ý đi ngủ chút nào.
Cuối cùng thực sự buồn ngủ không chịu được nữa, cô mới ôm điện thoại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cô cứ vậy ngủ đến tận ngày hôm sau mặt trời đã lên cao mới chịu tỉnh dậy. Cô cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu, vô thức dụi đôi mắt đang nhắm chặt thì phát hiện điện thoại vẫn cầm trong tay.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức mở khóa màn hình, không có tin nhắn nào giống như trong tưởng tượng.
Qua một đêm, không biết anh thế nào Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, do dự một lúc rồi gọi cho anh. Điện thoại có tiếng chuông nhưng không ai bắt máy.
Lẽ nào anh đang bận?
Điện thoại vốn không còn bao nhiêu pin, sau khi thực hiện cuộc gọi này xong thì cũng hết, tự động tắt nguồn, cô đành phải di sac.
Cô ăn qua loa bữa sáng mà giúp việc mang tới, sau đó đút cho Tú Cầu ăn, ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu mưa.
Cơn mưa này vô cùng đột ngột, bị những cơn gió mạnh liên tục gào thét đập vào, kính cửa sổ chẳng mấy chốc đã phủ đầy những giọt nước.
Ngôn Tiểu Nặc bị dọa cho giật mình, vội vàng đi tới đóng cửa sổ lại thì mới phát hiện chậu hoa tú cầu đang nở rộ trên bệ cửa sổ bị gió thổi sắp rơi xuống.
Cơn mưa bên ngoài cửa sổ rất lớn.
Ngôn Tiểu Nặc chuyển chậu hoa tú cầu xuống đất, lấy khăn sạch lau tay, sau đó đứng dậy nhìn ngắm cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ.
Sao tự nhiên lại mưa to như vậy?
Thời tiết không tốt, chuyến bay sẽ bị trì hoãn, mong cơn bão này có thể sớm qua đi.
Ngôn Tiểu Nặc đứng đó một lúc, sau đó vì sợ lạnh liền đóng cửa sổ lại.
Cô ngâm mình trong nước nóng, sau đó mặc lên người một bộ đồ ngủ dày, đắp chăn ngồi trên giường đọc sách.
Tú Cầu rất sợ tiếng sấm sét khi trời mưa bèn nhảy lên giường, cuộn tròn trong lòng Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên không còn cảm thấy lạnh nữa, nhưng nghe tiếng mưa càng ngày càng lớn ở bên ngoài cửa sổ, những bất an trong lòng dần dần tăng lên.
Cô rất muốn có thể gặp Mặc Tây Quyết sớm chút, thấy anh không xảy ra chuyện gì cô mới hoàn toàn yên tâm.
Đây là cuốn sách mà cô thích đọc nhất, nhưng trong giây phút này lại không có chút hứng thú nào.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài, đặt lại sách vào đầu giường, sau đó chui vào trong chăn.
Tú Cầu có thể cảm nhận được sự thất vọng và buồn bã của cô. Nó tiến lên hai bước, đôi mắt to đen lay láy nhìn Ngôn Tiểu Nặc, ánh mắt vô cùng ngoan ngoãn hiền lành.
Ngôn Tiểu Nặc im lặng ngắm Tú Cầu, một cơn buồn ngủ kéo đến. Cô kéo chăn lên, rất nhanh liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì trời đã tạnh mưa.
Ngôn Tiểu Nặc quần lấy chiếc áo dày đi đến mở cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời đã rọi khắp mọi nơi, đã là buổi trưa rồi.
Mặc Tây Quyết có phải là sắp về rồi không?
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy từ trước tới nay chưa bao giờ có thích những ngày trời nắng quang đãng đến như vậy.
Giọng nữ giúp việc từ ngoài cửa vội vàng vang lên: “Cô Ngôn!”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức cho cô ấy vào.
Nữ giúp việc đẩy xe đồ ăn vào rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tin tức bên London truyền đến, nói cậu chủ đã xuất phát rồi, dự kiến là tối nay sẽ về đến nơi.”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức nở nụ cười, vội vàng hỏi nữ giúp việc: “Vậy Mặc Tây Quyết anh ấy vẫn ổn chứ?”
Nữ giúp việc nói: “Cái này thì không nói, chỉ nói cậu chủ sẽ nhanh chóng trở về thôi.” Ngôn Tiểu Nặc nói: “Anh ấy trở về là tốt rồi.”
“Vâng, cô dùng bữa trưa trước đi.” Nữ giúp việc thấy khuôn mặt căng thẳng hai ngày nay của Ngôn Tiểu Nặc đã dần vui vẻ trở lại, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dọn bữa trưa ra.
Ngôn Tiểu Nặc biết được tin Mặc Tây Quyết trở về, trong lòng tức khắc giống như trút được gánh nặng, ăn cơm cũng trở nên ngon miệng hơn.
Tú Cầu cùng bạn của nó ra ngoài chơi, Ngôn Tiểu Nặc một mình trong phòng ngủ ăn cơm.
Đến tối, cô mặc áo khoác đứng trước cửa lâu đài đợi Mặc Tây Quyết trở về.
Qua một đêm mưa nhiệt độ không quá cao, nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại không muốn ngồi trong phòng khách đợi anh, cô muốn là người đầu tiên thấy anh.
Chiếc xe quen thuộc cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt trông ngóng của Ngôn Tiểu Nặc.
Quản gia Duy Đức mở cửa xe, Mặc Tây Quyết bước xuống.
Ngôn Tiểu Nặc thấy anh trong chiếc áo khoác màu đen, vui sướng đến mức ngay lập tức chạy đến, ôm chặt lấy eo anh, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Mặc Tây Quyết, anh cuối cùng cũng về rồi.”
Mặc Tây Quyết đưa tay lên vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Nhớ anh sao?”
Ngôn Tiểu Nặc liền gật đầu: “Vâng, rất nhớ anh.”
“Ngốc. Giọng nói Mặc Tây Quyết rất trầm, anh nhẹ nhàng nói: “Đừng đứng ngoài cổng nữa, chúng ta mau đi vào thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc liền kéo lấy cánh tay phải Mặc Tây Quyết đi vào trong lâu đài.
Hai người đi đến phòng ngủ chính. Ngôn Tiểu Nặc sớm đã căn dặn các nữ giúp việc chuẩn bị bữa tối, cô cũng chưa ăn, đặc biệt đợi anh trở về rồi hai người cùng ăn tối.
Mặc Tây Quyết lấy quần áo bước vào phòng tắm, bên trong có tiếng nước vang lên.
Ngôn Tiểu Nặc biết anh đi đường vất vả, muốn tắm rửa một chút rồi ăn cơm cũng là điều bình thường, cô không suy nghĩ nhiều, chỉ ngồi xuống bàn ăn đợi anh.
Một lúc sau, Mặc Tây Quyết từ trong phòng tắm đi ra, mặc đồ rất chỉnh tề.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý cho lắm, cô cười hỏi: “Sao anh không mặc đồ ngủ?”
“Ăn cơm xong thì thay” Giọng Mặc Tây Quyết vẫn nhẹ nhàng như cũ, đưa tay phải ra kéo lấy vai cô, nói: “Anh ở trên máy bay chưa ăn, ăn cùng anh một chút nhé."
Ngôn Tiểu Nặc yên tâm hơn, ngồi xuống ăn cơm cùng anh.
Nhưng cô phát hiện Mặc Tây Quyết trước đây khi ngồi xuống đều dùng tay trái để bưng bát, nhưng hôm nay lại dùng tay phải.
Lúc anh ôm cô là dùng tay phải, cầm quần áo cũng bằng tay phải...
Ngôn Tiểu Nặc không động đũa, nói với Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, anh giơ tay trái của anh lên cho em xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.