Tổng Tài Daddy Kiêu Ngạo: Bảo Bối, Mami Đừng Hòng Trốn!

Chương 91: Hôn lễ đặc biệt cho em




...
Người ta nói, kỳ tích ít khi xuất hiện. Nó chỉ xuất hiện dựa trên một thứ đặc biệt nào đó mà con người không thể biết được. Mà đôi khi lại xuất hiện vào lúc thích hợp nhất, lúc chân tình nhất, ngay cả bản thân nhân gian cũng không ngờ được.
Hoắc Hạo Nhiên chính là như vậy, anh cũng không biết bản thân vì sao lại thoát chết một cách thần kỳ như vậy. Anh không biết bản thân anh vượt qua cửa tử, rồi từ cửa tử mà quay lại. Anh nhớ rõ ràng, lúc trái bom trên người Tần Uyên nổ mạnh, anh chỉ có một ý niệm duy nhất đó là cố hết sức chạy thoát khỏi nơi đó. Cho đến khi bị bắn khỏi tòa nhà, cảm nhận được sự đau đớn truyền đến, một cảm giác không thở nổi mà đè xuống thân thể, anh dường như cảm thấy lúc đó mình đã chết rồi...
Nhưng rồi anh lại nghe được một thanh âm rất quen thuộc kéo anh trở lại. Thanh âm kia vừa bi thương vừa nghẹn ngào, nhưng lại chứa đựng một loài tình cảm vô cùng mãnh liệt trong đó.
Nó giúp anh giữ lại hơi tàn của con tim, từng chút từng chút mà níu lại, khiến anh không muốn từ bỏ lại mạng sống mình, vì anh còn có một lời hứa rất quan trọng...
Lúc này, Hoắc Hạo Nhiên nằm đó, đôi mắt mở to có thể nhìn được từng đường nét rõ ràng, từng cử chỉ quen thuộc của cô vợ bảo bối nhà mình, anh thật sự đã tin vào kỳ tích, và kỳ tích kia lại xảy ra chính trên bản thân anh.
Một món quà rất quý giá của thượng đế.
"Vũ Yên...Vũ Yên à...Vợ ngốc!" Hoắc Hạo Nhiên yếu ớt gọi. Nhưng thanh âm của anh lại rõ ràng.
Phương Vũ Yên lúc này vừa tỉnh dậy, nghe được thanh âm kia quen thuộc, hai mắt mở to, không dám tin vào tai mình, hai tay vậy mà tự ngắt đùi mình một cái.
Đau quá! Không phải mơ.
Là Hoắc Hạo Nhiên đang gọi cô.
Phương Vũ Yên quay đầu lại, trước mắt cô lúc này là khuôn mặt nhợt nhạt của Hoắc Hạo Nhiên, đôi mắt anh tuy mệt mỏi, nhưng lại mang đầy nét thâm thúy như sao lấp lánh nhìn cô. Thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng có hồn. Từ sâu trong đó, cô còn thấy được niềm vui khôn siết của anh.
"Hạo Nhiên...chồng à...anh...anh..."
Phương Vũ Yên không nói nên lời, lúc này phản ứng vui sướng của cô đã biểu đạt tất cả. Hoắc Hạo Nhiên mỉm cười yếu ớt, khẽ gật đầu với cô, thay cho câu trả lời của anh.
Phương Vũ Yên bật khóc quên luôn cả việc Hoắc Hạo Nhiên đang bị thương, nhào tới ôm lấy anh khóc lớn. Vừa khóc vừa mắng anh, giận dỗi: "Tên khốn này, anh làm em lo, anh không cần em nữa sao, không cần Nhật Nhật nữa sao, anh mà chết, em sẽ sống tốt sao hả?"
Hoắc Hạo Nhiên không nghĩ vợ anh lại bị xúc động mạnh đến vậy, bị cô ôm như vậy, vết thương sau lưng bị động, đau đến nhăn mày, nghẹt thở, nhưng anh lại không có biểu hiện ra ngoài, cảm giác chân thật được ôm cô lúc này, cho dù đau đớn bao nhiêu anh cũng chịu đựng được.
Tất cả đều đáng giá, vì như vậy càng xác định một điều đó là anh còn sống.
Phương Vũ Yên khóc không ngừng, kỳ thật cô chưa bao giờ để bản thân thất thố đến như vậy, nhưng nỗi sợ hãi mất đi người đàn ông đời mình, nó thật sự quá kinh khủng, cho đến lúc này, cô mới biết bản thân mình, trái tim mình đã yêu Hoắc Hạo Nhiên đến mức nào.
Thời gian vừa qua, tình cảm của anh ăn sâu bén rễ từng chút từng chút trong trái tim cô, đến lúc này đã không còn cái gì có thể thay thế đào đi được nữa, anh có lẽ đã là sinh mạng của cô. Nếu anh mà chết, có lẽ cô cũng không có cách nào sống tiếp. Hoắc Hạo Nhiên không hề biết được suy nghĩ này của Phương Vũ Yên.
Hoắc Hạo Nhiên lúc này nén đau, nhẹ nhàng xoa đầu Phương Vũ Yên, dịu dàng nói: "Được rồi, anh đã không sao rồi, bà Hoắc à, em còn nằm trên người anh như vậy một hồi nữa, anh có lẽ thật sự xảy ra chuyện đấy."
Phương Vũ Yên lúc này mới giật mình nhớ tới Hoắc Hạo Nhiên còn đang bị thương, cô hoảng hốt bật dậy như lò xo, vừa lau nước mắt vừa nói: "Hạo Nhiên, xin lỗi, em mừng quá nên quên luôn, quên mất."
Cô đứng bật dậy, điều chỉnh cảm xúc, xoay người nói: "Em đi gọi bác sĩ cho anh." Dứt lời liền chạy trối chết, căn bản quên luôn chân mình còn đang bị thương.
Hoắc Hạo Nhiên yếu ớt nhìn theo bóng dáng kia, có chút bất lực, đúng là kiên cường mạnh mẽ thật, nhưng vẫn là không tránh được xấu hổ, đúng là phụ nữ...
Nửa giờ sau, bác sĩ và mọi người cũng có mặt đầy đủ. Vợ chồng Hoắc lão gia vui mừng khôn siết, ông bà vẫn luôn lo lắng Hoắc Hạo Nhiên sẽ không tỉnh dậy, nhưng rốt cuộc Hoắc Hạo Nhiên đã tỉnh lại, lại còn hồi phục rất tốt, làm mọi người không khỏi thở phào kinh hỷ.
Bác sĩ lần lượt kiểm tra toàn bộ cho Hoắc Hạo Nhiên một lần, sau đó dặn dò: "Cậu Hoắc, vết thương sau lưng không còn nguy hiểm, nhưng cần thời gian hồi phục, nhất là vết nứt của xương, cần tĩnh dưỡng thật tốt. Nếu không sau này sẽ để lại di chứng."
Hoắc Hạo Nhiên khẽ gật đầu, "Cảm ơn bác sĩ, tôi nhất định sẽ chú ý." Nói rồi anh cũng vì mệt mỏi quá độ mà nhanh chóng thiếp đi một lần nữa. Vừa tỉnh dậy, lại hao tốn khí lực không ít, lúc này thật sự không gắng nổi.
Bác sĩ và y tá kiểm tra xong, liền rời đi, mọi người cũng yên tâm. Hoắc lão gia nói với mọi người: "Hạo Nhiên đã không còn nguy hiểm nữa rồi, mọi người không cần lo lắng đâu, cứ để vợ nó ở lại được rồi, chúng ta đừng làm phiền đôi trẻ."
Nói rồi ông kéo vợ đi, cậu nhóc Phương Nhật vừa tới nơi thấy cha mẹ đều bình an, muốn ở lại bên cha mẹ, lại bị ông bà nội ôm ngược trở ra. Cậu không hiểu ông bà sao lại không cho mình ở lại, nhưng cũng không có phản đối, có lẽ ba mẹ cậu cần nói chuyện người lớn với nhau chẳng hạn. Cậu ngây thơ nghĩ nghĩ.
Phùng Tĩnh Nhã và Kỷ Thiếu Tài cũng không hẹn mà hiểu ý của trưởng bối, nếu bọn họ còn cố mà ở lại, không khéo lại làm hỏng chuyện tốt. Hạo Nhiên và Vũ Yên trải qua bao nhiêu chuyện cuối cùng cũng đoàn tụ với nhau, đợi cả hai cùng bình phục, bọn họ sẽ tổ chức một hôn lễ thật long trọng và hoành tráng.
Ai trong bọn họ cũng đã có ý định này. Hôn lễ lý ra đã được tổ chức sớm. Chỉ tại tên Tần Uyên khốn kiếp kia phá hỏng, cũng may ông trời có mắt, tên kia cũng phải đền nghiệt quả bằng cái chết không toàn thây, ác giả thì ác báo, không sai chút nào.
Ông bà Miểu cùng vợ chồng Hoắc lão gia về lại nhà Họ Hoắc, lúc này không khỏi mà thả lỏng một chút. Cũng sớm bàn đến việc tổ chức lại một hôn lễ cho Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên.
Đến chiều,
Hoắc Hạo Nhiên ngủ một giấc sâu rốt cuộc cũng tỉnh lại. Lần thứ hại anh tỉnh dậy liền không có thấy Phương Vũ Yên ngủ nữa, mà lúc này cô đang thức, đôi mắt to tròn nhìn anh trìu mến, dường như đã nhìn rất lâu.
Vừa thấy anh tỉnh lại, Phương Vũ Yên nở nụ cười ngọt ngào: "Hạo Nhiên, anh tỉnh dậy rồi."
"Ừm. Mọi người đâu rồi." Hoắc Hạo Nhiên hỏi.
"Tất cả về rồi. Chỉ có em ở đây với anh."
"Em không nghỉ ngơi, sẽ mệt." Hoắc Hạo Nhiên lo lắng nói.
"Em không mệt, ở cạnh anh, sẽ không mệt." Cô vừa đáp vừa ôn nhu nhìn anh, hai bàn tay nhỏ còn đang quấn băng gạc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thon dài của Hoắc Hạo Nhiên, cô nói tiếp: "Hạo Nhiên, anh phải mau chóng bình phục lại đấy, em...em.."
Hoắc Hạo Nhiên biết Phương Vũ Yên muốn nói gì, hôn lễ của họ vì biến cố này mà phải ngừng lại, anh áy náy vô cùng, hai tay bỗng có lực kéo cả thân hình nhỏ nhắn của vợ mình lên giường bệnh, nghiêng người tránh đi vết thương mà ôm chặt lấy vợ anh.
Phương Vũ Yên cả kinh, "Hạo Nhiên, không được, anh còn chưa khôi phục..."
Hoắc Hạo Nhiên mặc kệ cô phản đối, anh nói: "Vợ à, đừng động, để anh ôm em một lát." Phương Vũ Yên quả nhiên không dám manh động, chỉ dám nằm yên để anh ôm, Hoắc Hạo Nhiên nói: "Vũ Yên, anh thực xin lỗi vì đã làm em lo lắng, anh nhất định sẽ nhanh chóng bình phục, nhất định sẽ đền cho em một hôn lễ thật đặc biệt."
Phương Vũ Yên nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng đang bị thương của Hoắc Hạo Nhiên đang được quấn băng kín mít, mắt ướt át mà nói: "Cảm ơn anh, em rất vui. Nhưng mà em chỉ cần anh ở bên cạnh em đến cuối đời, yêu em một đời, vậy là đủ rồi."
Hai người ôm nhau, nhẹ nhàng mà cảm nhận từng giây phút ấm áp của hạnh phúc, của chính bọn họ, chỉ hai người mà thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.