Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 631: Khó khăn chưa từng bỏ qua ai (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đó, công nghệ AI mà Phó Thiên đang gấp rút công bố trong giai đoạn khởi động, vốn dĩ sẽ rất hot, đưa Phó Thiên vốn đã có vị thế càng bước lên đỉnh cao mới, thế nhưng tất cả không hề dễ dàng như chúng ta nghĩ.
Công bố của đối phương đã có từ một tháng trước, điều này có nghĩa là Phó Thiên đã ăn cắp, thông thường đối với những vụ này, bồi thường chỉ là chuyện nhỏ, nhưng danh tiếng và tương lai phát triển của công ty sẽ bị ảnh hường rất nhiều.
Mục đích Phó Thắng Nam thành lập AI là vì sự chuyển hướng hạng mục sau này, thị trường thiên biến vạn hóa, bất động sản và những sản nghiệp khác mà ông nội tập đoàn Phó Thiên đều đang từng bước bị bão hòa thị trường, việc có thể làm trước mắt là cố gắng nuôi sống người trong gia tộc, đồng thời kiếm được tiền, muốn phát triển thêm một bước vào ngành bão hòa này là chuyện không khả thi nữa, vì thế Phó Thiên thiết lập nên AI, mục đích là để sau này có thể ứng phó với sự phát triển của thị trường.
Không còn thời gian để trò chuyện với Mạc Thanh Mây nữa, tôi tắt máy, trực tiếp lái xe đến Phó Thiên.
Dưới tòa nhà Phó Thiên đã bị phóng viên các đài bao vây chật kín rồi, xe không thể vào được, tôi chỉ có thể xuống xe, định lẻn vào Phó Thiên.
Không biết là ai trong đám đông bất ngờ kêu lên, “Bà Phó đến rồi, cô ấy ở đây!” Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đám đông vây quanh, ánh đèn không ngừng rọi thẳng vào tôi, phóng viên bắt đầu vây quanh hỏi những câu cay nghiệt.
“Bà Phó, việc Phó tổng đã sao chép công trình khoa học của CBU cô có biết không?” “Hành vi đạo văn này, là của riêng Phó tổng hay là của cả Phó Thiên? Cô biết bao nhiêu về vụ này?” “Bà Phó, nghe nói cô không làm việc ở Phó Thiên, nhưng công ty của cô và Phó Thiên cùng hợp tác trong hạng mục công nghệ này, đối mặt với việc này, các vị sẽ giữ im lặng, đợi đến khi công nghệ AI được công bố khắp cả nước rồi kiếm một khoản kếch xù hay sao?”
“Bà Phó, nghe nói toàn bộ tài sản của Phó tổng trước mắt đều do cô quản lý, trở thành một người vợ giàu có đứng top đầu như vậy, tôi muốn phỏng vấn một chút là, số tiền đó của Phó tổng có phải đều kiếm được từ làm ăn phi pháp không?”
Những câu hỏi ấy từng câu từng câu một như lưỡi dao đâm vào tim, tôi bị vây đến không thoát được, ánh đèn rọi thẳng làm mắt tôi đau rát, phút chốc suy sụp, không còn đủ kiên nhẫn, tôi lên tiếng, “Phiền các người giữ chút khẩu đức, nếu không có bằng chứng xác đáng, các người đừng tạt gáo nước bần lên người vợ chồng tôi, nếu không tôi tán gia bại sản cũng sẽ kiện các người tội vu khống.”
Tôi bị vây kín, không thể nào đi tiếp, chỉ có cách dùng tay che đi ánh đèn nhức mắt rọi thẳng vào người tôi, có phóng viên độc miệng, tiếp tục nói, “Bà Phó bây giờ là chó gấp vượt tường sao? Chúng tôi mặc dù là không có bằng chứng, nhưng có lửa mới có khói, Phó tổng nếu thực sự ngay thẳng thì sẽ không lo sợ trước những lời vu khống của chúng tôi, trừ khi Phó tổng thật sự làm ra chuyện không nên làm, nên mới cắn rứt lương tâm, bà Phó nói lời cay độc là để che đậy tội lỗi sao?”
Không biết là trong đám đông đó ai đã đẩy một cái làm tôi ngã ra nền, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị giẫm lên tay, đau đến nỗi không kiểm được phải thốt ra tiếng.
Người tập trung quá đông, sợ bị dẫm bị thương, tôi cố gắng đứng dậy, nhưng dường như có người không muốn tôi đứng dậy, tôi lại bị đẩy ngã thêm lần nữa.
Cứ như vậy, tôi bị đám người đó đá rồi lại dẫm lên, bỗng đám phóng viên vây lấy tôi bất ngờ tản ra, khung cảnh chợt trở nên yên ắng.
Tôi mơ màng ngẩng đầu lên, ánh mắt dán vào Phó Thắng Nam đang từ tòa nhà Phó Thiên bước ra, ánh mắt anh sắc lạnh, theo sau anh là những quản lý cấp sao của công ty.
Vì phóng viên đột nhiên tản ra, nên cảnh tượng tôi nằm sõng soài trên nền bị anh nhìn thấy cả, có thể tưởng tượng, trong mắt anh lúc đó, thậm chí là trong mắt những người ở đó, tôi thảm hại đến nhường nào.

“Các vị rảnh rỗi dành thời gian đứng dưới tòa nhà Phó Thiên của tôi, đây chính là vinh hạnh của tôi, nhưng vô cớ làm vợ tôi bị thương, thì nhất định phải cho tôi lời giải thích. Các vị quay về đi, đợi nhận được thư mời chính thức của công ty rồi, các vị mới có tư cách đến phỏng vấn Phó Thắng Nam này” Phó Thắng Nam không hề to tiếng, thậm chí còn xem như là nhẹ nhàng, nhưng sự nhẹ nhàng ấy như con dao sắc nhọn. Mặc dù tôi không hiểu ý của anh, nhưng nhìn biểu hiện nét mặt của phóng viên, trong lòng cũng hiểu được ít nhiều.
Nói xong, Phó Thắng Nam kéo tôi vào phòng làm việc, bảo Văn Nghĩa đi tìm hộp thuốc, anh trầm lặng bảo tôi ngồi xuống sofa để anh bôi thuốc.
Đầu gối và khủy tay đều bị lê dưới nền đến chảy máu, trên người toàn đất bụi trông thật thảm hại.
Đều là vết thương ngoài da, Phó Thắng Nam cúi đầu xử lý vết thương cho tôi, dáng vẻ có chút tức giận, nhất là lúc anh dùng bông lau thuốc sát trùng cho tôi, tôi đau không kiềm được hơi run lên.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, hạ giọng, “Đau à?” Tôi lắc đầu, mỉm cười, “Không đau lắm!” Lời này là thật, đều là vết thương ngoài da, không đau mấy.
Anh cắn môi, tập trung xử lý vết thương, tôi biết anh đang giận, bởi vì tôi không hề nghe lời ngoan ngoãn ở nhà.
Khó khăn lắm mới sát trùng xong vết thương, anh không nói gì, Văn Nghĩa mang quần áo tới.
Phó Thắng Nam nhìn tôi, “Tự thay được không?” Tôi gật đầu, đương nhiên có thể, cũng không phải chuyện gì to tát.
Anh “Ừ” một tiếng.
Tôi quay người đi vào phòng nghỉ, bên ngoài tuyền tới giọng của Văn Nghĩa, cách không xa nên có thể nghe thấy được.

Thay vào đó Phó Thắng Nam đã cho lắp ráp lại máy mới, chuyện này tôi cứ nghĩ là xong xuôi rồi, bây giờ xem ra, dường như có người đã đào sẵn cái hố chỉ chờ Phó Thắng Nam nhảy vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.