Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 144: Ranh giới




Sau khi an vị trên xe di chuyển đến khách sạn, Andrew không nén nổi hiếu kỳ liền lên tiếng hỏi: "Thomas, rốt cuộc cái công ty CMC gì đó đắc tội gì với William mà khiến cậu ta phải hao tổn tâm trí như vậy?"
Thomas khẽ liếc mắt nhìn Jason một cái, xong mới lên tiếng trả lời: "Là chuyện cá nhân của cậu ta, không nghe cậu ta nói rồi à?"
"Cá nhân thì cá nhân chứ, sao cậu với JK tham gia được, bọn tôi thì không?" Andrew không chịu thua thiệt, quyết làm cho ra nhẽ.
Thomas khẽ nhíu mày, không biết phải giải thích như thế nào. Nếu như Jason không có ý gì với Tần Nhã Linh, anh có thể thẳng thắn nói ra tất cả, nhưng hiện tại, có lẽ thay vì thêm một việc không bằng bớt đi một việc. Ngộ nhỡ Jason biết là vì cô ấy, không chừng cậu ta sẽ thật sự làm càn không khống chế nổi. Vậy thì uổng công bấy lâu nay anh vì cậu ta mà khuyên can nhắc nhở hay sao?
"William là vì giúp vợ cậu ấy làm chút chuyện mà thôi!"
Thomas còn chưa kịp nói gì, JK đã nhanh nhẩu nói ra khiến anh thật sự bất lực. Anh vậy mà quên mất ở đây còn có cái tên nhiều chuyện. Thật đúng là miệng chó không mọc được ngà voi! Anh lúc này chỉ muốn khâu cái miệng của cậu ta lại, để cậu ta khỏi phát ngôn lung tung.
Thomas chợt đanh giọng: "JK, cậu nói bớt lại đi, cứ thích huỵch toẹt chuyện cá nhân của người khác làm gì vậy hả? Không sợ William lột da à?"
JK chột dạ liền im bặt, làm động tác kéo khoá miệng, tự biết thân biết phận ngồi yên một chỗ.
"Thomas, nói rõ một chút, đã gọi Lily một tiếng chị dâu nhỏ, há lại không quan tâm? Tôi tin William cũng không trách chúng ta. Là ai ức hiếp chị dâu nhỏ phải không?" Andrew thay mọi người lên tiếng.
Thomas lại nhìn Jason xem biểu hiện của cậu ta, quả nhiên cũng đang nhíu mày lo lắng nhưng lại không dám lên tiếng hỏi. Anh thật không biết có nên nói ra hay không? Nếu như cậu ta biết người mà cậu ta yêu thương đã từng bị chịu đả kích nặng nề như vậy, cậu ta sẽ khoanh tay đứng nhìn được sao?
Chắc chắn không!
Chính vì anh biết rõ điều đó, cũng hiểu tính tình nóng nảy của cậu ta, cho nên mới thập phần lưỡng lự như bây giờ. Một khi cậu ta không thể kiểm soát chính mình mà can dự vào, e rằng sự việc mà anh đã cố giúp cậu ta che giấu sẽ bị William phát hiện. Những chuyện diễn ra sau đó, anh thật sự không thể lường trước được. Thật sự là khó khăn mà!
Thở dài một cái, Thomas mới cất giọng: "Chuyện cá nhân của Lily, tôi không thể nói được, đây là chuyện riêng của cô ấy, hẳn cô ấy cũng không mong có người khác biết. Cho nên, việc liên quan đến cô ấy, William đã đích thân xử lý, tôi và JK chỉ là hỗ trợ mà thôi."
Andrew lắc đầu: "Mơ hồ quá, tôi chẳng hiểu. Không thể nói rõ hơn được sao? Tôi không hỏi chuyện của Lily, tôi chỉ muốn biết William định sẽ làm gì mà thôi."
Thomas thở hắt ra một hơi, chính anh cũng là đang tự làm khó mình a.
"JK, cậu nói kế hoạch của William cho bọn họ đi, cậu rành hơn tôi!"
JK nghe được điểm danh liền nhảy cẫng lên, bắt đầu huyên thuyên kế hoạchdo cậu ta bày ra, kế hoạch quả nhiên không có kẽ hở, vô cùng khả thi. Điểm khiến William hài lòng nhất chính là cách thức vờn con mồi khiến nó sống không bằng chết, khi gần chết lại được cứu sống, sau lại tiếp tục đẩy nó vào đường cùng, từ từ xé xác từng chút từng chút một, vô cùng thâm hiểm.
Ban đầu Thomas không mấy đồng ý với kế hoạch này, bởi vì mất quá nhiều thời gian cùng tài lực không đáng, chỉ cần một cái búng tay cũng đủ khiến đối phương chết không kịp ngáp rồi. Sau khi nghe JK kể chuyện về Lily, anh mới thấy kế hoạch này vẫn còn nhẹ tay lắm, cho nên anh mới đề nghị để Tần Trọng Hải tham dự để cho đối phương nếm trải tư vị bị trả thù, như vậy bộ phim mới kịch tính hơn. Hiện tại chính cô ấy muốn tham dự vào, anh đương nhiên càng thêm phấn khích.
Andrew khi nghe JK nói xong cũng có suy nghĩ y như Thomas lúc đầu, chính là quá mất thời gian. Một công ty cỏn con lại khiến đích thân lão đại phải lao nhọc, thật sự không đáng.
Nghe vậy, Thomas mới kết lại một câu khiến ai nấy im bặt: "Bởi vì chúng đụng đến giới hạn của cậu ta nên cậu ta mới muốn chúng sống không bằng chết."
Nói dứt câu, Thomas quay sang nắm tay Elena cười ngọt ngào.
Nhờ sự khuyên nhủ của Tần Nhã Linh, Thomas và Elena cuối cùng cũng đã làm lành, lại trở về những ngày tháng như xưa. Anh chính là vì cô mà đã từng làm nhiều chuyện điên rồ khó kiềm chế. Đụng đến giới hạn của một người đàn ông, sự kiềm chế luôn luôn có hạn.
Ai nấy khi nghe Thomas nói xong đều ngầm hiểu, không ai thắc mắc thêm gì nữa. Chỉ có Jason là mi tâm vẫn nhíu chặt, ngẫm lại những gì Thomas vừa nói. Anh chính là muốn biết Lily và cái công ty CMC là quan hệ gì, đã xảy ra chuyện gì mà khiến William phải giận dữ như vậy. Chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Có lẽ anh phải hỏi Thomas một lần, nếu cậu ta không chịu nói, anh cũng chỉ còn nước tự mình đi điều tra mà thôi. Một khi điều tra, anh không tin lại không tra ra được điều gì.
Thomas nhìn Jason khẽ lắc đầu. Xem ra cậu ta vẫn chưa thể hoàn toàn buông xuôi được sự quan tâm đối với Tần Nhã Linh. Có lẽ phải cùng cậu ta nói chuyện thêm một lần.
Haizzz... Sự tình càng lúc càng phức tạp rồi.
"Thomas, nói chuyện với tôi một lát!"
Trở về khách sạn, Jason đã không còn đủ kiên nhẫn nữa, trong lòng cứ như có gai nhọn đâm chỗ này, thọt chỗ nọ khiến tâm can anh khó chịu không thôi, liền lập tức muốn nói chuyện cùng Thomas để làm tỏ tường sự bức bối trong lòng.
Thomas khẽ nhíu mày nhìn Jason, anh cũng biết cậu ta sẽ muốn nói chuyện cùng mình, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.
Quay sang nhìn Elena đang đứng cạnh, Thomas cất giọng điềm đạm: "Em vào trước tắm rửa, anh cùng Jason nói chuyện một chút."
Elena nhìn Jason, xong lại quay sang nhìn chồng mình, nhẹ gật đầu như đã hiểu, sau đó cất bước đi vào trong phòng của mình.
"Muốn đi chỗ nào?" Thomas vỗ vai bạn tốt lên tiếng hỏi.
"Đến quầy bar đi!" Jason trả lời.
"Được rồi, đi thôi!"
Yên vị tại một chỗ, Thomas cũng không ngần ngại liền trực tiếp nói: "Jason, cậu đến khi nào mới chịu buông bỏ đây? Những gì cần nói tôi đều đã nói, cậu chẳng lẽ muốn mọi việc đi vào ngõ cụt không thể quay đầu mới hài lòng?"
Jason mi tâm nhíu chặt. Anh hiểu và để trong lòng những gì cậu ta nói, chỉ là anh vẫn không cách nào không để tâm đến người phụ nữ kia, cho dù trong lòng cô anh chẳng là gì, chỉ là một người qua đường không hơn không kém.
Thế nhưng anh vẫn là không thể bỏ qua cho chính bản thân, vẫn muốn mình có thể làm chút gì đó cho cô, âm thầm bảo vệ cô. Có như thế anh mới thật sự an tâm mà buông bỏ thứ tình cảm đơn phương này.
Jason không vội lên tiếng, từ tốn nhấp một ngụm rượu. Thứ chất lỏng màu vàng mát lạnh trôi xuống cổ họng mang theo vị ngọt chát đan xen, hệt như tâm tình của anh ta lúc này.
Khoé miệng khẽ nhếch lên, Jason chậm rãi lên tiếng: "Thomas, tôi đã nói buông bỏ thì nhất định buông bỏ, tôi chỉ là chưa an lòng mà thôi, cho nên..."
"Cho nên cậu muốn biết chuyện của Lily?"
Thomas lên tiếng cắt ngang. Anh không hề tỏ ra bất ngờ, cũng đoán được ý định của cậu ta, cho nên những lời còn lại, để anh giúp cậu ta nói ra đi.
"Nếu hôm nay tôi không nói rõ mọi chuyện với cậu, có phải cậu sẽ không thể an phận mà cho người điều tra có phải không?"
Jason chợt cao giọng: "Thomas, tôi chỉ là muốn biết một chút chuyện của cô ấy, hoàn toàn không có ý gì hết. Tôi chỉ mong có thể giúp cô ấy, vì cô ấy... cũng là vì tôi!"
Thomas không nhanh không chậm nói ra sự thật: "Jason, cậu nghĩ William là người thế nào? Cậu ta thừa sức làm những việc kia mà không cần bất cứ ai trợ giúp, thậm chí có thể không cần phải báo cáo với chúng ta. Cậu ta hoàn toàn có cái quyền ấy. Đằng này William lại nói với chúng ta, chứng tỏ cậu ta hoàn toàn tin tưởng cùng tôn trọng, xem chúng ta là anh em chí cốt."
Thomas nhìn Jason bằng ánh mắt nghiêm nghị, nói tiếp: "Ở phương diện khách quan, tôi nghĩ cậu không nên biết những chuyện kia thì tốt hơn, cũng đừng nên xen vào. Jason, cậu đừng khiến mọi người khó xử. Cô ấy hẳn cũng không mong có ai khác biết đến chuyện của mình đâu. Những gì cô ấy đã trải qua như vậy là quá đủ, không cần khiến cô ấy phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa, cậu hiểu không?"
Jason đăm chiêu nhìn ly rượu trên bàn, tay khẽ vân vê miệng chiếc cốc, đáy lòng nặng trĩu phiền muộn. Anh ta chính là đang suy tư về những lời Thomas vừa nói.
Lily đã từng chịu thương tổn sao? Có liên quan gì đến CMC kia chứ?
Jason tự vấn bản thân, cũng tự giễu chính mình. Cái ranh giới kia tưởng chừng thật xa vời, thế nhưng lúc này sao lại mỏng manh đến vậy, mỏng manh đến nỗi anh chỉ muốn lập tức xé nát nó để tới gần thêm một bước, thế nhưng lại khiến anh không thể chạm tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.