Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 143: Buông bỏ



Thomas vỗ vai Jason an ủi nhưng anh ta lại lắc đầu cười gượng: "Cậu không cần thương hại tôi, chỉ cần cậu hiểu là được. Tôi sẽ cố gắng kiềm chế chính mình, sẽ không để lộ nữa, cũng sẽ cố gắng tránh đi những nơi có hai người họ."

Lại nở nụ cười tự giễu, Jason cất giọng bi ai: "Bây giờ khi nghĩ lại, tôi cảm thấy cứ như thế lại tốt, nếu như ngày đó tôi tiến đến gặp cô ấy, bây giờ gặp lại nhau sẽ vô cùng khó xử có phải không? Tôi chỉ là người đến sau, là người thứ ba xen vào giữa hai người họ..."

Lại nở nụ cười châm chọc, anh ta nói tiếp: "Cũng không thể nói như vậy nhỉ, cô ấy thậm chí còn không biết có một người yêu cô ấy! Tôi còn chẳng có tư cách làm người thứ ba nữa... Nhưng mà cứ như vậy cũng tốt, thà đừng để cô ấy biết thì sẽ không có ai phải khó xử..."

Mấy ngày nay anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, đoạn tình cảm chớm nở chớm tàn không có kết quả này tốt nhất cứ chôn chặt nơi đáy lòng. Anh sẽ cố gắng tránh xa cô, càng xa càng tốt, không chạm mặt thì sẽ không có vướng bận, dứt khoát không được để cho cái ý nghĩ đen tối kia bùng phát. Anh không muốn mình trở thành tên ích kỷ hèn mọn bất chấp mọi thứ để đạt mục đích!

Thomas khẽ gật đầu: "Ừm, vậy cũng tốt, dù biết là sẽ hơi khó khăn cho cậu, nhưng tôi tin cậu nhất định vượt qua dễ dàng. Người anh em, cố lên!"

Jason khẽ nhếch miệng cười. Vượt qua dễ dàng sao? Anh không cho rằng như vậy!

Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông đã hoàn toàn lọt vào tai một người phụ nữ ngồi cách đấy không xa. Người đó không ai khác chính là Tracy. Cô không hề có ý định nghe lén, chỉ là vô tình nghe được mà thôi.

Trước đó thấy Jason ngồi một mình nên cô mới định tiến đến nói chuyện với anh, chỉ là chậm hơn Thomas một chút.

Những tưởng hai người họ chỉ là nói chuyện phiếm, cho nên cô mới đứng đằng sau, đợi lúc thích hợp sẽ xen vào để không khiến Jason khó xử khi gặp cô. Cho đến khi nghe Thomas nhắc đến cái tên Lily, cô mới ngậm ngùi yên lặng chờ đợi phản ứng của anh ta. Không ngờ lại vô tình nghe được tâm tư sâu kín của anh, cô lại chết lặng một lần nữa.

Bước chân mỗi lúc một nặng nề rời khỏi nơi đó, tim cô quặn thắt lại. Giờ cô mới thật sự hiểu cái cảm giác yêu đơn phương nó đau khổ đến mức nào! Sự cố gắng bấy lâu của bản thân nghiễm nhiên trở thành một trò cười không hơn không kém. Ấy vậy mà cô còn muốn cố gắng thêm một lần để không cảm thấy hối tiếc.

Có lẽ lúc này đây, ý nghĩ kia đã hoàn toàn bị dập tắt. Cô thật sự ghen tị với chị dâu của cô, được hai người đàn ông yêu thương chân thành.

Mải bước đi không mục đích, cũng không nhìn đường, cô va vào một bức tường thịt trước mặt mà không hay.

Không thấy đau, cô lại cúi đầu tránh qua một bên tiếp tục cất bước. Thế nhưng cánh tay lại bị ai đó giữ lại, kèm theo là một giọng nói mang theo vài phần lo lắng của một người đàn ông: "Tracy!"

Lúc này cô mới quay lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang gọi mình. Thì ra là Tần Trọng Hải, em trai của chị dâu cô.

Tracy mày liễu nhíu lại ra điều không hiểu người kia muốn gì, tự hỏi vì sao lại gọi cô, lại còn giữ tay cô không buông.

"Thực xin lỗi, nhưng mà anh bỏ tay ra được chứ? Tôi thấy đau!"

Nghe giọng nói chất vấn lại mang vài tia hờ hững của cô gái trước mặt, Tần Trọng Hải cảm thấy mất mát khó tả. Thế nhưng cô đã nói như thế, cậu há lại có thể tiếp tục giữ lấy tay người ta?

"À, xin lỗi, anh chỉ là thấy em có chút thất thần, đi va vào anh mà cũng không hay. Em có chuyện gì sao?"

Tracy tỏ ra sửng sốt. Thì ra lúc nãy cô thật sự va vào bức tường thịt là cậu ta cho nên mới không thấy đau.

Chợt nhận ra mình có chút thất lễ, cô mỉm cười ngượng ngập: "Thực xin lỗi, tôi có chút không khoẻ."

"Không cần cứ xin lỗi như vậy! Anh không trách gì cả, ngược lại thấy lo lắng cho em. Em không khoẻ sao? Có cần đi bệnh viện hay không?"

Tracy vội lắc đầu: "Không cần làm quá lên như vậy, chắc là do cảm nắng mà thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn."

Nghe đến hai từ 'cảm nắng', Tần Trọng Hải liền ngẩng đầu nhìn trời. Thời tiết rất đẹp, vô cùng trong xanh dịu nhẹ, làm gì có chút nắng nào mà cảm nắng?

Đang định nói rõ ràng cùng cô, nhưng khi nhìn đến sắc mặt kia, cậu thôi không lý sự, ngầm hiểu trong lòng.

"Nếu không khoẻ thì vào trong xe nằm nghỉ đi, anh đưa em vào!"

Tracy lại lắc đầu: "Không cần, tôi tự đi được, anh ở đây chơi cùng mọi người đi!"

Tần Trọng Hải mỉm cười: "Không cần? Em chắc chứ? Em nhớ đường ra, hoặc biết chỗ xe đỗ?"

Tracy nhìn ngó xung quanh mà mặt bí xị. Cậu ta không nói e rằng cô thật sự sẽ đi lạc cũng không chừng, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.

"Vậy, phiền anh đưa tôi ra xe!"

"Không cần khách sáo như vậy, đi theo anh!"

Nói dứt lời, Tần Trọng Hải đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng vẫn nhìn xéo về sau xem cô bé kia có còn đi theo hay không. Khoé miệng cậu khẽ vẽ lên đường cong, chính là cảm thấy Tracy thật dễ thương khiến lòng cậu nôn nao một trận.

Dù không phải là lần đầu động tâm với phụ nữ nhưng đây lại là lần đầu cậu thật sự cảm thấy hứng thú với một người. Hơn nữa trước đây là tuổi trẻ bồng bột, chỉ là sự thích thú nhất thời, hiện tại thì cảm giác lại không giống lắm, có chút thôi thúc, có chút rụt rè. Đây có phải là cảm giác động tâm thật sự hay không?

Có lẽ đợi một khoảng thời gian nữa tiếp xúc với cô ấy, cũng là để xác định rõ tình cảm của bản thân. Nếu thật sự thích, cậu tất nhiên sẽ không giấu giếm lập tức đến tỏ tình, nếu như không phải, thì như bây giờ cũng tốt, gặp nhau trò chuyện vài ba câu xã giao làm bạn, vẹn toàn đôi đường, không khiến ai phải khó xử.

Năm ngày dạo chơi thành phố J và thưởng thức các món đặc sản cũng qua đi chóng vánh. Hiện tại cũng về đến thành phố A, chuẩn bị tụ họp tại nhà bà nội Tần Nhã Linh dùng bữa tối.

Người lớn còn thấy chơi chưa đã huống hồ là trẻ con, cho nên khi về đến nơi, bọn nhóc cứ huyên thuyên mãi, nào là kể được đi những đâu, thấy những gì, lại muốn được đi nữa...

Cuối cùng Tề Phong đành phải lên tiếng dỗ dành, đợi khi nào bọn chúng được nghỉ lại cho chúng đi nữa, thế mới chịu ngồi yên không tiếp tục kêu la. Trẻ con quả nhiên vẫn rất dễ làm cho hài lòng.

Dùng xong bữa tối, Tề Phong cùng đám Thomas ra sân trước tụ họp bàn chút chuyện. Trước đó ở trên xe nhiều người, lại có mặt Tần Nhã Linh nên không tiện nói gì, hiện tại cũng là lúc nên nói rồi.

"Các cậu khi nào định trở về?" Tề Phong lên tiếng hỏi.

"Cậu không về cùng à?" Andrew thắc mắc.

Thomas khẽ nhướn mày: "William, đối phó với CMC thì sao? Cậu định ra mặt giải quyết hay tính bỏ qua vậy?"

Tề Phong kiên định nói: "Làm sao có thể bỏ qua? Chỉ là Lily đồng ý ngồi vào vị trí kia rồi, việc còn lại tôi nghĩ tôi có thể giải quyết được."

Thomas không cho là đúng nói: "Cậu định dùng thân phận nào để giải quyết? Ít nhất cậu cũng phải để một người ra mặt cho cậu chứ?"

Hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ừm, vậy Thomas ở lại đây với tôi, JK nữa. Jason, cậu trở về xem xét tài liệu, cần chữ ký của tôi thì chuyển về đây là được. Còn Andrew, việc ở phòng kỹ thuật nhiều như vậy, cậu cũng nên trở về rồi."

Andrew tỏ ra nghi hoặc: "Rốt cuộc cái công ty CMC kia là thế nào? Rồi chị dâu nhỏ ngồi vào vị trí kia? Này, mấy người đang có trò vui giấu tôi chơi phải không?"

Tề Phong bắn ánh mắt sắc lạnh nhìn Andrew, xong cũng không định giấu giếm, lên tiếng giải thích: "Có chút liên quan đến việc cá nhân của tôi, cho nên tôi muốn tự mình giải quyết theo cách của mình. Các cậu không trách tôi công tư không phân minh chứ?"

"William, cậu từ lúc nào khách sáo như vậy?" Andrew cười nửa miệng châm chọc.

Tề Phong cũng cười như không cười: "Đã vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo với cậu đâu. Việc bồi dưỡng cho em vợ tôi, sau này phải nhờ đến Tổng giám đốc kỹ thuật rồi!"

Andrew vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm, cứ giao cho tôi, bảo đảm khiến cậu hài lòng!"

Tề Phong hài lòng gật đầu: "Các cậu cứ thu xếp, muốn khi nào về cũng được. Việc ở trụ sở, các cậu thay phiên giám sát giúp tôi, có gì hệ trọng thì cứ như thường lệ báo cho Thomas, tôi sẽ sắp xếp họp trực tuyến. Trước cuộc họp thường niên, tôi sẽ trở về."

"Cậu cứ ở đây giải quyết việc của mình, công ty có bọn tôi được rồi. Nghỉ ngơi thêm một ngày rồi bọn tôi sẽ về. Thứ hai đến công ty là ok."

"Được, cứ quyết định như vậy, các cậu về nghỉ ngơi đi."

Quay sang Thomas, hắn nói tiếp: "Thomas, James đã thông báo kết quả bên toà chưa?"

Thomas gật đầu: "Đã giải quyết xong từ tuần trước rồi. Tại cậu đang lo cho hôn lễ nên tôi chưa thông báo."

"Ừm, vậy sắp xếp bên chi nhánh một chút, thứ hai đến công ty chỉnh đốn và sắp xếp nhân sự."

"Tôi biết rồi!"