Ba ngày sau, tại một phòng bao của nhà hàng bậc nhất thành phố, Trần Minh Vĩ trong lòng nóng như lửa đốt, cứ vài phút lại nhìn đồng hồ rồi lên tiếng hỏi Trần Trung Đức.
"Đã liên hệ được với ngài Thomas chưa?"
Cha con ông đã đợi ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi mà đương sự vẫn còn chưa thấy mặt mũi, điện thoại thì không liên lạc được.
Hỏi thăm biết bao nơi mới có được số điện thoại của anh ta, liên hệ hẹn gặp thì anh ta cũng đã đồng ý, vậy mà hiện tại lại không được như mong đợi. ngôn tình tổng tài
Lý nào là vậy?
Một người làm ăn kinh doanh thì sẽ luôn coi trọng chữ tín, cho nên khi Thomas đồng ý gặp mặt, ông đã có niềm tin công ty sẽ được cứu.
Trần Trung Đức nhìn ba mình khẽ lắc đầu: "Điện thoại vẫn không liên lạc được."
"Có gọi sai số hay không?" Ông vẫn còn hi vọng là có sơ suất.
"Không sai được. Con đã dùng số này liên hệ mà." Gã khẳng định.
Trần Minh Vĩ đi đi lại lại trong phòng suy nghĩ.
Qua một lúc, ông bất chợt lên tiếng: "Thử hỏi người bên SLC xem hiện tại anh ta đang ở nơi nào?"
Gã gật đầu: "Vâng, để con liên hệ xem."
Bấm số gọi cho vài người, cuối cùng Trần Trung Đức cũng nhận được tin tức có thể coi là chính xác nhất. Chỉ là tin tức kia dường như khiến gã bị sốc nặng.
Gác điện thoại, Trần Trung Đức nhìn Trần Minh Vĩ nói: "Anh ta hiện đang đi công tác ở Hà Lan. Lúc nào trở lại cũng không ai nắm được tin tức cụ thể. Hoặc có thể anh ta sẽ trở về Mỹ ngay sau đó."
Biết được kết quả, Trần Minh Vĩ như muốn ngã quỵ. Thấy vậy, Trần Trung Đức liền nhanh chân chạy đến đỡ ông ngồi xuống ghế.
Anh ta đi công tác mà không báo trước, trong khi đã nhận lời gặp mặt?
Vẫn còn chưa biết ông hẹn gặp vì mục đích gì mà giáng cho ông một cú đau điếng, đây chẳng khác nào nói lên rằng, dù ông có đưa ra bất kỳ lý do hay khoản đãi nào, anh ta cũng không để ý mà từ chối thẳng thừng.
Chẳng lẽ cơ ngơi ông vất vả gầy dựng lại cứ như thế sụp đổ?
Làm sao đây? Làm sao đây?
Ông thất thần ngồi trên ghế. Trần Trung Đức đứng một bên cũng không biết phải làm thế nào.
Gã cũng đã tận lực, nhưng kết quả không như mong muốn thì biết làm sao? Chỉ trách bản thân gã quá vô dụng, cứ sai lầm nối tiếp sai lầm.
Đang khi gã định lên tiếng gọi ông trở về thì ông bất chợt ngồi thẳng người, hồ hởi cất giọng: "Phải rồi, chỉ cần bên SLC chịu hợp tác với chúng ta là được rồi sao? Con bé Tần Nhã Linh không phải là vợ của giám đốc điều hành đó sao? Liên hệ với nó, năn nỉ nó nói với chồng nó giúp chúng ta!"
Trần Trung Đức nghe vậy thì thoáng giật mình. Gã không phải là chưa từng nghĩ đến điều này. Nhưng mà cái tôi của gã quá lớn khiến gã không muốn hạ mình đến cầu xin cô. Bởi vì nếu như gã làm như vậy, chẳng khác nào buộc gã hoàn toàn buông bỏ cô. Mà thậm chí nếu như gã làm như vậy, cô chắc gì đã chịu giúp?
Gã tổn thương cô sâu sắc như vậy, cô sẽ tha thứ cho gã mà đồng ý giúp sao? Không có khả năng.
"Ba, cô ấy còn không muốn thấy mặt con, làm sao chịu giúp chúng ta?"
Ông trợn mắt, sau lại nói: "Nó không chịu thì đến gặp ba mẹ nó. Dù chỉ có một phần trăm cơ hội cũng không được bỏ qua. Chúng ta đã hết cách rồi."
Đúng vậy, ông ta thật sự đã hết cách. Trong nước không một công ty nào chịu hợp tác, dù có là công ty nhỏ hoặc mới vào ngành cũng vậy. Ông cũng đã liên hệ với các công ty bên Thượng Hải và các nước lân cận, công ty chịu hợp tác thì không có khả năng đáp ứng, mà công ty đáp ứng được thì lại không chịu hợp tác.
Hợp đồng thì sắp đến hạn, mà công nghệ thì vẫn chưa nắm trong tay để tiến hành sản xuất.
Nếu đến hạn mà ông vẫn không thể bàn giao, việc đền hợp đồng là chắc chắn, mà con số đền bù, đối với tình hình tài chính của công ty hiện tại, hoàn toàn không có khả năng gánh vác. Có khi bán công ty chưa chắc đã đủ đền bù bởi vì giá cổ phiếu của công ty thời gian qua đã giảm đi đáng kể.
Trần Trung Đức nhìn người cha già nua của mình, sau đó gật đầu: "Được, vậy ba muốn thế nào? Đến nhà họ sao?"
Ông ngẩng đầu nhìn gã, điềm tĩnh nói: "Ừ, bây giờ liền đi. Dù họ không tiếp, vẫn cứ phải mặt dày mà cầu xin. Còn tia hi vọng cuối cùng này, phải ráng nắm bắt."
Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, gã gật đầu: "Hiện tại còn trong giờ hành chính, sẽ không gặp anh em và chồng cô ấy. Ba mẹ và cô ấy cũng dễ mềm lòng, hi vọng họ không quá tuyệt tình."
Thở dài một hơi, Trần Minh Vĩ đứng lên, chậm rãi đi về phía cửa. Trần Trung Đức cũng theo sau. Sắp tới sẽ phải đối mặt với vấn đề gì, gã biết rất rõ, nhưng cũng chỉ biết chấp nhận đương đầu, nếu không, cả gia đình gã sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Chiếc ô tô sang trọng dừng lại trước cổng căn biệt thự không mấy xa hoa nhưng vô cùng ấm cúng. Hai hàng cây xanh bao quanh tường rào đã trổ hoa phô diễm sắc màu rực rỡ.
Hơn một năm rồi Trần Trung Đức không dám đứng trước cánh cổng này. Cảm giác thân quen mà xa lạ ập đến khiến lòng gã não nề.
Cũng tại gã không biết trân trọng người con gái hiền dịu kia. Bây giờ đổi lại chỉ còn hối hận cùng không cam lòng. Cô đã bước đến bên người đàn ông khác. Cô bây giờ có phải đang rất hạnh phúc hay không?
Hít sâu một hơi, gã lấy hết can đảm bước đến bấm chuông cửa.
Không đầy một phút, Tần Nhã Linh từ trong nhà đi ra.
Sáng sớm nay Tề Phong và Thomas đã lên máy bay đi Hà Lan, đến SLC một mình cũng không có việc để làm nên cô mới trở về nhà cũ thăm ba mẹ.
Giây trước khuôn mặt cô còn tràn đầy ý cười thì giây sau khi nhìn thấy gương mặt Trần Trung Đức thì nụ cười vụt tắt, sắc mặt trở nên u ám.
Cô đứng bất động tại chỗ nhìn gã vài giây, sau liền quay lưng muốn bước vào nhà.
Thấy Tần Nhã Linh còn không buồn mắng, Trần Trung Đức vội vàng hét lên: "Nhã Nhã, chờ một chút, anh có chuyện muốn nói."
Cô đứng lại tại chỗ, mặt không cảm xúc lên tiếng: "Tôi và anh không có gì để nói. Mời về cho."
Tần Nhã Linh một lần nữa định quay lưng bước đi thì một người đàn ông khác bước xuống khỏi xe khiến cô khựng lại, mi tâm khẽ nhíu chặt nhưng trong lòng âm thầm nở nụ cười khinh bỉ: "Ha, đến rồi, lại còn rất nhanh nữa!"
"Tần Nhã Linh, có thể nói chuyện cùng bác một chút không?"
Trần Minh Vĩ ngồi trên xe thấy tình hình bên ngoài không được ổn, ông chỉ có thể bước xuống níu kéo, hi vọng khi nhìn người đến là trưởng bối, cô sẽ hoà hoãn hơn.
Tần Nhã Linh ngoài mặt tỏ ra không muốn cùng họ nói chuyện, sau nhìn đến vẻ mặt của Trần Minh Vĩ, cô mới bước từng bước nặng nề đi về phía họ.
Cánh cổng từ từ mở ra, cô đi đến trước mặt ông, không vui nói: "Ông muốn gì?"
Trần Minh Vĩ nhíu mày nhìn cô. Chỉ mới một năm không gặp, cô bé dịu dàng nhún nhường ngày nào giờ đã thành thục kiên quyết hơn rất nhiều. Cô suýt chút nữa đã trở thành con dâu của ông, chỉ trách thằng con trai bất hiếu đã làm ra những chuyện thương thiên hại lí không cách nào vãn hồi.
"Có thể cho bác vào trong nói chuyện hay không?"
Mi tâm cô nhíu càng chặt, trong lòng lại âm thầm cười lạnh. Có thể xem chuyện khi xưa như không có chuyện gì mà mò đến tận đây, mặt không những dày mà còn không biết liêm sỉ, thật khiến cô phải lau mắt mà nhìn.
"Xin ông về cho, ba mẹ tôi hiện đang ở bên trong, xin đừng khiến họ bị kích động."
"Nhã Nhã!" Trần Trung Đức ở một bên đau lòng lên tiếng.
Cô nhìn gã bằng ánh mắt rét lạnh, nghiến răng nói: "Xin đừng gọi thân thiết như vậy, tôi cảm thấy thật sự ghê tởm."
Ngay khi Trần Trung Đức muốn mở miệng biện bạch, Tần Trọng Huy từ trong nhà đi ra cất giọng: "Ai đến thế con?"
Mãi không thấy con gái vào nhà, ông thấy nóng lòng liền trực tiếp đi ra hỏi han. Đến khi nhìn thấy người đứng ngoài kia, sắc mặt ông lập tức sa sầm, vội vàng bước nhanh về phía cổng.
Kéo con gái bảo hộ đằng sau, ông đanh mặt quát: "Các người đến đây làm gì?"
Nhìn thấy Tần Trọng Huy đằng đằng sát khí, Trần Minh Vĩ chỉ biết cam chịu. Ông ít nhiều cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt của gia đình họ khi ông đến đây.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thực sự đối mặt, ông vẫn là không nói nên lời.
"Thực xin lỗi, tôi biết là không nên đến làm phiền gia đình anh, nhưng tôi thật sự không thể không đến."
Tần Trọng Huy sau khi ổn định tâm tình liền nở nụ cười lạnh: "Nếu như đã biết là không nên đến, vậy ông còn đến đây làm gì?"
"Có thể cho chúng tôi vào nhà, cùng ngồi xuống nghe tôi giải thích được hay không? Nếu như khi nghe xong ông vẫn nhất quyết muốn đuổi tôi đi, tôi sẽ không nán lại nữa." Trần Minh Vĩ dịu giọng nói.
Khẽ nheo mắt nhìn tính chân thực trong lời nói của ông ta, Tần Trọng Huy quay sang nhìn con gái. Thấy cô bình tĩnh gật đầu, ông mới miễn cưỡng thoả hiệp: "Được."
Tần Nhã Linh đương nhiên biết mục đích khi đến đây của cha con Trần Minh Vĩ. Cô sớm đã đoán được họ sẽ tìm đến cầu tình, chỉ không nghĩ là sớm đến như vậy. Hẳn là bị Thomas cho leo cây nên thực sự lâm vào đường cùng rồi chăng? Vậy thì cô phải nhìn xem họ sẽ nói gì và cầu xin như thế nào đây. Thật sự có chút chờ mong nhìn thấy sự nhún nhường cúi đầu của đám người này.