Mọi người phân biệt lên kiệu đi tới một ngôi nhà có tên “Viên Nhuận đường”. Trước tiên đưa cho đại phu tọa đường của dược phô này xem đơn thuốc.
Đại phu nọ họ Thang, hai mắt đã có dấu hiệu nhìn không rõ, cầm đơn thuốc giơ lên sát một hồi lâu mới lắc đầu hoảng sợ nói: “Đơn thuốc này là về Tứ nghịch thang, chính là quế chi thang biến pháp, có tác dụng ấm kinh tán hàn, hoạt huyết thông mạch, chủ trì doanh huyết nội hư. Chủ vị là Đương quy, Quế chi là phụ, đối với ôn tý bất thông có tác dụng rất tốt. Ô đầu thang chủ trì các chứng bệnh về âm hàn, dương khí bị át, khí huyết ngưng trệ. Ma hoàng trong phương thuốc này có khả năng giải nhiệt, thông tý dùng cho các loại mạch tuyệt, hàn, cổ động dương khí để làm ấm kinh mạch!”
Thư Điệp hỏi: “Lão tiên sinh, có người nói đơn thuốc này trị liệu không mạch, nhưng có linh nghiệm không?”
“Không mạch? Cái gì không mạch?” Thang đại phu quay đầu nghi hoặc hỏi lại.
“Không mạch… chính là sờ không thấy mạch đó”.
“Cái gì? Sờ không thấy mạch? Ngay cả sờ mà cũng không thấy? Các ngươi là lang băm hả? Không biết mạch thì sao còn hành y?”
“Không phải là sờ không thấy, mà căn bản là không có mạch!”
Thang đại phu trợn mắt: “Không có mạch? Người nào không có mạch? Là ngươi?”
“Không, không…, ha ha, cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi. Lão tiên sinh, nếu người không có mạch, liệu có phải là rất nguy hiểm không?”
“Nói nhảm! Chỉ người chết mới không có mạch! Huyết chi phủ dã, tâm chi hợp dã. Mạch chính là thông đạo để khí huyết vận hành, trong Linh xu quyết khí có nói mạch là huyết mạch, nhờ huyết mà sung, nhờ khí mà hành, nếu không có mạch tức là không có khí huyết. Thử hỏi người còn có thể sống sao?”
Thân thể Mị Nhi run lên, thiếu chút nữa té xỉu. Mộng Hàn vội vàng dìu đỡ nàng, hỏi tiếp: “Lão tiên sinh, người đang nói đùa sao?”
“Cô nương! Lão hủ này có nhàn rỗi đâu mà phải nói đùa với ngươi. Các ngươi có hiểu gì gọi là vi mạch không? Vi mạch giả tức là như có như không, nhẹ như không thấy, ấn mạch cũng rất khó nghe thấy mạch. Doanh huyết đại hư thì mạch tế, dương khí suy yếu vô lực thì mạch nhược, dẫn tới vi mạch, chánh khí hao tuyệt. Vi mạch đã là một chứng bệnh vô cùng nguy hiểm nói gì tới không mạch! Cho nên, vi mạch thì nguy hiểm tới tính mạng còn không mạch thì chết. Tuyệt đối không có chuyện may mắn ở đây!”
Mị Nhi lại một lần nữa tê cả người, muốn đổ rầm xuống sàn, giọng nói sàn nhược: “Vậy… một tay không mạch một tay vi mạch thì sao?”
“Đơn giản! Coi như cái mạng đã chết đi mười thành!”
Mị Nhi ngửa mặt lên rồi đột nhiên gục xuống, xem chừng đã ngất đi rồi. Thư Điệp, Mộng Hàn vội vàng ôm lấy.
Thang đại phu lại càng hoảng sợ: “Vị cô nương này làm sao vậy? Mau, mau đỡ nàng nằm xuống. Ấn vào huyệt nhân trung,... ở giữa mũi và miệng đó!”
Nhị nữ vội vàng giúp nàng ấn vào huyệt nhân trung như Thang đại phu nhắc nhở. Trong khi đó Thang đại phu đưa một tay xem mạch của Mị Nhi, đột nhiên ông ta há hốc mồm: “Ah! Sao lại không có mạch?”
Thư Điệp cười khổ nói: “Đúng vậy, muội tử này của chúng ta bị quái bệnh, một tay nghe không thấy mạch, tay kia mạch rất yếu!”
Thang đại phu cầm lại cổ tay Mị Nhi, lần nữa ngưng thần chẩn mạch, đem hai tay Mị Nhi đổi qua đổi lại, dò xét hơn nửa ngày rồi mới trừng mắt nói: “Thế gian quả thật có người không mạch sao?”
Mộng Hàn và Thư Điệp bấm huyệt một hồi lâu Mị Nhi mới tỉnh dậy nhưng vẻ mặt vẫn đầy lo lắng.
Thư Điệp lại hỏi: “Lão tiên sinh, lúc trước cho người xem đơn thuốc, liệu có trị được bệnh này không?”
“Ai cấp đơn thuốc này?”
“Ở ngoài phố phía trước có một vị linh y, chính người đó cho đơn thuốc này!”
Thang đại phu cầm đơn thuốc cẩn thận nhìn lại, vẻ mặt thoáng chút thay đổi, trở nên thoải mái hơn: “Ừm, rất đúng chứng bệnh,… dùng thuốc này,… có thể trị tốt bệnh của cô nương này!”
“Thật sao?” Mị Nhi vừa vui mừng lại vừa sợ hãi hỏi lại.
“Đúng vậy…” Nói lời này Thang đại phu lộ vẻ lo lắng đôi chút, nhưng rồi cũng dứt khoát gật đầu.
Tinh thần Mị Nhi lập tức trở nên tỉnh táo, lấy ra một túi tiền đưa vào tay Thang đại phu: “Đây là chẩn kim, cảm ơn ngài!”
Thang đại phu vội vàng đẩy túi tiền trở về: “Không, không, bệnh của ngươi không phải lão hủ xem, lão hủ vô công lại thụ lộc, cái này không được. Ngươi chỉ cần lấy thuốc trả tiền là được – tiểu nhị, mau lấy thuốc cho vị cô nương này!”
Tiểu nhị đáp ứng chạy lại lấy đơn thuốc.
Sau khi lấy được thuốc, Mị Nhi thanh toán tiền xong xuôi mới vô cùng hào hứng theo Thư Điệp và Mộng Hàn rời đi.
Nhìn bóng lưng các nàng đi xa, Thang đại phu thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiểu nhị của dược phô thấp giọng hỏi: “Tiên sinh, vậy đơn thuốc kia rốt cuộc có thể trị được chứng bệnh không mạch không vậy?”
Thang đại phu lại thở dài một tiếng: “Đơn thuốc này giống đa phần các đơn thuốc khác, dùng để trị chứng dương hư huyết nhược nhưng lại không trị được chứng không mạch này. Chỉ sợ chứng bệnh này thiên hạ không có thuốc trị, vị cô nương đó có thể sống tới bây giờ đã là một kỳ tích. Khuyết điểm của nàng chính là tuyệt chứng, thuốc này chỉ có tác dụng an ủi mà thôi!”
------------------
Tối hôm đó, Đỗ Văn Hạo mang vẻ mặt xám xịt trở về Ngũ Vị đường. Hắn cũng chẳng buồn chào hỏi mọi người, đùng đùng nổi giận đi thẳng vào bên trong, ngồi xuống ghế thái sư trong phòng mình, đầu cứ lắc lắc vù vù đầy vẻ hờn dỗi.
Bàng Vũ Cầm đi theo vào, thấy ánh mắt Đỗ Văn Hạo có chút không đúng cũng không dám hỏi nhiều, phân phó Anh Tử mang tới một chén trà thơm. Đỗ Văn Hạo tiếp nhận chén trà hầm hầm uống ực một cái cạn sạch rồi đặt mạnh cái chén không xuống bàn: “Quả nhiên là mấy con chó không biết nói tiếng người!”
Bàng Vũ Cầm ở một bên ghế thái sư, ngồi xuống thấp giọng hỏi: “Tướng công, làm sao vậy?”
“Cái lũ người ở thái y cục kia, mỗi người đều tưởng rằng mình là thần y, lỗ mũi hướng lên trời, hình như bước đi đều giống nhau chỉ thẳng vào cằm, vênh vênh tự đắc. Nói chuyện thì đâm đâm chọc chọc, không ngừng cạnh khóe ta. Nói là luận bàn y thuật nhưng chẳng khác gì cả lũ khảo thí ta. Bực mình không chịu được, ta bỏ ra cửa sau một mạch đi về đây!”
Bàng Vũ Cầm cẩn trọng hỏi lại: “Không phải là có Tiền Bất Thu cùng với Chiêm đại nhân cũng ở đó sao? Bọn họ cũng không nể mặt hai người đó?”
“Khi hai người kia ở đó, những kẻ này nói chuyện hoàn toàn khách khí, vâng vâng dạ dạ. Chiêm đại nhân sau khi đến chỉ uống vài chén rượu rồi cũng đi, Tiền Bất Thu thì có một bệnh nhân nguy kịch cũng phải đi ngay. Những kẻ kia từ lúc đó bắt đầu lộ ra bộ mặt thật, giả mù sa mưa thổi phồng khoác lác không thôi. Sau đó còn nói muốn theo ta luận bàn y thuật nhưng thực tế lại là khảo thí ta. Không chỉ hỏi riêng một vài vấn đề cơ bản về y, lại còn nói ta thuyết tam đạo tứ, luân phiên chỉ trích giống như ta là một học sinh vậy. Hừ! Tức chết đi được!”
“Tiền Bất Thu không phải là Thái y thừa sao? Không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, bọn họ dù sao cũng nên cho chàng một chút mặt mũi chứ?”
“Hừ! Phàm những người có thể đi vào thái y cục, có ai là không có vài phần bản lãnh đâu? Tục ngữ nói, văn không có đệ nhất, võ không có đệ nhị, đặc biệt trong nghề y này, làm gì có ai hoàn toàn phục người khác? Ngươi có thể trị bệnh này nhưng ta lại có thể trị bệnh khác, hầu hết các đại phu đều có tâm lý cùng lắm là kẻ tám lạng người nửa cân, cái chính là phải xem vận khí của ai tốt, may mắn trị được căn bệnh nào dễ nổi danh, nhất là gặp một vài bệnh nhân cũng là người nổi tiếng, quan cao chức trọng, khi đó thì chẳng mấy mà trở nên vang danh tứ hải. Cái gọi là y thuật cao lấn át thiên hạ thật sự có được mấy người? Tiền Bất Thu hào xưng thần y, tại Đổng Đạt huyện thì có thể, nhưng ở kinh thành này, thực bụng thì có mấy người phục hắn? Sau lưng hắn ai chẳng mỉa mai nói xấu, đều cho rằng hắn chẳng qua chỉ là vận khí quá tốt được Hoàng Thượng lựa chọn chữa trị cho Cửu Hoàng tử, lại vừa khéo làm sao hắn có thể chữa được chứng bệnh đó, khiến cho Cửu Hoàng tử khỏi bệnh. Với những người kia, cái này chỉ gọi là vận khí quá tốt, chó cũng hóa rồng, chứ khả năng so với người khác chẳng hơn là bao!”
Bàng Vũ Cầm gật đầu: “Đúng vậy, y giả vẫn luôn không phục người khác. Tướng công nếu không vui chi bằng không tới đó nữa, ở dược phô ngồi đường xem bệnh, tiêu diêu tự tại có phải hơn không?”
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Không được! Chuyện này dù sao cũng là do Chiêm đại nhân tiến cử ta, nếu ngay ngày đầu tiên đã rút chạy thì còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa? Bản thân ta sau này cũng không còn mặt mũi nhìn ai ở kinh thành”.
Bàng Vũ Cầm nói: “Nói vậy thôi chứ dù sao đi nữa thiếp vẫn luôn tin tưởng, tướng công am hiểu Hoa Đà thần kỹ, nhất định có thể làm cho bọn họ phải cúi đầu khâm phục mà!”
Đỗ Văn Hạo cười khổ: “Tuy rằng nói thì là vậy nhưng hôm nay luận bàn cùng những người kia ta thật sự cảm giác thái y viện đúng là nơi quần long hội tụ. Mỗi thái y đều có chỗ độc đáo, nhiều thái y thiện về trị một vài loại bệnh làm thành một nhóm, mỗi nhóm này có thể nói đều là những thần y tài giỏi đứng đầu cả nước. Muốn đấu với họ, nói thật về phương diện lâm sàng chẩn bệnh ta có thể không thua nhưng cũng không nắm chắc phần thắng với bọn họ. Bất quá, ta lại biết nhiều tri thức y thuật mà bọn họ không biết, ta vốn nghĩ khi tới thái y viện sẽ mang hết bình sinh sở học của mình ra, không giấu diếm gì để truyền thụ lại cho họ. Tuy nhiên, những người này tựa hồ không thèm để ý tới y học của ta, suốt ngày chỉ chăm chăm xem thể diện của ta thế nào! Điều này khiến ta vô cùng thất vọng!”
“Vậy…, vậy…, phải làm sao bây giờ?”
“Không có việc gì, chuyện tới đâu hay tới đó, đi từng bước tính từng bước vậy. Mà thôi không nói chuyện này nữa, đầu năm không phải mọi chuyện đều suôn sẻ cả, mặc kệ nó đi. Hôm nay ta đi lâu như vậy, ở nhà có gì không? Sinh ý thế nào?”
“À, sáng nay có … một…, là hai vị tiểu thiếp của Trang đại nhân tới”.
“Ồ, các nàng tới làm gì? Sinh bệnh sao?”
“Không phải, là cái kia…, cái gì Mị Nhi bị bệnh, chính là cái gì … hoa khôi… của huyện thành đó…”
Trong lòng Đỗ Văn Hạo chợt nhảy lên một cái: “Nàng ta bị bệnh? Bệnh gì hả? Có phải là chinh trọng (bệnh giật mình) không? Lần trước ta có xem qua nói rằng nàng ta có bệnh ở ngực, không thể tức giận, cũng không thể quá kích động, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Nàng ta hết lần này tới lần khác không nghe, giờ chắc cũng biết ta nói đúng rồi. Mà bệnh có nặng không?”
“Ta cũng không rõ lắm, bất quá, hình như sờ không thấy mạch?”
“Sờ không thấy mạch? Sao không xoa bóp rồi sờ kỹ thêm?”
“Không phải, bọn Diêm Diệu Thủ cũng xem và đều nói là sờ không thấy mạch!”
“Ha ha, quả thực là nực cười, người như thế nào lại có thể sờ không thấy mạch đây? Diêm Diệu Thủ này đúng là dong y, thùng rỗng kêu to mà!”
“Nhưng mà có đúng như vậy không? Không mạch thì thật sự không có cách nào trị sao?”
“Ừ, đúng vậy!”
Bàng Vũ Cầm có chút thương cảm, mặc dù nàng và Mị Nhi kia cũng chẳng có cảm giác gì nhưng mắt thấy một người sắp vì bệnh hiểm nghèo mà chết, tái cừu đại hận gì cũng không còn, nhẹ giọng hỏi: “Phu quân, vậy … có cách nào khác để cứu trị không?”
“Cứu trị gì hả? Không có mạch, là không có mạch nàng có hiểu không? Mạch là nơi máu lưu thông, không mạch đồng nghĩa với máu không lưu động trong mạch. Nàng thử nghĩ mà xem, máu không chảy thì làm sao có thể khiến cho các loại dinh dưỡng, vật chất được đưa tới các bộ phận trên cơ thể? Làm sao có thể nuôi sống cơ thể? Cho nên, người muốn sống khẳng định phải có mạch, không có mạch thì chắc chắn chết!”
Trong lòng Bàng Vũ Cầm nổi lên một trận khổ sở, nàng khổ sở thay Mị Nhi bởi nàng tin tưởng y thuật của tướng công nàng là cao nhất ở thế gian này, một khi hắn nói không cứu được thì chắc chắn người kia phải chết!
Đỗ Văn Hạo phát hiện sắc mặt Bàng Vũ Cầm có chút khác thường, ngạc nhiên nói: “Mị Nhi có thật là không thấy mạch?”
Bàng Vũ Cầm miễn cưỡng cười gượng: “Không không, ta đùa chàng thôi, người sao lại có thể không mạch được? Hôm nay tướng công tâm tình không tốt, chúng ta đi ngủ sớm một chút nhé!”
“Ừ!” Đỗ Văn Hạo gật đầu, hắn đích xác cảm giác rất không thoải mái, thầm nghĩ chỉ có thể nằm trong lòng thê tử mới có thể quên hết thảy mọi phiền não.