Ngốc Béo nói: “Khi đó ta còn nhỏ. Ta ở trong thôn chăn trâu. Vào lúc ngủ say trên bãi cỏ, ngủ quên đến tận buổi chiều, mơ mơ màng màng bị người làm tỉnh giấc. Vừa mở mắt là thấy muội muội của ta. Nàng cười nói: “Ca ca tốt! Huynh thả trâu mà chỉ lo ngủ, nếu trâu đi mất, muội xem huynh ăn nói với cha mẹ như thế nào! Muội đi mách với cha đây!” Ta sợ hãi vô cùng, bởi vì cha ta mà biết thì đừng hòng xin tha thứ. Đến lúc nàng cười ầm lên nói rằng chỉ đùa ta, ta mới thở phào nhẹ nhõm, thấy tóc cùng quần áo trên người nàng ướt sũng, ta liền hỏi nàng tại sao lại ướt như vậy? Nàng nói như vậy mới mát mẻ. Sau đó xoay người đi về phía ngoài thôn, ta hỏi nàng đi đâu, nàng quay đầu mỉm cười nói rằng phải đi đến một nơi rất xa, dặn dò ta phải chăm sóc cha mẹ thật tốt. Vừa nói vừa chạy ra xa”.
Anh Tử cảm thấy cả người lạnh lẽo, không kìm lòng nổi mà bắt lấy cánh tay Đỗ Văn Hạo dựa sát vào hắn.
Ngốc Béo trên mặt hiện lên vẻ bi thương có phần hoảng hốt, thấp giọng nói tiếp: “Ta cảm thấy lời nói của muội muội rất kỳ quái. Tưởng rằng vừa rồi là nói giỡn, thấy trâu đi xa cũng không cùng nàng nói cười nữa, vội vàng đuổi theo trâu, khi mặt trời đã ngả về phía tây thì ta dắt trâu về nhà. Về đến nhà chỉ nghe thấy tiếng mẹ ta khóc trong phòng, khóc rất thê thảm, cha ta ngồi ở cửa ôm đầu thở dài. Ta vội vàng cho trâu vào chuồng chạy nhanh vào trong phòng nhìn, chỉ thấy trên một tấm ván cửa giữa phòng muội ta đang nằm thẳng đờ trên đó, tóc cùng quần áo toàn thân ướt sũng giống như lúc trước ta thấy. Hai mắt nàng nhắm lại không hề chớp động, còn mẹ ta ngồi dưới đất ôm lấy tay nàng mà khóc thảm thương. Ta sợ hãi hỏi cha mẹ muội muội làm sao vậy, mẹ ta khóc nói rằng: Giữa trưa trời quá nóng, muội muội xuống sông tắm rửa, rồi chết đuối!” Truyện Tống Y
Anh Tử “a” một tiếng, nắm chặt lấy cánh tay Đỗ Văn Hạo, run giọng nói: “Lúc xế chiều. Không phải là muội muội ngươi gọi ngươi tỉnh dậy sao? Chẳng lẽ người làm người tỉnh giấc là, là…”
“Không sai! Là quỷ hồn của muội muội ta”.
Anh Tử sợ đến phát run, thiếu chút nữa thì chui vào lòng Đỗ Văn Hạo. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ vai an ủi nàng, nhìn Ngốc Béo cười nói: “Nói bậy! Ban ngày ban mặt mà quỷ hồn có thể đi ra? Không sợ ánh nắng mặt trời làm cho hồn phi phách tán à?”
Anh Tử khuôn mặt trắng bệch nghiêm mặt run giọng nói: “Thiếu gia không đúng rồi, lão nhân gia nói người sau khi chết trong vòng bảy ngày dương khí chưa tan hết có thể vào ban ngày đi lại trong thôn gặp gỡ thân nhân. Thân nhân có âm khí nặng là có thể nhìn thấy bọn họ. Ngốc Béo ngươi có thể nhìn thấy quỷ hồn, chắc chắn là âm khí của ngươi rất nặng! Có phải hay không? Sau này ta phải cách xa ngươi một chút!”
Ngốc Béo vẻ mặt khổ sở nói: “Ta cũng không biết, sau khi ta đem chuyện này kể cho cha mẹ thì hai người cũng rất sợ hãi, vội đi tìm hòa thượng niệm chú trừ tà cho ta, từ đó về sau ta không còn gặp các quỷ hồn khác nữa”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Được rồi! Ta cũng không có thời gian rảnh rỗi nghe các ngươi kể chuyện ma quỷ, ta phải tọa đường chẩn bệnh đây”.
Đúng lúc này, tiểu nhị Ngô Thông chạy vào. Hai tay dâng lên bái thiếp màu vàng: “Tiên sinh! Lận Viễn Lận thái y tới chơi!”
Đỗ Văn Hạo có chút ngoài ý muốn, Lận Viễn danh khí rất lớn. Ngày đó khi cứu chữa chứng bệnh khó sinh cho con dâu Bồ lão hán cùng hắn có chút khắc khẩu, Lận Viễn lại chẩn nhầm rằng con dâu nhà họ Bồ mang tử thai, cho nên Đỗ Văn Hạo ấn tượng đối với người này không được tốt lắm.
Đỗ Văn Hạo nhận bái thiếp, nhìn lướt qua, chỉ thấy ở phía dưới còn có một phần lễ, ngoại trừ vàng bạc thì còn có ngọc trai mã não, san hô, tơ lụa, lễ vật rất giá trị. Có câu lễ hạ vu nhân tất có sở cầu (1), nhưng Đỗ Văn Hạo không đoán ra được thái y này cần mình hỗ trợ điều gì: “Người đâu?”
“Đang đợi ở phòng khách tiền đường”.
Đỗ Văn Hạo cất bước đi tới phòng khách, chỉ thấy một lão giả gầy gò, tinh thần mệt mỏi đang rồi ở trên ghế khách. Vẻ mặt đầy lo lắng. Hai người ở phía sau hắn, một người ôm bọc tã, trong đó truyền ra tiếng khóc nỉ non yếu ớt của trẻ con.
Ở bên đặt mấy gánh lễ vật. Hai người khuân vác khoanh tay đứng ở một bên.
Ngô Thông nói: “Lận thái y, thiếu gia nhà ta tới”.
Lận thái y vội vàng tiến về phía trước vài bước, khom người chắp tay làm lễ: “Lão hủ Lận Viễn ra mắt Đỗ đại phu”.
Đỗ Văn Hạo vội vàng đưa tay ra đỡ: “Không dám! Xin thái y đừng làm vậy! Mời ngồi!”
Sau khi hai người phân biệt ngồi vào hai ghế chủ khách, Lận thái y thở dài một tiếng chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh lão hủ tới đây là để cầu cứu! Xin Đỗ tiên sinh cứu lão hủ một mạng!”
Đỗ Văn Hạo có chút bất ngờ khó hiểu nói: “Lận thái y nói quá rồi, có gì khó khăn xin cứ nói ra, không nên dâng trọng lễ như vậy, ta thật sự không dám nhận!”
Truyện Tống Y
Lận thái y rơi lệ nói: “Nếu như tiên sinh có thể cứu tính mạng ta, lão hủ tình nguyện táng gia bại sản để cảm tạ đại ân đại đức của tiên sinh!”
“Lận thái y, điều này lại càng làm cho Đỗ mỗ khó hiểu”.
Lận thái y lại thở dài, vung tay lên. Tiểu đồng sau lưng hắn ôm bọc tã tới, cẩn thận khom người đặt lên bàn trà.
Đỗ Văn Hạo cúi người không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí. Ở trong đó chính là bé gái ngày trước thiếu nãi nãi Bồ gia sinh ra. Nhưng mà, hài tử này so với mấy ngày trước thân thể còn bệnh tật hơn. Hai cái tay nhỏ bé không ngừng vùng vẫy, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn bởi vì đau đớn mà vặn vẹo rất quái dị, chiếc miệng nhỏ chưa nhú răng muốn mở ra khóc lớn, nhưng âm thanh lại yếu ớt như tiếng mèo kêu.
Đỗ Văn Hạo nói: “Lận thái y, đây là có ý gì?” Truyện Tống Y
Lận thái y chắp tay nói: “Đứa nhỏ này không còn sống được bao lâu, cầu Đỗ tiên sinh cứu nó”. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói: “Lận thái y là danh y đương thời, là thái y của Thái Y viện, y thuật vang danh tứ hải. Sao không tự cứu hắn mà lại phải bỏ gần cầu xa?”
Lận thái y không có trả lời, quay đầu ý bảo hai người khuân vác cùng hai tiểu đi ra ngoài, sau khi cửa đóng kín mới lắc đầu thấp giọng nói: “Vì thầy không thể tự trị cho chính mình, y giả không thể nhìn ra bệnh của mình hay người trong nhà”. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo càng thêm ngạc nhiên: “Ngài nói là ngài cùng đứa nhỏ này có quan hệ họ hàng?”
Lận thái y cười khổ: “Đúng vậy! Ôi! Nghiệt chướng! Hết thảy đều là nghiệt chướng!”
“Đứa bé này không phải là tôn nữ Bồ gia sao? Tại sao lại có quan hệ thân thuộc với ngài?”
“Chuyện nói ra rất dài, lão hủ cùng Bồ lão thái là sư huynh muội, hai chúng ta tình đầu ý hợp. Nhưng một lần say rượu đầu óc không tỉnh táo cùng sư muội tư thông, bị sư phụ ta phát hiện trách phạt sau đó đuổi ra khỏi sư môn. Trước khi đi, ta hứa hẹn cùng sư muội lúc ổn định sự nghiệp sẽ trở lại cưới nàng, không ngờ một năm sau ta trở về biết được nàng đã gả cho phú thương Bồ gia. Ta tức giận, nghĩ biện pháp hẹn gặp nàng để hỏi cho ra lẽ, nàng nói cha mẹ buôn bán thiếu không ít nợ của Bồ gia, mà nhi tử Bồ gia lại thấy nàng vừa mắt, cùng cha mẹ nàng thương lượng dùng nàng để gán nợ, cha mẹ nàng không có cách nào khác phải gả nàng vào nhà họ Bồ”. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo nhớ lại chuyện xưa Hoàng Thế Nhân bức Dương Bạch Lao cho mình để gán nợ. Từ thời Tống, người giàu có tiền lợi dụng ưu thế kinh tế việc gì cũng có thể làm ra. Việc dùng con gái để gán nợ cũng không có gì hiếm hoi.
Bồ thái y tiếp tục nói: “Ta cực kỳ tức giận, muốn tìm Bồ gia chất vấn thì bị nàng kéo lại. Ta cũng bình tĩnh trở lại hiểu rằng mình quá lỗ mãng, mình dựa vào cái gì mà chất vấn người ta chứ? Lúc đó ta thề sẽ báo thù, khổ cực học y thuật, cuối cùng cũng thành tài, nhưng mà lúc này đã qua hai mươi năm, ta cũng đã sớm lập gia đình, ý nghĩ báo thù đã sớm tan thành mây khói, cho nên không có tìm nhà họ Bồ trả thù nữa. Một năm trước ta trị khỏi bệnh cho Bồ Lương Thần, liền bày tiệc rượu trong nhà tạ ơn ta, không ngờ lại gặp sư muội trong nhà hắn! Thì ra người này chính là kẻ cưỡng ép sư muội ta phải lấy, con trưởng của Bồ gia!”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!”
“Đúng vậy! Bồ Lương Thần cũng không biết chuyện của ta cùng sư muội, hắn xem ta là ân nhân cứu mạng, mà ta cũng đã sớm không còn ý nghĩ báo thù nữa, nhưng cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, cho nên năm lần bảy lượt hắn mời ta đều từ chối. Sau đó con dâu hắn khó sinh, dâng trọng kim mời ta đến chẩn sát. Chuyện ngoài ý muốn là thai nhi trong bụng sản phụ mắc chứng thi chú! Một khi sinh hạ, toàn thân thống khổ vô cùng, rồi sẽ mắc những bệnh kỳ quái. Không sớm thì muộn sẽ rời xa nhân thế, sống không quá một tuổi sẽ chết đi. Hơn nữa, bệnh này còn có thể lây cho người khác! Thật là tai họa! Ta trầm tư một lúc lâu, quyết định không để cho nàng sinh hạ yêu nghiệt này. Vì không thể nói thẳng cho bọn họ biết cho nên mới bảo là trong bụng nàng mang tử thai. Cho nên viết cho bọn họ phương thuốc phá thai”. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo chợt hiểu, không ngờ bên trong còn có nội tình như vậy, lúc ấy hắn rất ngạc nhiên, thai nhi trong bụng sản phụ có tử vong hay không? Điều này ngay cả người mới học y thuật như Bàng Vũ Cầm cũng có thể chẩn ra. Mà Lận Viễn đường đường là thái y thì làm sao có thể chẩn sát ra là tử thai chứ, thì ra là hắn nhận định thai nhi mắc phải chứng thi chú, sinh ra sẽ hại mình hại người cho nên mới lừa bọn họ là tử thai, muốn đem hài tử này bỏ đi. Truyện Tống Y
Thi chú chứng có ghi lại trong Chư Bệnh Nguyên Hậu Luận nói là một bệnh nan y rất quỷ dị, làm cho sản phụ đau đớn vô cùng, đứa bé sinh ra không được bao lâu sẽ chết. Hơn nữa bệnh này còn có thể lây cho người khác.
Tất nhiên Đỗ Văn Hạo sẽ không tin có loại bệnh tật như vậy. Nhưng mà hắn cũng không phản bác, cũng không hỏi xen vào. Kiên nhẫn lắng nghe Lận Viễn kể lại.
Lận Viễn nói tiếp: “Bồ Lương Thần đối với y thuật của ta rất tin tưởng không hề nghi ngờ, sư muội mặc dù không tin vào kết luận của ta nhưng cũng không ngăn cản ta quyết định dùng thuốc phá thai. Kỳ lạ là, dùng thuốc xong, hài tử cũng không chết, sau này ta mới biết được, là ngón tay của thai nhi co lại bắt lấy nhau thai nên thuốc không vào được. Ta vốn định tăng thêm liều lượng nhưng nghĩ tới sản phụ đã hoài thai đến tháng thứ mười, sắp trở dạ đến nơi rồi, nếu gia tăng lượng thuốc phá thai sẽ làm gây nguy hiểm cho cả người mẹ. Không còn các nào ta đành quyết định chờ lúc sinh xong hài tử thì nghĩ cách xử lý. Không ngờ, ngày hôm qua sư muội ta phái hai người hầu gái ôm một đứa trẻ đến cho ta kèm theo một phong thư, chỉ viết vài chữ ngắn gọn: “Bồ Lĩnh là con của ngươi, đây là cháu gái của ngươi, ngươi đã mưu sát chính cháu gái của mình rồi!” Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo trong lòng run lên, thì ra Bồ lão thái đã biết tất cả, nhưng lại ngồi yên không thèm để ý tới, chờ xem trò vui. Tâm địa độc ác đến cực điểm. Thời cổ đại con người chính là sức lao động, là sức chiến đấu, một quốc gia muốn giàu có mạnh mẽ đều khuyến khích sinh nhiều con, đặc biệt là cấm nạo phá thai, thai nhi cũng được tính là một mạng người. Thai nhi vừa xuất hiện trong bụng mẹ bắt đầu được tính là một tuổi. Cho nên, Lận Viễn phá thai trong mắt người cổ đại chính là sát hại chính cháu gái của mình. Điều này làm cho Lận Viễn chịu đả kích ngoài tưởng tượng.
(1)Lễ hạ vu nhân tất có sở cầu: Dâng lễ cho người, tất là có điều cầu xin.