Tống Y

Chương 53: Bị trọng thương




Tiền Bất Thu vuốt ria mép nói:”Thập vị ôn đảm thang này không có vấn đề gì. Lão hủ đã dùng thang thuốc này kết hợp với các dược liệu khác cho kết quả rất tốt, thế nhưng mông thạch là dược liệu được dùng trong chữa trị đờm rãi, liệu có chức năng chữa bệnh động kinh không? Sư phụ cũng đã nói trong sách y thư của tiền nhân không có nói về vấn đề này. Về trầm hương chỉ dùng để trị các chứng như giảm đau, thở khò khè, tiêu đờm. Vấn đề lớn nhất trong phương thuốc của người chính là hoàng cầm cùng đại hoàng. Hoàng cầm thanh nhiệt, hạ hỏa của các cơ quan như phế, dạ dày, ruột và đại tràng, dược tính mạnh. Đại hoàng dược tính lại càng mạnh hơn nên không được lạm dụng, sử dụng trong thang thuốc này thì thật sự không thể”.
“Ha, ha, đúng vậy sao? Tại sao không ổn?”
“Lão hủ chưa bao giờ nghe nói hoàng cầm cùng đại hoàng có thể trị chứng bệnh động kinh. E rằng người đã kê đơn sai, hơn nữa điều không ổn nhất là hai vị dược này đều là dược mạnh công, kê cho đứa nhỏ này sẽ gây ra hậu quả lớn”.
Đỗ Văn Hạo nói: ”Đứa nhỏ này bị động kinh phải không? Là chứng chảy đờm, nhiệt, đầu tiên phải trị đờm vì dương thịnh nên sinh ra đờm vì vậy phải trị đờm, hạ hỏa. Hoàng cầm có thể thanh nhiệt. Đại hoàng hạ hỏa, thanh nhiệt dạ dày, ruột phù hợp với chứng bệnh. Mông thạch ngoài hiệu quả mà Hàm đại phu vừa nói còn có tác dụng trục đờm, hạ hỏa, điều trị tiêu đờm rất hiệu quả, ngoài ra còn có thể làm mát gan, trấn an thần, trị tinh thần phân liệt, trị chứng chân tay co quắp. Trầm hưong làm thông họng, trị đờm, lợi khí, tất cả đều phù hợp với chứng bệnh”.
Tiền Bất Thu vừa nghe vừa lắc đầu, hàng mi hoa râm nhướng lên, ông ta quả quyết: ”Không được! Tuyệt đối không được! Như thế là mãnh hổ chi dược, dùng trên người đứa nhỏ, nhẹ thì làm bệnh thêm trầm trọng, nặng thì lấy mạng đứa nhỏ! Người không quan tâm đến tính mạng đứa nhỏ, lão hủ không thể là làm thế được”.
Tâm lý Đỗ Văn Hạo rất không thoải mái: ”Ta sao lại không quan tâm đến tính mạng đứa nhỏ chứ? Thần y dùng dược ôn hòa, ta biết cái này dùng cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ thì đúng nhưng đứa trẻ này đã mười ba mười bốn tuổi, hơn nữa nó lại bị bệnh động kinh đúng không? Loại chứng bệnh này phải dùng dược mãnh công đúng lúc, không được dùng dược nhu hòa không thì không thể…….”.
“Được rồi! Không cần nói nữa!” Tiền Bất Thu vung tay lên, ánh mắt lóe ra sự tức giận: ”Đứa nhỏ này tìm đến lão hủ xem bệnh, lão hủ có phương pháp điều trị của riêng mình, không phiền đến sư phụ! Nếu tương lai sư phụ gặp bệnh nhân như vậy thì người cứ dùng dược mãnh công lúc đó sẽ tốt hơn! Cáo từ!”.
“Chờ một chút! Tiền thần y, người dùng thuốc như thế, đứa bé này sớm muộn lại phát tác bệnh động kinh, rất nguy hiểm! Hãy nghĩ lại đi”.
Đang lúc nói chuyện, chợt nghe ngoài phố có tiếng người ồn ào. Một đám đông vừa la hét vừa tiến tới dược đường. Một người la rất lớn: ”Tiền thần y……, Tiền thần y…… cứu mạng!”
Hàm Đầu cả kinh nói: ”Sư phụ, khẳng định đây là người bị bệnh trầm trọng tới tìm chúng ta” Nói rồi hắn chạy ra cửa Ngũ Vị đường kêu lên: ”Sư phụ ta ở trong này! Trong Ngũ Vị đường!”.
Một đám người vừa đi vừa kêu ầm ĩ, một người mặc trang phục bộ khoái màu đen, tay và mặt dính đầy máu tươi vội vàng chạy tới, nhìn thấy Tiền Bất Thu hắn gấp gáp nói: ”Thần y, ngài quả nhiên ở đây! Tốt rồi! Ngài mau cứu chữa cho các huynh đệ bị thương, nếu không nhanh bọn họ chết mất!”.
Người này là phó bộ đầu huyện nha họ Long, là trợ thủ của bộ đầu Lôi Thiết Bưu, đi theo sau hắn là bảy tám bộ khoái, các bộ khoái vẻ mặt đau đớn, máu tươi dính đầy trên quần áo, hoặc là tay bị thương phải đeo lên cổ hoặc là chân bị thương phải có người dìu đi. Mấy bộ khoái bị thương qua loa thì đang nâng hai cánh cửa, trên mỗi cánh cửa có một bộ khoái mặc trang phục màu đen đang nằm. Một người thì cong người như con tôm, lăn lộn đau đớn, người còn lại thì nằm ngửa không ngừng rên rỉ.
“Có chuyện gì vậy? Lâm Thanh Đại nghe thấy bên ngoài đường huyên náo, vội cùng nha hoàn Anh Tử từ bên trong hậu đường đi ra.
Tiểu nhị quầy thuốc Ngô Thông trả lời: ”Đại chưởng quỹ, là các huynh đệ bộ khoái bị thương tìm Tiên thần y chữa trị”.
Lúc này Tiền Bất Thu nhìn lướt qua mấy người bị thương, lòng ông ta trầm xuống, ông ta vôi kêu lên: ”Mau đặt xuống!” Ông ta cầm đơn thuốc đưa cho vợ chồng người trung niên nọ: ”Nơi này lộn xộn, không nên ở lại, hãy cầm đơn thuốc đến Tế Thế đương bốc thuốc, đừng quay lại đây nữa”.
Hai vợ chồng nhà nọ vội cầm đơn thuốc , cõng hài tử rời đi, vừa bước đi vừa quay đầu nhìn quang cảnh hỗn lọan của Ngũ Vị đường.
Tiền Bất Thu phân phó công việc cho hai đồ đệ, Diêm diệu thủ phụ trách các bộ khoái bị thương ở chân và tay, Hàm Đầu phụ trách bọ khoái bị thương đang nằm rên rỉ trên cánh cửa, Tiền Bất Thu tự mình chữa trị cho người bộ khoái bị thương đang lăn lộn rên rỉ.
Những bộ khoái bị thương này mặc dù bị thương chạy đến Ngũ Vị đường nhưng lại tìm đích danh thần y Tiền Bất Thu chữa trị, Đỗ Văn Hạo hiển nhiên không thể nhúng tay vào, hắn chỉ đứng bên cạnh quan sát.
Diêm diệu thủ nhìn lướt qua mấy người bị thương, hắn khẽ nói với Tiền Bất Thu: ”Sư phụ, hay là đưa bọn họ về chữa trị ở đường của chúng ta, được không?’
Tiền Bất Thu khoát tay chặn lại: ”Bị gãy xương không nên di chuyển nhiều, lúc này cần khẩn trương cứu chữa ở đây, Lâm chưởng quỹ thấy thế nào?”
“Đương nhiên có thể! Thần y mau cứu chữa cho bọn họ! Dùng dược thế nào ngài cứ nói, ta sẽ bảo bọn họ chuẩn bị”.
"Đa tạ!"
Diêm diệu thủ liếc nhìn Đỗ Văn Hạo rồi nói: ”Sư phụ, nhưng mà hắn đang ở đây, hắn sẽ học lén y thuật của chúng ta”.
Tiền Bất Thu quát to: ”Giờ là lúc nào mà còn nghĩ đến việc đó! Làm việc đi!”
“Dạ” Diêm diệu thủ vội vàng xem xét vết thương cho các bổ khoái bị thương ở chân và tay. Tiền Bất Thu ngồi xổm, vội kiểm tra vết thương của bộ khoái đang lăn lộ rên rit trên cánh cửa. Hàm Đầu cũng cầm một con dao cắt quần áo của bộ khoái đang rên rỉ để kiểm tra vết thương.
Diêm diệu thủ bảo một bộ khoái chạy về Tế Thế đường mang bộ đồ chữa bệnh đến rồi hắn nói với Đỗ Văn Hạo: ”Sư tổ, người có thể tránh đi một lát không? Chúng ta cứu chữa cho bệnh nhân!”.
Không đợi Đỗ Văn Hạo trả lời, Tuyết Phi Nhi cướp lời: ”Này! Ngươi ăn nói thật kỳ quái, đây không phải là Tế Thế đường của các ngươi, đây là Ngũ Vị đường! Đỗ lang trung là đại phu tọa đường! Ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu mọi người tránh ra? Bao nhiêu người ở đây sao ngươi không bảo họ tánh ra, lại cố tình bắt Đỗ đại phu tránh né là sao?”
Đỗ Văn Hạo đã học qua ngoại khoa hiện đại, nhưng hắn chưa bao giờ thấy các đại phu cổ đại chữa trị các triệu chứng trọng thương như thế này nên hắn rất tò mò. Thời cổ đại không có các thiết bị ngoại khoa hiện đại cũng như một số loại thuốc nên hắn muốn xem các đại phu cổ đại dùng phương pháp của Trung y giải phẫu như thế nào để sau này khi hành nghề hắn có thể dùng được. Nghe Diêm diệu thủ nói như vậy, hắn cười trả lời: ”Hắn là sợ ta học trộm y thuật của thầy trò hắn. Được, ta không xem” Nói xong hắn xoay người bước đi.
“Không cần!” Diêm diệu thủ vội nói: ”Người xem cũng được nhưng người học được phương pháp trị thương của chúng ta thì cũng nên mang hai phương thuốc ra trao đổi cùng chúng ta”.
Đỗ Văn Hạo xoay người tức giận nói: ”Ngươi, ngươi thật sự là! Bệnh nhân đang chờ ngươi cứu chữa ngươi còn ở đây cò kè mặc cả với ta. Được lắm! Ta đã nói ta sẽ truyền cho ngươi phương thuốc đó! Mau đi cứu người đi!”.
“Vậy chúng ta đã thỏa thuận rồi nhé, không được nuốt lời!” Diêm diệu thủ lúc này mới gài cái quạt lên cổ áo hắn, bắt đầu kiểm tra tay và chân của các bộ khoái bị thương.
Đỗ Văn Hạo hỏi Long phó bộ đầu: ”Đại ca, các người bị thương như thế nào?”
Chuyện Bàng huyện úy hứa gả con gái cho một vị tân đại phu tọa đường trẻ tuổi của Ngũ Vị đường đã lan khắp thành, Long phó bộ đầu này đương nhiên cũng biết, dù hắn chưa từng gặp Đỗ Văn Hạo nhưng hắn thấy Đỗ Văn Hạo mặc trường bào màu xanh, nhất là hắn thấy Đỗ Văn Hạo đứng bên cạnh Bàng Vũ Cầm, hắn càng khẳng định vị thư sinh trước mắt hắn chính là tân đại phu tọa đường của Ngũ Vị đường, con rể tương lai của huyện úy đại nhân, hắn vội cười nói: ”Ngài là Đỗ lang trung sao? Ôi! Đừng nói nữa, sáng sớm nay các huynh đệ chúng ta đi tuần tra ở cửa đông. Trong một chiếc xe trâu đang định vào thành chúng ta xét thấy mấy tên tình nghi là trộm khấu mà Phủ thành đã thông báo. Những tên trộm khấu này rất hung ác, ôi chao, sau một trận ác chiến chúng ta cũng giết được chúng nhưng cũng bị thương mấy huynh đệ, đặc biệt hai huynh đệ đang nằm trên cánh cửa là bị thương nặng nhất. Không biết có giữ được tính mạng không nữa”.
Bàng Vũ Cầm vừa nghe vậy, nóng ruột hỏi:”Phụ thân ta có sao không?”
“Huyện úy đại nhân không việc gì, ngài hợp lực cùng Lôi bộ đầu giết chết hai tên tội phạm, không bị thương gì cả, tiểu nhân cùng viện binh tới nơi thì bọn tặc khấu đã bỏ trốn. Huyện úy đại nhân, Lôi bộ đầu mang theo các huynh đệ và giáp binh đi đuổi bắt nghi phạm. Tiểu nhân phụ trách mang các huynh đệ bị thương đến đây điều trị”.
Bàng Vũ Cầm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nói với Đỗ Văn Hạo: ”Tiên sinh, người cũng giúp cứu chữa đi!”.
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: ”Bọn họ chỉ tin tưởng Tiền thần y, không tin tưởng ta!”.
Long bộ đầu vội cười nói: ”Không phải, không có ý đó, huynh đệ này bị trọng thương. Cái kia ……… nếu không, Đỗ lang trung, ngài xem vết thương cho ta đi. Tay trái của ta bị đao của tặc tử chém bị thương”.
Đỗ Văn Hạo có thể hiểu được tâm tình của bọn Long bộ đầu. Hắn mặc dù chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếp của Bàng huyện úy nhưng đại phu nào mà chả có bệnh không chữa được ngoại trừ phải tận mắt nhìn thấy tình trạng bệnh tật của nhị nãi nãi thì mới biết chữa khỏi bệnh cho nàng khó khăn đến nhường nào. Những người khác chỉ biết nhị nãi nãi mắc trọng bệnh, hơn nữa cũng biết hắn vốn là một linh y nên cũng không có nhiều ấn tượng với hắn. Khi gặp phải một căn bệnh nặng nhất là bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng, thói quen của mọi người là đưa người bệnh đến gặp một đại phu có nhiều kinh nghiệm cho dù hắn đã chữa được cho một, hai người bệnh mắc bệnh nan y, nhưng những ấn tượng về những đại phu danh tiếng đã ăn sâu trong lòng mọi người, nếu hắn muốn trong khoảng thời gian ngắn thay thế được Tiền Bất Thu trở thành một thần y mới trong lòng mọi người thì e rằng là không thể được.
Đỗ Văn Hạo cũng không nói nhiều. Hắn vén tay áo của Long bộ đầu lên rồi cẩn thận quan sát vết thương, hắn cười khổ nói: ”Vết thương của ngài cũng không nặng lắm, đã đắp thuốc kim sang trị thương, máu không chảy nữa còn cho tại hạ xem làm gì?”
“Ha ha, tại hạ đã tự mình bôi kim sang trị thương, không biết có dùng đúng thuốc không?”
Đúng lúc này chợt nghe Hàm Đầu kêu lên đầy sợ hãi: “Sư phụ, người này ruột lòi cả ra ngoài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.