Bàng Vũ Cầm gật đầu: "Đúng vậy! Nhìn, trán hắn không có mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, thân thể bởi vì ác hàn mà phát run, lưỡi đài trắng bạc. Nghe, hắn thỉnh thoảng lại ho khan, nhưng tiếng hít thở không có đài âm. Hỏi, hắn thuật lại triệu chứng bệnh là do ác hàn sốt cao, đốt ngón tay đau nhức. Sờ, mạch phù và khẩn hữu lực. Tổng hợp lại, hẳn là thương hàn biểu thực chứng (1) mà tiên sinh vừa mới nói!"
Đỗ Văn Hạo vỗ tay nói: "Hoàn toàn chính xác! Tốt lắm, Vũ Cầm lan tâm tuệ chất, quả nhiên thông minh hơn người, rất thích hợp làm đại phu đó!"
Tuyết Phi Nhi cong môi phe phẩy trước khuôn mặt trứng của mình: "HÌ hì, người trong nhà tự khen người nhà mình, xấu hổ quá!"
Bàng Vũ Cầm xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nói: "Lúc trước tiên sinh dạy về bát cương biện chứng có nói: Người bệnh nếu như đồng thời cảm thấy nóng cùng lạnh lẽo, đây là biểu hiện đặc thù, vì có chia ra ác hàn thì cũng chia ra các triệu chứng khác nhau, cho nên bệnh sẽ biểu hiện ra bên ngoài. Mà ác hàn phát nhiệt là đặc thù của Thái Dương bệnh, bệnh sinh ra ở Thái Dương. Nguyên nhân mắc bệnh được kể lại là do đi tiểu tiện vào ban đêm gặp lạnh bị tà khí xâm nhập nghĩa là ngoại cảm phong hàn. Mới vừa rồi Đỗ tiên sinh cũng nói hắn là ngoại cảm phong hàn cho nên mới phán đoán là Thái Dương thương hàn biểu thực chứng. Ta phán đoán như vậy bất quá chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi".
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta vừa mới nói rất nhiều. Ngươi có thể linh hoạt ghi nhớ và sử dụng. Đây là điều cần thiết nhất đối với người học y. Xem ra, Vũ Cầm trời sinh là để học y mà".
Tuyết Phi Nhi nói: "Được rồi, được rồi các ngươi nói nghe buồn nông quá! Ở đây còn có ta. Còn có hai bệnh nhân nữa! - Hay là ngươi nói cho chúng ta cái gì là Thái Dương thương hàn biểu thực chứng".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Thái Dương thương hàn biểu thực chứng là gió lạnh mang theo tà độc từ bên ngoài xâm nhập vào Thái Dương. Vệ Dương bị che làm tối tăm đình trệ. Hàn tà từ bên ngoài cản trở. Dương khí trong thân thể không thể phân tán thông suốt. Cho nên toàn thân nóng lên. Hàn chủ đóng lại. Lỗ chân lông cũng co lại. Tất nhiên sẽ không có mồ hôi do bị cản trở. Mất đi công năng thường trực chống đỡ hàn tà tất nhiên sẽ cảm thấy lạnh. Bởi vì trong khi hàn tà nhập thể đi vào kinh mạch thì dương khí không thông cho nên các đốt ngón tay sẽ đau đớn. Nói đơn giản, nếu như người bệnh cảm thấy bị lạnh sau đó trên người lại không có mồ hôi, tất cả các đốt ngón tay đau nhức. Hơn phân nửa chính là Thái Dương thương hàn biểu thực chứng. Hiểu chưa?"
"Cảm thấy hơi mơ hồ". Tuyết Phi Nhi nghiêng đầu nhớ lại một chút. Quay đầu lại hỏi Bàng Vũ Cầm: "Ngươi thì sao? Đã hiểu chưa?"
Khuôn mặt xinh xắn của Bàng Vũ Cầm đỏ ửng. Chỉ chốc lát rồi gật đầu.
"Ngươi đã hiểu là được rồi. Dù sao ta cũng có thể miễn cưỡng hiểu. Được rồi, bây giờ là phương pháp biện chứng, ngươi dạy chúng ta làm thế nào đi?"
Bàng Vũ Cầm cũng mở to mắt nhìn Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nói: "Biện chứng luận trị, biện chứng phải chính xác, luận trị cũng phải chính xác, nếu biện chứng được rồi mà sử dụng kinh phương không đúng cũng không được. Trong các thời đại thông thường khi thầy thuốc trị liệu những chứng bệnh điển để lại rất nhiều rất nhiều phương thuốc quý giá, cung cấp cho chúng ta lựa chọn biện chứng mà áp dụng, chỉ cần căn cứ vào kinh phương này, tiếp theo dựa vào biện chứng tình huống cụ thể mà tiến hành thêm bớt cho thích hợp, là có thể cho ra đơn thuốc chính xác".
"Vậy thì bệnh này cũng có kinh phương sao?"
"Tất nhiên là có! Trị liệu chứng bệnh này, y thánh Trương Trọng Cảnh có bài kinh phương nổi tiếng gọi là 'ma hoàng thang', phương thuốc dùng Ma Hoàng ba tiền, Quế Chi hai tiền, hạnh nhân bốn tiền, cứu cam thảo một tiền. Sắc uống".
Đỗ Văn Hạo nói xong, Bàng Vũ Cầm dựa theo lời hắn mà viết phương, đưa đến quầy lấy thuốc, người bệnh nhận thuốc uống sau đó trả tiền chẩn bệnh, tạ ơn rồi đi.
Người bệnh thứ hai là một nông phu, khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, vải thô áo ngắn, thắt lưng vấn dây thừng, lưng khoác áo bố xanh khâu vá chằng chịt, đi giày vải, một chân đầy bùn cuốn lấy ống quần, tùy tiện ngồi xuống ở bên cạnh bàn, không đợi Tuyết Phi Nhi nói chuyện, hắn liền tranh nói trước với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ tiên sinh, bệnh này của ta mặc dù cũng là cảm lạnh, nhưng mà không giống với vị kia, sợ rằng chỉ có ngài mới có thể chữa trị, các nàng cũng không nhìn ra!"
Tuyết Phi Nhi không phục lắm: "Thật ư? Cảm lạnh có gì đặc biệt hơn người khác, môn đồ cũng không thể nhìn ra? Ngươi cũng quá coi thường chúng ta rồi".
"Cô nương, không phải là coi thường ngươi, ta mang bệnh này đã 2-3 năm nay, tìm tới không ít đại phu, cuối cùng chữa vẫn không khỏi. Nghe nói trong huyện này có một tọa đường đại phu họ Đỗ còn trẻ tuổi, am hiểu thần kỹ chữa thương của Hoa Đà, ngay cả thần y Tiền Bất Thu cũng bái ông ta làm thầy, cho nên ta mới tràn trề hy vọng đi tới đây. Ta tên là Hắc Tử, ở Hắc Ao thôn, các huyện thành đến bốn mươi dặm, sáng sớm tinh mơ ta đã xuất phát. Xem xét bệnh cho ta để còn trở về cho kịp".
Tuyết Phi Nhi rất cao hứng, quay đầu nói với Đỗ Văn Hạo: "Tiên sinh,ngươi nghe không? Hắn đi hơn bốn mươi dặm từ nông thôn tới huyện thành".
"Ừm, làm sao vậy?"
"Còn thế nào nữa?" Tuyết Phi Nhi mở to hai mắt nhìn hắn: "Mấy mươi dặm từ nông thôn! Như vậy rất xa đủ biết danh hào của ngươi thế nào, danh tiếng của ngươi càng ngày càng lớn, một ngày nào đó truyền tới kinh thành, vạn tuế mắc bệnh gì, tất nhiên sẽ gọi ngươi vào hoàng cung xem bệnh cho hắn!"
"Càng nói càng thái quá! Được rồi, nhanh chóng xem bệnh, người ta còn muốn đi về sớm... Chỉ là, vị đại ca này, bệnh của ngươi đã kéo dài hai đến ba năm nay, kéo dài thời gian quá lâu, chỉ sợ biện chứng có chút phức tạp, ngươi đừng có gấp, mới tới cần phải ổn định, xem xét cẩn thận mới tìm ra bệnh tật".
"Ngươi đến tìm ta không phải vì vậy hay sao".
"Vâng! Vâng! Đỗ tiên sinh, ta đã hiểu, trước tiên để cho hai vị cô nương này xem qua một chút, rồi Đỗ tiên sinh tiếp tục khám lại lần nữa".
"Được rồi, hai vị đại phu xin mời!"
"Ta khám trước!" Tuyết Phi Nhi làm việc nhân đức không nhường ai, suy nghĩ, lẩm bẩm: "Nhìn nghe hỏi sờ, trước tiên là nhìn!" Nửa đứng dậy, xoay đầu nhìn quanh Hắc Tử loạn chuyển một hồi rồi nghi hoặc nói với Đỗ Văn Hạo: "Hắn... Hắn nhìn qua sắc mặt bình thường, không giống với bộ dạng của người bị mắc bệnh mà!"
Người bệnh nọ vẻ mặt khổ sở nói: "Cô nương, bây giờ ngươi xem ta không có bệnh tật gì, nhưng ta mang bệnh này cũng đã hai tay ba năm rồi, mỗi ngày từ nhiên nóng rần lên một hai lần, nhiệt độ cũng không cao nhưng thiêu đốt làm cho người mê man mờ mịt thiếu nước liên tục lại sợ lạnh, bao nhiêu y phục không dùng tới. Yết hầu lại đau nhức, các đốt ngón tay cũng đau đớn vô cùng!"
Bàng Vũ Cầm cẩn thận nhìn, nói: "Sắc mặt hắn cũng không phải là bình thường, ngươi xem miệng hắn hồng rất khác thường. Để cho ta xem đầu lưỡi của ngươi một chút".
Người bệnh vội vàng thè lưỡi ra.
Bàng Vũ Cầm nhìn chằm chằm vào một hồi nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ tiên sinh, lưỡi tượng của hắn rất kỳ quái, nên biện chứng thế nào đây?"
Đỗ Văn Hạo cẩn thận nhìn rồi nói: "Lưỡi tượng hắn hơi phúc tạp, sở học của ngươi bây giờ xem chưa thể hiểu được. Ngươi xem, chất lưỡi hắn màu hồng mà trơn bóng, trắng bạc lại nhầy, đây là hiện tượng lạnh, chú ý xem sắc lưỡi xuất hiện vết nhỏ màu tím rất mờ, đây là chứng lạnh tích tụ duy trì liên tục trong thời gian quá dài. Các ngươi tiếp tục bắt mạch cho hắn xem".
"Được!" Tuyết Phi Nhi hiển nhiên tranh làm trước, sau khi chẩn mạch, nói: "Mạch này cũng rất căng hơn nữa dựa theo bắt mạch kiểm tra thì phù mạch, cùng với người bệnh vừa rồi giống nhau".
Sau khi Bàng Vũ Cầm chẩn mạch cũng gật đầu: "Đúng vậy, đúng là mạch giống nhau".
Đỗ Văn Hạo trước tiên chẩn mạch cũng gật đầu: "Đúng vậy, đúng là mạch giống nhau".
Đỗ Văn Hạo trước tiên chẩn mạch sau đó gật đầu: "Không sai, là giống nhau".
Bàng Vũ Cầm nói: "Mạch giống nhau, chẳng lẽ vị bệnh nhân này cũng là thương hàn biểu thực chứng?"
Tuyết Phi Nhi lắc đầu nói: "Không đúng! Hắn hai đến ba năm nay vẫn phát nhiệt, dường như là nóng nhẹ, Đỗ tiên sinh nói, thương hàn biểu thực chứng là một loại biểu chứng, ngươi nghĩ xem có biểu chứng nào lâu như vậy không? Sợ rằng sớm trở thành nội chứng rồi".
Bàng Vũ Cầm nghe nàng nói vậy cũng không có biện pháp, nhìn về phía Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nói: "Thái Dương thương hàn biểu thực chứng là ngoại tà xâm nhập, cảm tà nặng nhẹ cùng chính tà thịnh suy khác nhau, triệu chứng nóng lạnh cũng sẽ nặng nhẹ khác nhau. Cảm tà nhẹ thì nóng lạnh cùng nhẹ, cảm tà nặng thì nóng lạnh cùng nặng, chính tà cùng thịnh thì nóng lạnh cùng nặng nặng, chính suy tà thịnh thì nóng lạnh cùng nặng; chính thịnh tà suy thì ác hàn nặng nhưng phát nhiệt thì nhẹ. Nhưng cho dù như thế nào, phát nhiệt cùng ác hàn đồng thời xuất hiện hay là luân phiên xuất hiện thì đều là đặc điểm của thương hàn biểu thực chứng, cũng không giới hạn trong thời gian ngắn dài. Kết hợp lưỡi tượng của hắn là chủ yếu do lạnh, ấn chứng chẩn mạch cùng vấn chẩn do đó Vũ Cầm nói đúng, bệnh này cùng với bệnh của người trước giống nhau đều là Thái Dương thương hàn biểu thực chứng".
Tuyết Phi Nhi chu mỏ nói: "Lại là nàng đúng. Tại sao ta không thể đúng một lần vậy?" Nhã châu xoay một vòng, nói: Lần này ta khai phương - như lần trước dường Ma Hoàng thang! Đúng không?"
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Đúng, cũng không đúng hoàn toàn!"
"Tại sao?"
"Ma Hoàng thang là vị cay nóng đổ mồ hôi rất nhiều, mồ hôi ra quá nhiều nhất định tổn thương đến chính khí của hắn, hắn mắc bệnh thời gian đã lâu, vốn đã tổn thương đến chính khí, không thể vội vàng phục dược. Cho nên, trong phương thuốc cần điều hòa lượng cam thảo nhiều hơn. Trước kia chỉ dùng một tiền, lần nay tăng thêm sáu tiền, hơn nữa không châm cứu! Cố gắng giảm tối đa việc đổ mồ hôi quá mạnh, hơn nữa chỉ có thể phục hai thang. Hắn đi đường xa tới, không thể khám lại, vì vậy lấy tiếp phần sau phương thuốc - Phục hết hai thang dược này, sẽ đổ mồ hôi hạ sốt, nhưng Doanh Vệ sẽ bất thường, tiếp theo dùng quế chi thang gia tăng phân lượng, thông dương giải biểu, điều hòa Doanh Vệ".
Đỗ Văn Hạo nói cách phối hợp các vị thuốc của quế chi thang, Bàng Vũ Cầm ghi lại, đi tới quầy bốc thuốc.
Tuyết Phi Nhi suy nghĩ một chút, ngạc nhiên nói: "Nếu là thương hàn biểu thực chứng, vì sao dùng phương thuốc khác nhau vậy?"
"Mặc dù hai người chứng bệnh giống nhau, nhưng tình huống thân thể khác nhau, phát bệnh thời gian ngắn dài không giống nhau, bệnh cơ khác nhau, phương pháp trị liệu tất nhiên không giống nhau. Đây là đạo lý 'cùng bệnh mà cách trị liêu khác biệt'".
Nông phu nọ nhận dược, thanh toán tiền chẩn bệnh, tạ ơn rồi đi về.
Đỗ Văn Hạo cùng nhị nữ vội vàng đi tới nhà ăn ở hậu đường dùng cơm trưa, làm đại phu lúc rảnh rỗi ăn cơm, thì ăn gấp, nếu không đợi người bệnh tới thì lại không thể ăn được, gặp phải chứng bệnh nặng cần cấp cứu, nhịn đói một ngày cũng là thường xuyên xảy ra.
Quả nhiên, hắn vừa mới ăn xong bát thứ nhất, chưa kịp xới thêm cơm thì Sỏa Bàn vội vàng chạy vào: "Đỗ tiên sinh, Tiền thần y tới!"
"Ồ". Đỗ Văn Hạo cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục ăn cơm.
"còn có một người bệnh, dùng xe ngựa chở tới".
"Ồ!" Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, Tiền Bất thu râu mép đã mọc dày, cũng là người hành y, tất nhiên phải hiểu chuyện tới bải bỏng vào thời gian người ta đang ăn cơm là thế nào. Nếu tới, nhất định là có người bệnh nào đó, đưa tới cùng mình hội chẩn. Tiếp theo nuốt miếng cơm lớn, trước tiên ăn cơm no rồi hẵng tính.
"bệnh nhân nọ thổ huyết rất nhiều! Hình như sắp chết".
Lần này Đỗ Văn Hạo không thể ăn vào nữa, vứt bát xuống, đứng lên.
Sỏa Bàn tiếp theo lại bồi thêm một câu: "Là từ phủ thành tới, có một phủ thành đại phu tới cùng".
"Từ phủ thành tới?" Đỗ Văn Hạo sửng sốt. Phủ thành cách huyện thành một đến hai trăm dặm, có thể từ phủ thành tìm đến mình khám bệnh, chính là đường xa mà tới. Không ngờ danh tiếng của bản thân ngay cả những người ở phủ thành cũng đã biết rồi. Cũng có vài phần đắc ý đồng thời trong lòng lại mơ hồ có chút bất an. Ngay cả phủ thành đại phu cùng Tiền Bất thu cũng không chữa được, phải tìm đến mình, vậy khẳng định căn bệnh này không nhẹ rồi.
Sỏa Bàn lại nói thêm một câu, lời nói làm cho mọi người đều đứng lên: "Người bệnh là một ni cô!"
-------------------------------------------------
(1) Thương hàn biểu thực chứng: Bệnh cảm lạnh ngoại chứng theo chứng minh thực tế.