Trà Cam

Chương 36:




Trời vừa sáng Lý Tín Điền dẫn hai người tới trường học.
Buổi sáng sương mù mờ mịt, trên đường đã có rất nhiều học sinh mặc đồng phục đi học giữa trời gió lạnh, đợi đến lúc ba người tới trường học thì mặt trời đã lên cao, ánh sáng rọi khắp nơi.
Lý Tín Điền chợt phát hiện hai thiếu niên vẫn đi theo bên cạnh đã đi đâu mất dạng, quay đầu nhìn lại thì thấy hai người đang đứng trước cổng trường, trên mặt bọn họ có cảm giác như phủ một tầng ánh sáng màu vàng, do dự, chờ đợi, vui mừng, các loại cảm xúc phức tạp đan xen.
Duy chỉ không có mê man.
Bọn họ không hề biết tương lai của mình sẽ đi về đâu, vả lại cuộc sống chính là như vậy, dù cho có gặp khó khăn như nào đi nữa, gặp phải gập ghềnh trắc trở thì cũng cắn răng bước về phía trước.
Lý Tín Điền âm thầm thở dài, khuôn mặt dịu lại, khóe môi nở một nụ cười.
Ông dùng âm thanh nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy nói: “Hai cái đứa này, thật là đáng sợ.”
Khương Xá nhìn học sinh qua lại, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình và người khác dĩ nhiên sẽ có chênh lệch lớn như vậy. Hắn chưa từng được đi học, người khác lại nghĩ cách làm sao để thầy cô cho phép nghỉ học, làm sao làm xong hết bài tập, sau khi tốt nghiệp thì sẽ học trường đại học nào…
Trường học rất cao, đồng phục học sinh cũng rất sạch sẽ, còn có ——
Tiếng gọi “bạn học” này, tiếng gọi “thầy cô” này.
Hắn rất ước ao.
“A Xá.”
Khương Xá lấy lại tinh thần, yên lặng nhìn Lâm Gia.
Hắn hỏi: “Lâm Gia, cậu cũng có loại cảm giác đó sao?”
Lâm Gia rũ mắt, “Có.”
Bọn họ không giống nhau, từ sinh ra đến khi thiếu niên, tất cả đều không giống nhau, chuyện này thật đáng sợ.
“Nhưng mà vào đi thôi.”
Lâm Gia ngơ ngác, ánh mắt dừng lại tại đôi bàn tay đang nắm nhau của hai người, sau đó cậu cảm giác một tay khác của Khương Xá đặt trên đầu mình dùng sức xoa nắn, làm đầu cậu nghiêng đông ngả tây.
“Chỉ là không giống nhau mà thôi, cũng không phải chúng ta rất tệ.” Trong con ngươi đen kịt tựa hồ lập loè ánh sáng, Khương Xá không sợ hãi chút nào quay mắt về bên này, “Hơn nữa, Lâm Gia rất ưu tú.”
Lâm Gia cụp mí mắt, “Vậy còn cậu?”
Khương Xá dừng một chút, sắc mặt ửng đỏ, “Tớ hả, chắc cũng rất ưu tú… nhỉ?”
Lâm Gia lắc đầu một cái, “Không đúng, không phải chắc là.” Cậu giương mắt nhìn Khương Xá, ánh mắt ôn nhu, “A Xá siêu cấp siêu cấp siêu cấp giỏi!”
Khương Xá bởi vì ánh mắt này của cậu mà tâm tư bay xa.
Bề ngoài Lâm Gia kỳ thực rất ưa nhìn, nói là môi hồng răng trắng cũng không quá. Khuôn mặt này Khương Xá đã nhìn rất nhiều rất nhiều năm, đối với hắn mà nói có thể sẽ không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì, mà vấn đề là ở chỗ ——
Từ khi Lâm Gia thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình, ánh mắt của cậu liền không che giấu cái gì nữa.
E rằng người ngoài nhìn qua cũng thấy bình thường, chỉ có Khương Xá biết, ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh của Lâm Gia đã thay đổi, cậu không hề che giấu tình cảm tràn đầy tính chiếm hữu trong mắt chút nào.
Cậu thích Khương Xá.
Cậu thích hắn, cậu yêu hắn.
Khương Xá cảm thấy mình không biết hai chữ yêu thích này là như nào, nhưng hai chữ này lại từng chút từng chút xâm nhập vào tâm trí hắn.
Lâm Gia yêu thích Khương Xá.
Hắn nghĩ, Lâm Gia mới là đáng sợ nhất.
“A Xá? A Xá?” Lâm Gia nghi hoặc nhìn Khương Xá, “Cậu làm sao vậy? Phát sốt sao? Mặt của cậu sao đỏ hết vậy?”
Giống như có một ấm nước đặt trên bếp gas, hơi nước bốc lên, điên cuồng phát ra tiếng kêu chói tai.
Cứ như giây sau sẽ nổ tung.
“Hai cậu xong chưa?” Cuối cùng vẫn là Lý Tín Điền không kiềm chế nổi, nhịn không được gõ gõ đồng hồ đeo tay, “Hết đa sầu đa cảm chưa? Quyết định rồi? Chuẩn bị tốt chưa? Tôi còn phải đi dạy học.”
Khương Xá dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đụng đụng Lâm Gia, “Tớ chỉ là hơi căng thẳng, không sao rồi, đi thôi.” Nói xong liền theo Lý Tín Điền đi vào.
Căng thẳng?
Lâm Gia nhìn lỗ tai ửng hồng của Khương Xá, luôn cảm thấy quái quái.
“Lâm Gia?” Khương Xá quay đầu lại, duỗi ra một tay, “Người nhiều, nắm tay tớ đừng đi lạc.”
Lâm Gia nắm chặt tay hắn, nhiệt độ truyền đến làm cho trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác kỳ diệu, vì vậy cậu dùng sức nắm chặt tay Khương Xá, thấp giọng nói: “Tớ thích cậu.”
Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, cậu cho rằng không có ai nghe thấy.
Lúc lâu sau cậu lại nghe thấy Khương Xá đè giọng nói: “Tớ biết, cậu thật phiền.”
Lý Tín Điền bước đi, phát hiện hai người kia lại không thấy đâu, quay đầu nhìn lại thì thấy hai người nắm tay đứng không nhúc nhích, sắc mặt ửng đỏ.
“… Thật là phiền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.