Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 120: Mỹ nữ đầu bếp nữ




“Không phải em vừa ăn hết một đĩa bánh đậu xanh sao?” Ôn tiểu thư nói.
Bảo Châu gật đầu, hùng hồn mà nói: “Nhưng lại đói bụng.”
“Nhị thiếu phu nhân nếu không chê, tôi mời cô ăn bữa khuya, tay nghề của tôi cũng tạm được, nhà tôi ở cũng không xa.” Hạ Nhược Lan thấy cô dường như thật sự là đói bụng mở miệng nói, đối mặt với cô gái đáng yêu như vậy, cô tựa hồ vô ý thức muốn đối xử tốt với cô.
“Thật tốt quá!” Bảo Châu nói xong, đứng lên muốn đi theo Hạ Nhược Lan đi ra ngoài.
“Cô chờ tôi một chút, tôi ra phía sau thay quần áo.” Hạ Nhược Lan nói, hiện tại cô mặc bộ đồ hở ngực hở lưng như vậy, đi ra ngoài sẽ không hợp với thuần phong mỹ tục, nếu liên lụy Nhị thiếu phu nhân Lục gia cùng một chỗ bị mắng, sẽ không tốt.
“Tôi cũng muốn đi.” Bảo Châu có chút hưng phấn, hấp tấp đuổi tới.
“Cậu âm thầm bảo vệ cô ấy cho tốt, ngàn vạn lần không thể để cho cô ấy xảy ra chuyện, nếu cô ấy thiếu một sợi tóc, lão gia nổi giận lên, cũng không phải cậu có thể gánh chịu được.” Lục Hoài Ninh không thể bỏ mặc Ôn tiểu thư, lại không dám lãnh đạm Bảo Châu, đành phải kêu người tranh thủ thời gian đuổi kịp bảo vệ Bảo Châu, từ đầu đến cuối, không có liếc nhìn Hạ Nhược Lan một cái, có lẽ thật sự không để ở trong lòng.
Hạ Nhược Lan thay quần áo rất nhanh, hai người nói chuyện phiếm vài câu, là đến nhà Hạ Nhược Lan, một căn phòng không lớn, lại bố trí vô cùng ấm áp, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, Bảo Châu tùy ý tới gần ghế sô pha, ghế sô pha rất mềm, thoải mái làm cô cơ hồ tùy thời có thể ngủ.
“Cô chờ một chút.” Hạ Nhược Lan đi vào phòng bếp, bận rộn một hồi, lúc đi ra Bảo Châu đã ngủ, sợ người nhà cô lo lắng, cô nhẹ nhàng lay tỉnh Bảo Châu: “Đến ăn khuya, ăn xong tôi gọi xe kéo đưa cô về.”
Bảo Châu vuốt vuốt đôi mắt mông lung: “Trời đã sáng?”
Hạ Nhược Lan cười cười: “Còn sớm, cô nếm thử bánh ngọt táo đỏ này, không biết hợp hợp khẩu vị của cô không.”
Bảo Châu cười híp mắt bắt đầu ăn: “Ăn ngon.”
“Nếu thích tôi gói lại một ít, cho cô mang về ăn!” Khó gặp được một phu nhân nhà giàu bình dị gần gũi như vậy, lộ ra một cỗ cảm giác thân thiết.
Bảo Châu gật đầu như bằm tỏi: “Nhược Lan cô thật tốt, làm đồ ăn cũng rất ngon.”
“Trước kia cha tôi ở kinh thành làm đầu bếp, về sau kinh thành xảy ra chuyện, liền mang theo chúng tôi chạy trốn tới Quảng Châu, lại không nghĩ tới nghiện thuốc phiện, về sau cứ như vậy. Nếu cô thích có thể thường xuyên đến.” Vì cung cấp nuôi dưỡng em trai đang đi học, cô đi làm vũ nữ, em trai đi học ở xa, bình thường cô đều ở một mình.
“Nhược Lan, cô làm đầu bếp cho tôi được không?” Ăn ngon như vậy, ăn cả đời thật tốt.
“Sao được, cô chớ giễu cợt tôi.” Nói một hồi, Hạ Nhược Lan đưa cô ra ngoài, tự mình tiễn cô lên xe kéo, cho tiền xe mới cùng Bảo Châu cáo biệt: “Tôi không có bạn bè gì, nếu cô không chê, về sau chúng ta làm bạn bè a!”
Bảo Châu gật đầu: “Ừ!”
Lúc Bảo Châu vào cửa, xa xa nghe thấy Lục Hoài Ninh đang bị mắng.
Lục lão gia: “Tìm không thấy Bảo Châu, tao lột da của mày ra! Phòng khiêu vũ là địa phương nào, mày lại để cho con vũ nữ kia mang nó đi, não mày bị úng nước phải không?”
“Cha, con…” Còn không đợi hắn giải thích.
Lục lão gia lại nói: “Còn dám kiếm cớ? Xem tao không đánh gãy chân của mày?”
“Cha, con biết sai rồi.”
“Ai, Bảo Châu cũng thiệt là, đã lớn như thế rồi, còn ham chơi chạy loạn, lão gia chờ nó trở lại ông nhất định phải nói cho nó biết.” Đại phu nhân ở một bên nhìn không được, nghĩ thầm là con dâu bảo bối của ông tự mình muốn đi theo vũ nữ con tôi làm sao có thể giữ? Thấy Lục lão gia tức giận như vậy, cô nghĩ thầm Bảo Châu lần này khả năng gặp xui xẻo rồi, đại phu nhân là điển hình vết sẹo tốt rồi đã quên đau nhức, đối với Bảo Châu cảm kích đã sớm không còn một tia, trong lòng ác độc nghĩ, lão gia nổi giận như vậy đợi Bảo Châu trở về, khẳng định sẽ bị mắng cho một trận.
Lục lão gia nghiêm mặt không nói gì, trong lòng cũng có chút oán trách Bảo Châu không hiểu chuyện.
Lục Hoài Ninh vẻ mặt khổ sở, đột nhiên liếc mắt nhìn Bảo Châu đang đứng ở cửa xem náo nhiệt: “Em dâu, trở về rồi hả?”
Lục lão gia thở dài một hơi, đối với Bảo Châu vẫy tay: “Mau tới đây, con chạy đi đâu vậy? Có bị thương không a?”
Bảo Châu lắc đầu, từ trong lòng ngực móc ra một bao bánh ngọt táo đỏ đưa cho Lục lão gia vẻ mặt chờ mong: “Cái này ăn rất ngon.”
Lục lão gia thần sắc vui mừng, con dâu tốt như vậy tìm ở đâu a! Lập tức đem một tia oán trách vừa rồi đối với Bảo Châu ném ra sau đầu, sủng cô còn không kịp: “Con trở về là tốt rồi, có đói bụng không? Cha sai người làm đồ ăn khuya cho con, Côn Sơn đi ra ngoài tìm con rồi, Hoài Ninh con lái xe đi gọi em con về.”
Đáng thương Lục Hoài Ninh vừa bị mắng một chập, lại bị phái đi ra ngoài tìm người, một bên đi ra ngoài, một bên nhịn không được trong lòng nghĩ: Bảo Châu là con ruột của cha a? Con là do cha nhặt được à?
Côn Sơn về đến nhà, thấy Bảo Châu cực kỳ khỏe mạnh mặc đồ ngủ ở trong phòng cục cưng giúp chúng nó đắp chăn, mới chính thức yên tâm, từ phía sau, thò tay ôm cô vào trong ngực: “Vợ à.”
“Hửm?”
“Anh rất nhớ em.” Thời điểm nghe nói cô bị mất tích, hắn lo lắng đến sắp điên, loại cảm giác vô lực lại sợ hãi này, lần thứ hai tìm tới hắn, một khắc này hắn thậm chí cảm thấy được gia tài bạc triệu cũng không bằng bình an của cô, may mắn cô đã bình an vô sự trở về rồi, lúc này ôm cô, đột nhiên rất muốn cả đời đều không muốn buông ra.
“Em mệt.” Bảo Châu mặc hắn ôm, Côn Sơn ôm thật thoải mái a!
“Chúng ta đi ngủ.” Côn Sơn nói xong ôm lấy vợ yêu trở về phòng, Bảo Châu vừa nằm xuống lập tức liền ngủ.
Côn Sơn yêu thương hôn hôn trán của cô, ở bên cạnh cô nằm xuống, bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, tựa hồ như vậy mới an tâm một chút.
Từ nay về sau Bảo Châu cơ hồ luôn luôn hướng phòng khiêu vũ chạy tới, đi xem biểu diễn chỉ là lý do phụ, ăn chực mới là chủ yếu, thường xuyên xem biểu diễn đến ngủ gục, Hạ Nhược Lan tan việc lại đánh thức cô dậy, làm bữa khuya cho cô.
Một thời gian như vậy, Côn Sơn chịu không được, có mấy lần về nhà vợ vẫn còn ở nhà người ta ăn khuya, tuy đều là nữ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy là lạ, dứt khoát vung tay lên, mời Hạ Nhược Lan đến ở trong nhà chuyên làm đồ ăn cho Bảo Châu.
Hạ Nhược Lan vốn cũng không tham, cô làm đồ ăn cho Bảo Châu hoàn toàn là hứng thú, tiền lương chỉ cần bằng với đầu bếp khác là được rồi, người Lục gia phúc hậu, bao ăn bao ở, tiền lương cũng đủ để cô cung cấp nuôi dưỡng em trai đi học.
Tuy thu nhập không bằng phòng khiêu vũ, nhưng thanh danh lại êm tai chút ít.
Em trai cô nghe nói xong cũng rất tán thành, nấu cơm cho người ta, dù sao so với bồi rượu cũng tốt hơn.
Bạn bè Bảo Châu không nhiều lắm, cái này nhiều hơn một người bạn tốt, cả ngày kề cận Hạ Nhược Lan chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.