Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 142: Người nào thua?




“Cô mới đánh nhau!” Chuyện bị đánh mất mặt như vậy, hắn sẽ không thừa nhận, vì vậy tức giận quát.
“Anh cắt thịt sao?”
“Cô có ý kiến?”
Bảo Châu quan sát một chút nói: “Anh cắt thật không có quy tắc gì cả!”
Một khối xanh một miếng tím , một chút cũng không đều!
Cù thiếu rất có xúc động thổ huyết, tất cả còn không phải do cô ban tặng! Cô gái này cư nhiên còn dám nhìn hắn có chút hả hê!
Không được!
Cứ như vậy hắn sẽ không cam lòng, chuyện lần này có lẽ là ngoài ý muốn, lần sau hắn nhất định phải đem Bảo Châu bán đi! Bán cái giá tốt!
Đi tới đi tới, Cù thiếu đếm tiền Bảo Châu đưa cho hắn, hỏi cô: “Còn 100 đôla đâu?”
“Mua bánh mì cho anh rồi.”
Cù thiếu giơ chân: “Bánh mì gì mà 100 đôla! Cô bị gạt rồi! Ở đâu, dẫn tôi đi! Tôi phải tới đó…”
Lúc buổi chiều Cù thiếu lần thứ hai muốn bán cô đi, mang cô tới một nhà hàng, sau khi thương lượng xong với ông chủ, đối với Bảo Châu nói: “Chỗ ở của tôi nhỏ, cô không thể ở được, cô ở chỗ này a! Có rảnh giúp ông chủ rửa chén lau nhà, tôi sẽ giúp cô tìm Côn Sơn.”
Bảo Châu gật đầu, làm một biểu tình anh yên tâm đi: “Tôi đã biết.”
“Lần này cô không được lại đột ngột chạy đi giúp tôi mua bánh mì nữa!”
Bảo Châu gật đầu, Cù thiếu yên tâm lấy tiền của ông chủ, lúc ông chủ vừa đem tiền đưa tới.
Chỉ thấy Bảo Châu đi vào phòng bếp giơ tay lấy một thùng dầu gạo rót vào khe nước, thấy ông chủ nhìn về phía mình, Bảo Châu hướng hắn mỉm cười ngọt ngào, giống như đang nói tôi rất tài giỏi a!
Da đầu Cù thiếu lập tức run lên, đã có kinh nghiệm lần trước, hắn không dám lại chạy trốn, thành thành thật thật đem tiền trả lại cho ông chủ đối với hắn nói: “Cái tai họa này, có lẽ tôi nên mang đi.”
Ông chủ lại giơ tay đòi tiền hắn: “Đổ một thùng dầu của tao, đã muốn chạy đi! Không dễ dàng như vậy, làm công gán nợ, hay trả tiền, tự mày quyết định!”
Cù thiếu tội nghiệp từ trong túi tiền móc một sắp đôla vừa rồi bị đánh mới được ra, đau lòng rút một tờ đưa cho ông chủ.
Ông chủ này rất tham từ trong tay hắn lấy thêm một tờ mới hung dữ với hai người nói: “Còn không mau cút đi!”
Cù thiếu gia rất phiền muộn mang theo cô đi khỏi nhà hàng, càng buồn bực chính là Bảo Châu cái đuôi này giờ phút này đang rất nhẹ nhàng vừa đi theo phía sau hắn, vừa vui vẻ hát tiểu khúc.
Cù thiếu hỏi; “Cô làm gì đổ dầu của người ta?”
“Đó là nước gạo, tôi thấy ở đây không có heo, nên đổ a! Chẳng lẽ anh muốn uống?” Sớm biết như vậy cô đã chừa cho hắn một ít rồi.
Cù thiếu rất bi thương, bất quá tưởng tượng cô vốn là một thiếu phu nhân mười ngón không dính nước mùa xuân nước, nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu sẽ ném đi cũng rất bình thường.
Thế nhưng hắn lại rất không may lần nữa gặp xui, hắn không hi vọng lần thứ ba lại thất bại, hắn nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới một nơi để đi!
Hiện tại nước Mỹ còn chưa có Las Vegas, nhưng đã có An tearing Avenue (từ này mình không chắc安撕拉大街), chỗ ấy tập trung toàn bộ các sòng bạc sa hoa nhất New York, sòng bạc ở đây hơi đặc biệt, bởi vì có một số người không có tiền lại muốn đánh bạc, cho nên cái gì cũng có thể lấy ra làm tiền đặt cược, chỉ cần có người muốn, có thể đánh bạc.
Hắn quyết định đem Bảo Châu làm thẻ đánh bạc, tới đánh cược một lần! Thua, Bảo Châu bị người mang đi, hắn không có tổn thất, thắng hắn có tiền, đương nhiên tiền chỉ của một mình hắn!
Lần này không cần cô làm việc, cũng không cần cô làm kỹ nữ, chắc có lẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn a?
Vì có thể đánh bạc lớn một chút, Cù thiếu còn cố ý bỏ ra 200 đôla sai người trang điểm xinh đẹp cho Bảo Châu.
Vì vậy đêm đó ở trong một sòng bạc vô cùng sa hoa, mọi người có thể chứng kiến một người cô bé ăn mặc xinh đẹp, cùng một người đàn ông bị thương ăn mặc có phần cũ nát cùng đi vào sòng bạc. Nhưng vừa mới tiến vào, Cù thiếu đã bị ngăn cản, bảo vệ sòng bạc thân thiết đối với Bảo Châu nói: “Tiểu thư, người hầu của cô không thể đi vào.”
Bảo Châu nghe không hiểu nhìn về phía Cù thiếu kêu hắn giải thích, Cù thiếu một mặt táo bón đối với Bảo Châu nói: “Bọn họ nói cô lớn lên quá xấu, không thể đi vào.”
“Vậy anh vào được hả?”
Cù thiếu nói: “Bị cô làm phiền! Tôi cũng không thể đi vào.”
Bảo Châu chẳng những không có khổ sở, ngược lại thở dài nói: “Không cho tôi đi vào là đúng, ánh mắt bọn họ thật tốt, như vậy đã có thể nhìn ra tôi chỉ thắng không thua, anh là chỉ thua không thắng.”
” Cô mới chỉ thua không thắng rồi!” Cù thiếu hướng cô nổi trận lôi đình hét lớn, nói xong Cù thiếu từ trong túi tiền móc ra 100 đôla đưa cho một gã bảo vệ trong đó, vênh váo tự đắc nói: “Nhìn cái gì! Đây là đại gia thưởng cho mày đấy, cô ta bất quá là tỳ nữ rửa chân cho tôi thôi, đi giúp tôi lấy cái nơ con bướm đến.”
Người nọ một bên cảm thấy kinh ngạc, một bên đi lấy một cái nơ con bướm đến. Ở chỗ này, nơ con bướm đại biểu chính là thẻ đánh bạc, mặc kệ là vật gì, chỉ cần bị dán nơ con bướm, vậy nó chính là chỉ thẻ đánh bạc.
Cù thiếu tiếp nhận nơ con bướm, không chút do dự dán lên vai Bảo Châu, lôi kéo cô đi đến trước một chiếc bạc, vừa mới bắt đầu trong túi áo của hắn còn có hai trăm đô, hắn muốn thử vận may, kêu chia bài giúp hắn đem tiền đổi thành thẻ đánh bạc, ván thứ nhất thua, ván thứ hai vẫn vậy.
Khi hắn đang chơi, Bảo Châu ở bên cạnh xem, nhìn nhìn, lại thấy trên vai mình dán nơ con bướm, cô cảm thấy cái nơ con bướm hồng phấn này thật đẹp, vừa rồi lúc Cù thiếu dán lên vai cô, cô đã cảm giác mình có chút không đủ nghĩa khí đoạt thứ tốt của hắn, cô thấy mình không thể quá ích kỷ, một mình độc chiếm đồ tốt là không đúng.
Cô quyết định mỹ đức một lần, vì vậy cô gọn gàng linh hoạt báo đáp Cù thiếu đối với cô trượng nghĩa, đem nơ con bướm trên vai giật xuống ra, tiện tay hướng lưng Cù thiếu vỗ một cái, tiếp tục ở một bên xem cuộc chiến.
Cù thiếu đang đánh bạc được đến tối tăm mờ mịt, căn bản không có chú ý tới động tác của Bảo Châu, còn tưởng rằng là ai đụng phải lưng của hắn mà thôi, chơi một lát, ván này hắn lại thua, thẻ đánh bạc đã dùng hết.
Thua không sợ hắn còn có tiền đặt cược, Cù thiếu không có nhìn Bảo Châu phía sau hắn, chỉ là nhìn đối thủ phía trước hỏi người ở chỗ này: “Ai muốn cùng tôi đặt cược, lần này thẻ đánh bạc là một người sống, thắng, vậy sẽ là của người đó.”
Làm hắn thật bất ngờ chính là người đánh cược với hắn không phải một ông chú hèn mọn bỉ ổi nào đó, mà là một phú bà trung niên, phú bà rất giàu, xác thực là rất ổn trọng, lại ổn vừa nặng như một cái ván cửa cực lớn ngồi xuống vị trí đối diện Cù thiếu, có chút khiêu khích nhìn về phía hắn: “Anh đẹp trai, em cược với anh!”
(từ trọng còn có nghĩa là nặng)
Phú bà ném qua một cái mị nhãn, Cù thiếu cảm giác da gà nổi lên một thân, đã gặp qua ghê tởm buồn nôn, nhưng chưa từng thấy người nào buồn nôn đến như vậy, trên gương mặt thịt của phú bà trang điểm thật đậm như cái bánh bao, theo bà nói chuyện, run run lên, rất là sinh động.
Bất quá có thua thì người chịu thiệt hại chính là Bảo Châu, hắn sợ cái gì, chiếu đánh bạc không lầm, kết quả vẫn là thua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.