Bầu không khí trong nhà quá mức kỳ lạ, sao lại nhìn chằm chằm vào cà vạt người khác thế này? Lâm Tồn ho khan một tiếng, dời đi lực chú ý: “Tô Nhụy cháu về phòng trước đi.”
Tô Nhụy khẽ cắn môi, đương nhiên cô ta biết vị trí của mình ở nhà họ Lâm, chẳng qua được hưởng thụ nhiều thì càng muốn nhiều hơn nữa, chỉ là luôn bị đâm thủng một cách tàn nhẫn.
Cô ta ôm máy tính bảng lên lầu, lúc đi ngang qua chỗ Lâm Sơ Huỳnh đang đứng trên cầu thang còn trừng mắt một cái, không biết làm sao mà cô ta có thể nói những lời vừa nãy ra miệng được.
Lâm Sơ Huỳnh trực tiếp bơ cô ta.
Chờ nghe tiếng đóng cửa phòng, cô cũng chẳng có cảm giác chột dạ. Thay vào đó, cô cong môi cười, đứng trên cầu thang nói: “Ba, con có chuyện muốn hỏi.”
Lâm Tồn nói: “Con từ từ đã, ba với Yến Lâm có việc.”
Lâm Sơ Huỳnh dựa vào lan can: “Chuyện kết hôn?”
Đây không khác gì quăng ra một tin tức cực lớn.
Lâm Tồn kinh ngạc: “Làm sao con biết?”
Buổi sáng hôm nay Lục Yến Lâm mới nói với ông về việc này, lúc ấy ông còn nghĩ hắn đang nói đùa, dù sao thì hai nhà chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng thật ra khi đứa nhỏ mới sinh có đề cập đến việc Lục Nghiêu và Lâm Sơ Huỳnh có thể kết hôn, sau này hai đứa lớn lên lại thành chị em bạn bè thân thiết.
Lâm Tồn nhìn con gái, lại nhìn Lục Lâm.
Lục Yến Lâm gật đầu: “Cháu nói.”
“......” Là không chờ kịp hay sao? Lâm Tồn không biết nên nói gì mới tốt, vì thế nói với Lâm Sơ Huỳnh: “Chuyện này còn chưa có quyết định.”
“Phải không?” Lâm Sơ Huỳnh liếc Lục Yến Lâm.
Chủ yếu là do dáng vẻ khi Lục Yến Lâm nói chuyện này lúc sáng, khi ấy cô còn nghĩ Lâm Tồn đã quyết định rồi.
“Con bận thì cứ đi làm việc đi.” Lâm Tồn quyết đoán mở miệng.
“Chuyện của con, con nghe một chút thì có sao đâu?” Lâm Sơ Huỳnh không chịu nhượng bộ.
“Bát tự còn chưa xem, con lo gì chứ.” Lâm Tồn trừng mắt: “Chuyện công ty con xử lý xong rồi à?”
Lâm Sơ Huỳnh nhún vai: “Xử lý xong rồi nha.”
Lâm Tồn: “......”
Con gái quá tài giỏi cũng không tốt đâu.
Chuyện kết thúc hợp đồng phải giao cho người khác, có lẽ phải ồn ào hai ngày mới kết thúc, vậy mà hôm nay đã xong rồi.
Trong mắt Lục Yến Lâm hiện lên ý cười: “Để cô ấy nghe đi.”
Lâm Sơ Huỳnh trợn mắt: “Vốn nên được nghe.”
Ba người cùng đi thư phòng.
Lâm Sơ Huỳnh rất ít khi vào thư phòng của Lâm Tồn, lần trước tiếp nhận công ty có vào một lần, cách một tháng mà bên trong không có gì thay đổi, điểm khác duy nhất chính là trên bàn có món đồ gì đó.
Chiếc hộp có vẻ lớn, trên đó khắc hoa văn phức tạp.
Lâm Tồn quyết định không nhìn con gái, hỏi: “Chuyện này tôi nghĩ cần suy xét một chút, dù sao thì trước đó cậu với Sơ Huỳnh cũng không nói chuyện nhiều.”
Dù sao ông cũng không thấy Lâm Sơ Huỳnh với Lục Yến Lâm gặp nhau được mấy lần.
Nhưng ông rất hài lòng với Lục Yến Lâm. Nhà họ Lục trừ lão tứ thì chỉ có Lục Yến Lâm là có thành tựu, trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy, cả Thịnh thành cũng không chọn được ai xuất sắc hơn anh.
Chỉ là cùng thế hệ nên ông cảm thấy có gì đó không ổn.
( Hiện tại nam chính muốn kết hôn với nữ chính nên mình để nam chính xưng hô với bố vợ tương lai là chú-cháu nha, chứ thực ra Lâm Tồn và Lục Yến Lâm cùng thế hệ đó.)
Hơn nữa buổi sáng con gái ông còn gọi y là “chú hai” đấy.
Lâm Tồn đành nhìn qua Lâm Sơ Huỳnh, thấy lực chú ý của cô đều đặt lên chiếc hộp thì cảm thấy càng phải suy xét cẩn thận hơn.
Nên xưng hô thế nào đây??
Lục Yến Lâm mở miệng: “Cân nhắc là đúng, người nhà cháu đã đồng ý chuyện này rồi, chắc hai ngày nữa sẽ tới nói chuyện.”
Mà nói chuyện có lẽ chính là việc bố trí hôn lễ.
Trong thư phòng an tĩnh lại.
Lâm Sơ Huỳnh quay đầu, vừa lúc đụng phải tầm mắt của anh, ánh sáng trong phòng rất tốt, phản chiếu một đôi mắt đen như mực, chuẩn xác chụp lấy cô.
Vẻ ngoài đúng là dễ gạt người.
Lâm Tồn gật đầu: “Nói vậy cũng đúng, tuy cậu luôn ổn trọng nhưng chuyện hôn nhân vẫn nên để cha mẹ đứng ra làm chủ mới tốt, chỉ là chủ yếu vẫn xem ý của Sơ Huỳnh thế nào.”
Lâm Sơ Huỳnh không trả lời, mà hỏi: “Đó là cái gì thế?”
Cô chỉ chỉ cái hộp.
“Quà gặp mặt.” Lục Yến Lâm trả lời.
“Cháu còn tưởng là sính lễ chứ.”
“Sính lễ cũng chuẩn bị xong rồi.”
Hai người, một hỏi một trả lời, Lâm Sơ Huỳnh ngoẹo đầu, cần cổ trắng nõn thon dài tạo nên một đường cong tao nhã.
“Suy nghĩ của em thế nào?” Lục Yến Lâm hỏi lại lần nữa, hầu kết trên cà vạt khẽ động.
Kết hôn là chuyện không thể tránh được, chỉ là phải xem đối tượng là ai.
Nhà họ Lục với nhà họ Lâm là thế giao, có ý để đứa nhỏ cùng trang lứa kết hôn, muốn thân càng thêm thân. Chẳng qua đến Lục Nghiêu thì không khả thi lắm, hiện tại anh chủ động đưa ra lời đề nghị, tuy hơi bất ngờ nhưng không ai phải đối.
Không nói nhà họ Lục, Lâm Tồn cũng cực kỳ hài lòng.
Ánh mắt của hai người đàn ông trong thư phòng đều đặt trên người Lâm Sơ Huỳnh, đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ híp lại.
Sau đó thoải mái cho đáp án.
“Được.”
Lục Yến Lâm ngồi bên cạnh cô, dáng người cao hơn nên có thể nhìn thấy khi cô ngẩng mặt, vừa xinh đẹp mỏng manh, lại kiêu ngạo.
Ánh mắt anh sâu thẳm, bình tĩnh rời mắt.
Chuyện hôn sự giữa hai nhà không thể vội vã tùy ý, nếu Lâm Sơ Huỳnh đã đồng ý thì Lâm Tồn để Lục Yến Lâm về nhà nói với ba mẹ anh một tiếng: “Hai ngày nữa, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm, đến lúc đó sẽ bàn tiếp chuyện này.”
Lục Yến Lâm ôn hòa lễ phép: “Vâng.”
Lâm Tồn mở miệng: “Sơ Huỳnh, con đi tiễn người đi.”
Lâm Sơ Huỳnh đứng lên, mím môi cười: “Chú hai, cháu tiễn chú.”
Lông mày của Lâm Tồn giật giật.
Quả nhiên xưng hô là một vấn đề nghiêm trọng, bối phận khác nhau. Nhưng tưởng tượng sau này Lục Yến Lâm phải gọi mình là ba vợ, trong lòng ông vẫn sảng khoái.
Sắc mặt Lục Yến Lâm không đổi, ừ.
Đi từ cầu thang đến cửa, Lâm Sơ Huỳnh tò mò hỏi: “Nếu cháu không đồng ý thì sao?”
Lục Yến Lâm đứng trước mặt cô, tiến lên một bước.
Hai người đứng rất gần, gần đến mức giường như hô hấp hòa quyện vào nhau.
Lâm Sơ Huỳnh nghe thấy giọng nói trầm thấp, cực kỳ dễ nghe từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Vậy tôi sẽ chờ em đồng ý.”
“Nhỡ mà cháu từ chối thì sao?”
“........”
Lâm Sơ Huỳnh nhếch môi: “Chú không nghĩ ra câu trả lời sao?”
Lục Yến Lâm nhìn lướt qua đôi môi căng mọng, không biết nghĩ tới cái gì mà cười khẽ, nói: “Em đã đồng ý rồi.”
Tất cả những phỏng đoán đều không được xem xét.
*****
Lâm Sơ Huỳnh tức giận đến nỗi cơm chiều uống nhiều hơn một chén canh.
Mãi cho đến ngày hôm sau, cô vẫn còn chưa nguôi giận.
Lâm Sơ Huỳnh phàn nàn với Kiều Quả: “Còn chưa đưa ra một câu trả lời hoàn mỹ, sau đó nói thêm hai câu nịnh hay, cứ vậy mà muốn lấy tôi, thật sự là không hiểu lãng mạn chút nào!”
Kiểu Quả im lặng lắng nghe, cô ấy nghĩ có lẽ sau khi đại tiểu thư trút giận xong thì không lâu sau sẽ nguôi giận thôi.
Lâm Sơ Huỳnh tự biên tự diễn một hồi xong, tổng kết: “Tôi nghi ngờ anh ấy cố ý, vì muốn trả thù chuyện tôi nói xấu anh ấy bị người khác nghe được.”
Hơn nữa, việc đó cũng thật sự xấu hổ.
Kiều Quả chờ cô nói xong mới đưa sổ sách mới nhập tiền vi phạm hợp đồng vào cho cô: “Bà chủ, chị xem này.”
Lâm Sơ Huỳnh cười vui vẻ: “Vẫn là kiếm tiền khiến tôi hạnh phúc nhất.”
Sau khi thưởng thức thành quả của mình một lát, cô đã quên luôn chuyện lúc nãy mà tập trung vào việc của công ty.
Kiều Quả nói: “Bên Giang Tuyết Danh quả nhiên đã ký hợp đồng với Sơ Ngu.”
Sơ Ngu trong miệng cô ấy chính là Giải trí Sơ Tâm mới thành lập hai năm gần đây, nổi tiếng nhờ một chương trình gameshow, gần đây còn đang chuẩn bị tổ chức cuộc tuyển chọn nghệ sĩ nam.
Sắc mặt Lâm Sơ Huỳnh lạnh nhạt: “Để cô ta ký.”
Đến lúc đó được nâng cao một bậc hay trực tiếp rơi xuống đất thì không cần Giải trí Thiên Nghệ nhọc lòng.
Kiều Quả gật đầu: “Fans của cô ta còn đang bình luận ở official weibo của công ty, chúng ta có cần xử lý không?”
“Xử lý làm gì, cứ để bọn họ nói.” Lâm Sơ Huỳnh chống cằm, cười như không cười mà nhìn đồ trên bàn, mạnh mẽ nói:
“Giải trí Thiên Nghệ có thể nâng một người làm tiểu hoa thì cũng có thể nâng người thứ hai.”
Một câu nói hùng hồn khiến Kiều Quả suýt thì đứng lên hô cùng.
Nhưng cô ấy còn chú ý đến thân phận trợ lý của mình nên cố kiềm chế, nở nụ cười hoàn mỹ: “Bà chủ nói gì đều đúng.”
Lâm Sơ Huỳnh bật cười.
Kết quả không ngờ, đến chạng vạng tan tầm, bên ngoài công ty xảy ra chuyện.
Gần hai mươi mấy người, trong tay cầm đủ loại biểu ngữ đứng trước cửa công ty kêu gào.
Sau khi nhận được tin, Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày: “Tình huống là gì?”
Kiều Quả: “Là fans của Giang Tuyết Danh, bọn họ biết thiệt hại Giang Tuyết Danh phải chịu khi kết thúc hợp đồng nên yêu cầu công ty đưa ra lời giải thích.”
Lâm Sơ Huỳnh chế nhạo: “Chính chủ không cản à.”
Fans không rõ chuyện gì mà chạy tới làm ầm, cảm thấy mình quá ngây thơ hay cảm thấy một công ty giải trí rất khờ?
Nhưng mà cô vẫn đi xuống lầu.
Bảo vệ của công ty đều đến cổng chính, chẳng qua nhóm fans đều là người thường nên bọn họ không dám ra tay, một vài quản lý của công ty cũng chạy ra.
Thấy Lâm Sơ Huỳnh, có giám đốc lên tiếng: “Chuyện này tổng giám đốc Lâm không nên qua đó, ai biết bọn họ sẽ làm ra hành động gì.”
Lâm Sơ Huỳnh bình tĩnh: “Hoảng cái gì, có thể ăn được anh sao?”
Chính là có thể ăn thịt người đó!
Giám đốc vẻ mặt đau khổ, hiện tại fans cực đoan rất lợi hại, chửi trời chửi đất, chỉ cần không hài lòng là công kích ngay.
Người biểu tình bên ngoài nghe thấy bà chủ ra thì giọng nói tăng lớn, gần như điên cuồng gào thét:
“Công ty rác rưởi!”
“Tuyết Danh của chúng tôi chuyên nghiệp như vậy, công ty các người làm thế là không có lương tâm, ngoại trừ tiền thì các người có thể nhìn thấy gì khác hả?”
“Hiện tại các người hút máu cho vui sao?”
Hiện trường là một mảnh hỗn loạn.
Lâm Sơ Huỳnh đứng bên trong cánh cửa, lạnh giọng: “Người đều kéo đến tận cửa rồi, còn ngăn cái gì mà ngăn, đều ra bên ngoài cho rồi, báo cảnh sát.”
Các nhân viên an ninh do dự một chút, rồi hành động như lời cô dặn dò.
Trong nháy mắt, một fans nam đã bị ném ra bên ngoài, fans nữ bên cạnh cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, lùi về sau một bước.
Các fans chỉ thấy một cô gái đứng ở cửa, ánh chiều tà dừng trên người cô, sắc mặt cô lạnh nhạt, giống như nữ thần trong tranh sơn dầu bước ra từ khung kính.
Dù cho Giang Tuyết Danh được đánh giá cao về nhan sắc, mỗi khi lên bìa tạp chí đều hút một lượng lớn fans hâm mộ nhưng cũng chẳng đẹp khiến người ta kinh ngạc bằng người trước mặt.
Lâm Sơ Huỳnh: “Lại gây lộn thử xem?”
Đợi nửa ngày chẳng nghe được tiếng động.
Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày hỏi: “Bọn họ bị dọa rồi à?”
Kiều Quả nhìn vẻ kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt, trong hoảng hốt còn mang theo một tia mê mang trong ánh mắt của bọn họ, suy đoán:
“Có khả năng đây là người qua đường chuyển thành fans trong truyền thuyết?”
Lâm Sơ Huỳnh: “..........”
Cách đó không xa truyền đến tiếng xe cảnh sát, một đám fans trên mặt đất cũng lấy lại tinh thần, sôi nổi cầm đồ của mình lên rồi chạy, nhưng chạy quá chậm nên bị xe cảnh sát đuổi kịp.
Lâm Sơ Huỳnh rất hài lòng với hiệu quả này. Cô đứng đó nhìn những kẻ gây rối bị bắt đi thẩm vấn rồi nhấc chân đi xuống cầu thang.
Kiều Quả hỏi, “Bà chủ, hiện tại đi—“
Lâm Sơ Huỳnh không quay đầu lại: “Tan tầm rồi, về nhà thôi.”
Kiều Quả nhìn đồng hồ, thật đúng là tan tầm, bà chủ thật sự không lãng phí một giây một phút thời gian tan làm, cô ấy còn chưa nói gì đã thấy một chiếc xe dừng ở trước mặt.
Trợ lý đặc biệt Trần bước xuống xe: “Lâm tiểu thư.”
Lâm Sơ Huỳnh kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
“Tiên sinh bảo tôi tới.” Trợ lý đặc biệt Trần mở cửa xe, lễ phép trả lời: “Đón cô tan làm.”
Lâm Sơ Huỳnh muốn hỏi tiên sinh của anh ta ở đâu thì thấy người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh ở trong xe, ánh mắt không mặn không nhạt.
Đi thì đi.
Cô nhấc chân bước lên xe, điên thoại của Lục Nghiêu đúng lúc gọi tới, lớn giọng kêu: “Đại tiểu thư, cậu không sao chứ?”
Lâm Sơ Huỳnh hỏi ngược lại: “Tôi thì có thể gặp chuyện gì?”
“Chuyện công ty cậu bị người vây kín đã lên hot search rồi, tôi thấy có rất nhiều người.” Lục Nghiêu nghe cô nói không sao thì an tâm, đề nghị: “Cậu có muốn tôi tìm mấy vệ sĩ cao to khỏe mạnh để hộ tống không?”
“Không cần.”
“Tiền lương tôi sẽ chi, hiện tại tôi sẽ cho người đến ngay!”
“Hiện tại tôi rất an toàn.”
Lục Nghiêu: “Làm sao có thể an toàn bằng có vệ sĩ? Hiện tại cậu còn ở công ty chứ?”
“Tôi đang ngồi trên xe chú hai cậu.” Lâm Sơ Huỳnh nhếch môi: “Chẳng phải tiền tiêu vặt của cậu không nhiều sao? Chia đôi hóa đơn cho tôi đi.”
“Cậu nói cái gì?” Bên này, Lục Nghiêu suýt chút nữa bị sặc nước miếng: “Không thể nào, chú hai của tôi bây giờ vẫn đang ở công ty mà, chú ấy là người cuồng công việc đó!”
Lâm Sơ Huỳnh ngồi dịch về phía Lục Yến Lâm một chút.
Lục Yến Lâm nâng mắt, mở miệng hỏi: “Tiền lương bao nhiêu?”
Nghe đúng là giọng của chú hai, trong mắt Lục Nghiêu muốn rớt xuống luôn rồi, cậu lắp bắp hỏi: “Cái, tiền lương cái gì?”
Lục Yến Lâm lời ít ý nhiều: ”Tiền lương của vệ sĩ.”
Lục Nghiêu ngơ ngác nói mấy số, lại hỏi: “Chú hai hỏi cái này để làm gì?”
Lâm Sơ Huỳnh trực tiếp cúp máy, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, cố ý hỏi: “Chú hai, chú muốn trả tiền giúp cháu sao?”
Lục Yến Lâm nhìn cô: “Phải.”
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Nghiêu: “Hình như tôi tìm được biện pháp lừa tiền tiêu vặt rồi!”