Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 6



Lâm Sơ Huỳnh nghe xong giật mình choáng váng.

Cô bình tĩnh nhìn Lục Yến Lâm, không biết đây là sự thật hay chỉ là lời nói đùa, làm sao đột nhiên bàn chuyện kết hôn được chứ?

Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Ai kết hôn?”

Lục Yến Lâm nói: “Em.”

Hai người nhìn thẳng vào nhau, một lúc lâu sau Lâm Sơ Huỳnh mới lấy lại tinh thần, khí thế nãy giờ biến mất không còn một mảnh, cô nhoài người về phía cửa xe, hỏi: “Mới sáng sớm chú đã đến thương lượng với ba cháu về hôn sự của cháu?”

Chuyện này quá vô lý.

Rất nhiều thiên kim nhà giàu xuất thân tốt không thể làm chủ hôn nhân của mình, mà cô lại khác, trùng hợp nằm trong số ít người có thể tự quyết định.

Lâm Sơ Huỳnh hỏi tiếp: “Cùng với ai?”

Tuy nhà họ Lục với nhà họ Lâm là thế giao nhưng không đến nỗi vì hôn sự của tiểu bối mà tự thân tới cửa bàn bạc, trừ phi –––

“Trước kia ý của ba cháu không phải như vậy, đối tượng kết hôn không thể tùy tiện chọn.” Ánh mắt Lâm Sơ Huỳnh đảo một vòng, “Chẳng lẽ là cùng..... chú hai?”

Cô chỉ nghĩ được như vậy thôi.

Nếu không thì Lục Yến Lâm đến nhà bàn với ba cô làm gì chứ.

Hai bàn tay của Lục Yến Lâm đan vào nhau, ngồi ngay ngắn như đang ở trong phòng làm việc, cảm xúc cũng chưa từng thay đổi: “Phải.”

Bầu không khí đột nhiên im lặng.

Sáng sớm trợ lý đặc biệt Trần đã đưa Lục yến Lâm đến nhưng anh ta cũng không biết họ thảo luận cái gì, hiện tại bỗng nghe được tin tức bùng nổ thì hơi căng thẳng.

Hô hấp của Lâm Sơ Huỳnh ngừng lại một chút.

Cho dù hai nhà có giao thiệp nhưng không thể vô duyên vô cớ để hai bọn họ kết hôn chứ? Hơn nữa bối phận của cô còn kém hơn anh một bậc.

Mà Lục Yến Lâm......

Suy nghĩ của Lâm Sơ Huỳnh xoay chuyển mấy lần, chợt nhớ tới gì đó, sâu kín nói: “Chú hai đúng là người có trách nhiệm.”

Ba chữ cuối cô nhấn rất mạnh.

Lục Yến Lâm nhìn cô: “Em không muốn?”

Ngữ điệu của cô có phần giống.

Lâm Sơ Huỳnh không trả lời mà đứng thẳng người, dời đề tài: “Cháu đi làm đây, chú hai đi thong thả.”

Cô xoay người bước vào trong công ty.

Buổi sáng, Giải trí Thiên Nghệ cũng có không ít thực tập sinh và nghệ sĩ đến, mỗi người đều có giá trị nhan sắc vượt trội nhưng không một ai lấn át nổi ánh hào quang của Lâm Sơ Huỳnh.

Trợ lý đặc biệt Trần nhìn tiên sinh nhà mình qua gương chiếu hậu, thầm nghĩ, muốn theo đuổi con gái người ta thì cũng không thể làm theo cách này đâu.

Anh ta hỏi: “Tiên sinh, chúng ta đi chứ?”

Lục yến Lâm ừ một tiếng.

Chiếc xe này dừng ở đây lâu như vậy đã khiến không ít người chú ý, khi nhìn nó biến mất phía xa xa, bọn họ thở dài.

Chiếc xe này vừa đưa ai đến vậy?

*****

Kiều Quả đứng ở cửa công ty, thấy Lâm Sơ Huỳnh xuất hiện liền đi theo cô đến văn phòng tổng giám đốc.

“Bà chủ, tiền vi phạm hợp đồng đã được chuyển vào tài khoản của công ty, bên đại ngôn cũng nhận được tiền vi phạm, chúng ta đang chuẩn bị chọn người phát ngôn mới.”

“Ekip của Giang Tuyết Danh có vẻ không chống cự nữa, ngay cả hot search bọn họ mới mua cũng gỡ xuống, chúng ta có cần xóa không?”

“Không xóa, cứ treo đó hai ngày.” Lâm Sơ Huỳnh đáp.

Tính cô xưa nay có thù tất báo, cách làm của Giang Tuyết Danh đã gây ảnh hưởng đến Giải trí Thiên Nghệ, bây giờ muốn giải quyết một cách nhẹ nhàng, không có cửa đâu.

Dù sao vẫn nên chịu chút đau khổ.

Tâm tình Lâm Sơ Huỳnh vốn đang hậm hực lập tức nâng cao.

Quả nhiên kiếm tiền càng khiến người ta vui vẻ hơn là đàn ông.

Kiểu Quả mỉm cười: “Gần đây có vài kịch bản đã được gửi lên, tôi muốn hỏi ngài cảm thấy được hay có cần sửa ở đâu không, hoặc là muốn.......”

Muốn cắm người vào.

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Đặt lên bàn tôi.”

Có lẽ tâm trạng vui sướng khiến cô tràn ngập tin tưởng vào kịch bản, nhưng khi đọc giới thiệu vắn tắt thì sắc mặt lập tức khó coi.

Kịch bản này có nội dung lung tung lộn xộn.

Mặc dù đoạn đầu không viết rõ nhưng Lâm Sơ Huỳnh chỉ cần đọc qua một lượt đã phát hiện có vấn đề, cô gõ gõ bàn: “Gọi biên kịch lên đây.”

Kiểu Quả vừa nhìn liền biết tình huống không tốt: “Vâng.”

Biên kịch là một thanh niên đeo kính mắt, trông có vẻ thư sinh, Kiều Quả lấy ra bản tóm tắt sơ yếu lý lịch của cậu ta lúc trước công ty từng điều tra, chuyên ngành Văn học.

Cậu ta vừa vào phòng liền trợn tròn mắt.

Lúc trước có nghe công ty đã đổi chủ mới nhưng cậu ta chỉ là một biên kịch nhỏ, căn bản không thể gặp chủ mới, mà lối đi của tổng giám đốc với nhân viên cũng khác nhau.

Không ngờ lại là một mỹ nhân.

“Tổng giám đốc Lâm........” Cậu ta muốn nhìn ngắm nhiều hơn, nhưng không thể chống lại ánh mắt của cô, chỉ đành cúi đầu.

“Cậu là người viết kịch bản này?” Lâm Sơ Huỳnh cầm kịch bản [ Người phụ nữ hạnh phúc ] lên.

“Phải, là tôi.” Biên kịch nghĩ mình được nhìn trúng, kích động mở miệng: “Kịch bản này một mình tôi làm!”

“Là cậu thì tốt rồi.” Lâm Sơ Huỳnh gật đầu.

Cô nhìn Kiều Quả: “Thông báo xuống dưới, kết toán tiền lương cho cậu ta đi.”

Vẻ hưng phấn của biên kịch ngưng trệ, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, cô định sa thải tôi sao? Tôi có chỗ nào làm không tốt chứ? Nếu kịch bản không được thì tôi có thể sửa!”

Lâm Sơ Huỳnh vốn chỉ muốn hỏi chuyện về kịch bản nhưng sau khi đọc ghi chú ở trên tài liệu thì không muốn giữ cậu ta nữa.

Cô ném kịch bản qua.

“Nhân vật nữ chính cướp đàn ông của bạn thân, chen chân vào tình cảm của họ, lại dựa vào tiền của người khác gầy dựng sự nghiệp mà còn tự xưng là chân thiện mỹ, loại kịch bản này cậu cũng viết được?”

“Đây..... Hiện tại loại phim này có ratings rất cao.”

“Phải không?” Vẻ mặt Lâm Sơ Huỳnh bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng: “Giải trí Thiên Nghệ của tôi không như vậy.”

“Nhưng mà.......” Biên kịch do dự nửa ngày, nghiến răng nói: “Đây không phải lý do để sa thải tôi, tôi không chấp nhận lý do như vậy!”

Tiền lương và đãi ngộ của Giải trí Thiên Nghệ vô cùng tốt, còn có phúc lợi nên chẳng ai muốn buông tha.

Lâm Sơ Huỳnh liếc cậu ta: “Kiều Quả.”

Kiều Quả lập tức mở miệng: “Tháng mười một năm ngoái cậu vắng mặt trong hội nghị biên kịch mà không có lý do, hơn nữa trong một năm nhậm chức đã nhận được ba lần khiếu nại vì muốn đi vào phòng tập của thực tập sinh.....”

Cô liệt kê từng chuyện từng chuyện.

Tuy Giải trí Thiên Nghệ không đối xử hà khắc với nhân viên, nghệ sĩ nhưng vẫn có yêu cầu, người này đầu quân vào công ty đã gần một năm mà chỉ giao ra được một kịch bản kém chất lượng.

Mặc dù công ty không bắt buộc các biên kịch phải đi làm đúng giờ nhưng đại đa số mọi người vẫn tuân theo. Còn người này, hội nghị thảo luận của biên kịch chẳng tham gia mà còn được nhận tiền lương như những người khác thì đây khác gì công ty bỏ tiền nuôi một người rảnh rỗi?

Quan trọng nhất là việc muốn đi vào phòng của thực tập sinh, mục đích không cần nói cũng biết, nhân phẩm không còn gì để bàn cãi nữa.

Bị vạch trần trước mặt mọi người, sắc mặt thanh niên biên kịch lúc hồng lúc trắng.

Lâm Sơ Huỳnh dựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn người đối diện, lúc này mới mở miệng: “Lý do có đủ chưa?”

“.........”

“Không đủ thì thêm một chuyện nữa đi, bởi vì tôi muốn đuổi việc cậu.”

*****

Chuyện vụn vặt ở Giải trí Thiên Nghệ có nhiều lắm, bận rộn nhất chắc là bộ phận Quan hệ xã hội, bởi vì mỗi ngày đều có đủ loại tin tức về nghệ sĩ.

Trước kia Lâm Sơ Huỳnh không tiếp xúc với giới giải trí, chỉ biết nó lung tung lộn xộn, nhưng hiện tại đào sâu tìm hiểu về giới giải trí thì đã hiểu rõ hơn nhiều.

Ví dụ như mọi người biết mỹ nam ảnh đế nào đó là ba ba tốt, trên thực tế hơn phân nửa nữ nghệ sĩ trong giới đều từng bị anh ta mời mọc.

Lại ví dụ như một lưu lượng* đang lên, fans hâm mộ có sức chiến đấu vô cùng mạnh, dính tin đồn có bạn gái nhưng bọn họ không biết idol của mình đang yêu đương với hội trưởng fandom.

*Lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu.

Nói ngắn gọn, chỉ một chữ: Loạn.

Kiều Quả giống như một nơi tụ tập bát quái trong giới giải trí.

“Tháng trước trên show truyền hình [ Góc nhìn mới của Bạch Hùng ] có ba nam bốn nữ tham gia, cùng đi du lịch, sau cùng mối quan hệ rất loạn.”

“Loạn như thế nào?”

“Ban đầu, nghe nói có một đôi hợp ý nhau nên lén lút đi ra ngoài, sau đó không ngờ nữ nghệ sĩ này có một chân với một nam nghệ sĩ khác, cuối cùng bị bắt gian tại chỗ.”

Hình như Lâm Sơ Huỳnh có nghe qua chuyện này.

Ăn dưa* quả là thiên tính của phụ nữ.

(*) Dưa: chỉ những tin đồn (rumor). Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành sự thật thì gọi là dưa xanh hoặc dưa bở, ngược lại thì gọi là dưa ngọt.

Hơn nữa còn không thể ăn dưa thiu, nếu dưa có nhiều cú twist thì càng kích thích.

Lâm Sơ Huỳnh ngồi trong văn phòng nghe một rổ chuyện trên trời dưới đất, đến thời gian tan tầm mới thoải mái tinh thần xách túi rời đi.

Hôm nay vẫn quay về nhà chính.

Tuy vẫn đang chạng vạng nhưng thành phố đã lên đèn rực rỡ.

Lâm Sơ Huỳnh ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài đang lùi về sau, vô thức nhớ tới chuyện hồi sáng, tối nay cô về nhà chính là muốn hỏi Lâm Tồn chuyện đó.

Lúc trước Lục Yến Lâm vẫn còn rất lạnh nhạt, đột nhiên lại nói muốn kết hôn với mình.

Vậy nên trong đầu Lâm Sơ Huỳnh chỉ nghĩ được một lý do, đó là anh muốn chịu trách nhiệm chuyện xảy ra ở Paris, lấy hôn nhân để phụ trách.

Nhưng, kết hôn cũng phải xem cô có đồng ý hay không!

Lâm Sơ Huỳnh hừ một tiếng, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì không còn cảm giác bối rối nữa, chỉ cảm thấy Lục Yến Lâm này.....

Thủ đoạn cao minh.

Trở lại nhà chính, chỉ có Tô Nhụy ở dưới lầu.

Người giúp việc nhận lấy túi xách của cô.

Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Những người khác đâu?”

“Ông chủ ra ngoài đi dạo rồi ạ.” Biết cô không thích mẹ con Tô Tân Tuệ nên không nhắc tên, nhưng đi dạo không có khả năng đi một mình.

Lâm Sơ Huỳnh cười nhạo.

Tô Tân Tuệ dịu dàng hiểu lòng người, là mẫu người rất được cánh đàn ông yêu thích, Lâm Tồn đối xử với bà ta không tồi, thậm chí còn cho cô con gái riêng của bà ta cuộc sống ổn định.

Nhưng mà cũng chẳng ảnh hưởng đến mình nên Lâm Sơ Huỳnh luôn không thèm quan tâm.

Cô thuận đường đi vào phòng khách, trên bàn trà còn để một chiếc điện thoại, màn hình vẫn sáng nhưng Tô Nhụy không ở đây.

Lâm Sơ Huỳnh đến sô pha ngồi xuống, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, rồi không thể rời mắt.

Là một tệp gif (ảnh động).

Người đàn ông với ngũ quan thâm thúy, dáng người hoàn mỹ, một thân tây trang giày da, tay kéo cà vạt, ngón tay thon dài, hơi thở gợi cảm không thể nén được mà muốn phá bỏ màn hình xông ra.

Có lẽ phát hiện mình bị chụp trộm, anh giương mắt nhìn về phía máy ảnh, khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lùng uy hiếp nhiếp ảnh gia.

Lâm Sơ Huỳnh chớp mắt.

Lục Yến Lâm còn có ảnh chụp này sao?

Cô nghiêng đầu, lúc trước khi ở Paris, Lục Yến Lâm tự mình tháo cà vạt, hình như cũng hơi giống ảnh động này.

Chẳng qua cái này có vẻ cấm dục hơn.

Lục Yến Lâm này, cô cảm thấy bề ngoài thì nghiêm túc nhưng bên trong không biết nồng nhiệt cỡ nào đâu.

Lâm Sơ Huỳnh sờ cằm.

Lúc đó cô không kìm lòng được mà cắn lên cằm Lục Yến Lâm một cái, để lại dấu răng. Không biết anh che giấu như nào nhỉ?

Còn đang suy nghĩ thì Tô Nhụy đi từ trên cầu thang xuống, ôm máy tính bảng vào trong ngực như đề phòng cướp.

“Cô trộm đồ của tôi?”

“Cô mắc chứng vọng tưởng bị hại à?” Lâm Sơ Huỳnh liếc cô ta một cái, nhẹ nhàng mở miệng: “Hơn nữa, đồ vật này nọ của cô cũng là của nhà tôi...... trừng tôi làm gì.”

Tô Nhụy lập tức nghe hiểu câu vừa rồi cô chưa nói xong.

Cô ta cúi đầu nhìn nội dung trên máy tính bảng, nghĩ tới gì đó: “Vừa nãy cô không thấy gì chứ?”

“À.” Lâm Sơ Huỳnh bứt một trái nhỏ bỏ vào miệng, tùy tiện trả lời: “Thấy cô đang xem ảnh động Lục Yến Lâm kéo cà vạt?”

“.........”

Tô Nhụy chán nản: “Xem thì sao chứ, không phải cô cũng xem sao? Nhưng mà cô cũng chỉ có thể tưởng tượng thôi, chẳng có gì mà đắc ý cả.”

Hôm nay cô ta nhìn thấy bức ảnh này trên mạng, là một fans khi chụp ảnh idol của mình ở sân bay thì vô tình chụp được, tất cả bình luận dưới bài viết đều là những cô gái kêu gào “Nhường tôi ở trên đi”, “Vừa chia tay bạn trai cũ, nhường cho tôi nhường cho tôi!”.

Từ đầu tới cuối Tô Nhụy biết mình không có cơ hội nhưng điều đó cũng chẳng ngăn cô ta mê mẩn, nhất là lúc sáng còn gặp người thật.

Lâm Sơ Huỳnh suýt cười thành tiếng, đứng dậy đi về phía cầu thang, lúc đi ngang qua còn không quên đả kích cô ta: “Cô không thể không có nghĩa là tôi cũng không thể.”

Mục tiêu mỗi ngày công kích đối phương một lần, đã xong.

Cô em gái hờ này giống như tiểu cường (con gián), đánh mãi không chết, nhưng mỗi ngày đều đóng góp không ít niềm vui, hứng thú cho cô.

Tô Nhụy liếc mắt nhìn: “Cô cứ tự kiêu đi, hôm nay chú hai nhà họ Lục đưa cô đi làm cũng chẳng nói với cô được hai câu, hơn nữa các người cũng đâu đồng lứa.”

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy nhàm chán, cố ý trêu đùa cô ta.

“Không dối gạt cô, lúc chúng tôi ở trong xe còn rất kịch liệt, hết tháo lại buộc cà vạt, buộc lại tháo, tháo lại buộc, cứ lặp lại một vòng tuần hoàn.....”

“Cô cho là mình đang nói tướng thanh* sao ––––“

*một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười. Phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Giọng nói của Tô Nhụy đột ngột im bặt.

Lúc đầu Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy không có gì, sau đó hình như nghe thấy tiếng động nhỏ vụn liền quay người nhìn xuống dưới lầu.

Ở huyền quan* có hai người đang đứng.

*Huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, nơi này thường có tủ để giày và ô, nó có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.

Một người là Lâm Tồn vừa đi dạo về.

Một người là Lục Yến Lâm đang đứng cạnh ông, có lẽ tan việc trực tiếp qua đây vì trên người vẫn mặc tây trang.

Tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về cà vạt của anh.

“............”

Lâm Sơ Huỳnh cũng nhìn, bỗng dưng cảm thấy ngứa tay.

Bây giờ thắt chặt như này, tới tối còn không phải cũng cần tháo sao.

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Sơ Huỳnh: Lời nói ra ngoài như bát nước hắt đi, Lâm đại tiểu thư tôi sẽ không bao giờ hối hận!

Sau đó, Lâm Sơ Huỳnh: tay bị trói rồi.....

#Bàn về một trăm cách dùng cà vạt#