Mồng tám tháng chạp các cung đều nấu cháo, nhưng chén cháo của Hạ Vân Tự không phải nấu như cháo bình thường.
Năm thứ mười tám đời Kiến Đức, Hạ Huyền Thời – khi ấy vẫn còn là Mộ
Vương – lần đầu tiên gặp Hạ Vân Chước. Khi ấy cả hai chỉ vừa mười lăm
mười sáu tuổi, Hạ Vân Tự mới sáu tuổi. Tiên đế bệnh nặng, Hạ gia vừa
quyết định phò tá Hạ Huyền Thời.
Với tầm ảnh hưởng của Hạ gia, một hoàng tử trẻ tuổi đến nhà thăm
viếng không phải là chuyện gì to tát, hơn nữa chuyện quốc gia đại sự
không liên quan đến nữ quyến trong nhà, phần lớn không người biết Hạ
Huyền Thời đến thăm nên vẫn tưng bừng chuẩn bị đón tết mồng tám tháng
chạp.
Theo truyền thống, cháo mồng tám tháng chạp sẽ do các nữ nhi trong
phủ cùng nấu. Thật ra với những gia đình nhà cao cửa rộng thế này, các
tiểu thư không cần phải vào bếp để bị dầu, khói hun vào người, chỉ cần
người hầu chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, họ trông coi một chút, làm vài món điểm tâm là có thể được khen hiền thục đảm đang rồi. Vì vậy nói là cùng nhau canh nồi cháo nhưng thật ra đó chỉ là cái cớ để mọi người tụ tập
cười đùa rôm rả.
Hạ Vân Chước là trưởng tỷ, cũng là nữ nhi thuộc dòng chính duy nhất
trong nhà. Nàng dẫn một đám muội muội hầm nồi cháo hơn nửa ngày, đến
chập tối mới xong. Phần lớn cháo đều được người hầu mang đến các phòng
để mọi người thưởng thức, Hạ Vân Chước nghe nói phụ thân và các vị thúc
thúc cả ngày đều ở trong phòng khách không ra ngoài nên nói với đám muội muội. “Ta đi đưa cháo cho phụ thân và thúc thúc, khuyên họ ăn chút
cháo, các muội về nghỉ trước đi.”
Các cô gái nghe xong tản đi, chỉ còn Hạ Vân Tự ở lại. Khi đó là lúc
nàng bám dính lấy đại tỷ tỷ nhất nên không nghĩ ngợi gì mà nói: “Muội đi với tỷ!”
Hạ Vân Chước không từ chối, đặt mấy chén cháo vào trong hộp rồi dẫn nàng ra ngoài.
Xuyên qua những đình đài lầu các trong vườn, đến nhà trước – nơi
chuyên dành cho đám nam nhân hoạt động. Hạ Vân Tự chưa từng đến nơi này, còn đại tiểu thư như Hạ Vân Chước thì hiển nhiên là quá quen thuộc. Đi
khoảng nửa khắc, họ đến trước một căn phòng, Hạ Vân Tự báo lý do mình
đến, sai người mở cửa ra. Tiếng trò chuyện bên trong lập tức dừng lại,
ai nấy đều nhìn về hướng này.
Hạ Vân Chước không nhìn nghiêng nhìn ngửa, xách hộp thức ăn đi thẳng
đến giữa phòng, mỉm cười nhìn phụ thân, nhún người vấn an. “Cháo mồng
tám tháng chạp đã nấu xong, nghe nói phụ thân bàn chuyện cả ngày, chi
bằng dùng chút cháo rồi hãy bàn tiếp.”
Hạ Liễu mỉm cười. Ông rất hài lòng về trưởng nữ của mình, lúc nào
cũng tươi cười với nàng. Sau đó ông giới thiệu chàng trai trẻ ngồi phía
bên phải: “Đây là Mộ Vương điện hạ” rồi nói với Hạ Huyền Thời: “Đây là
tiểu nữ Vân Chước”, “Đây là Vân Tự.”
Lúc đó Hạ Vân Tự chỉ lo quan sát vị công tử dung mạo anh tuấn này, Hạ Vân Chước thì nhún người hành lễ rất đúng mực: “Điện hạ vạn an.”
Mãi một lát sau mới nghe thấy Mộ Vương như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trả lời: “Hạ cô nương…”
Phản ứng này của y khiến Hạ Vân Tự thấy rất hiếu kỳ nên nghiêng đầu nhìn y rất lâu.
Mãi đến hai ba năm sau, nàng mới ngây ngô hiểu đó chính là “tiếng sét ái tình” mà trong sách nói tới.
Cháo mồng tám tháng chạp hôm đó, Mộ Vương cũng thưởng thức. Sau này
hai người đính hôn, thành thân, tiên đế băng hà, y nhanh chóng kế vị, Hạ Vân Chước trở thành hoàng hậu, hàng năm vẫn đích thân nấu cho y một
chén cháo vào mồng tám tháng chạp.
Hạ Vân Chước là nữ tử xuất sắc mà tất cả các trưởng bối đều lấy làm
kiêu ngạo, mọi việc nàng làm đều thập toàn thập mỹ, cháo nàng nấu cũng
có hương vị đặc biệt, hơn nữa không thay đổi so với lúc ban đầu.
Cho nên chắc chắn Hạ Huyền Thời sẽ nhớ được hương vị này.
Sau khi quyết định vào cung, Hạ Vân Tự nhốt mình trong nhà bếp suốt
mười mấy ngày, dựa theo hồi ức để nghiên cứu ra tỷ lệ của các nguyên
liệu, như thế mới cho ra được chén cháo giống hệt như xưa.
Tuy nàng có ý dùng nó để tranh sủng nhưng vẫn không ngờ chỉ một chén cháo mà đã có thể tăng thêm một phẩm.
Ha, đúng là người đàn ông tình sâu như biển.
———–
Trong Tử Thần Điện, Phàn Ưng Đức thấy hoàng đế tâm trạng không yên,
có vẻ không muốn người khác quấy rầy mình nên thức thời lui ra ngoài
điện.
Hai đồ đệ của ông ở ngoài xì xầm to nhỏ, nói Ngọc thải nữ thị tẩm đêm quá đúng là có bản lĩnh, làm hoàng đế mất cả hồn vía. Phàn Ưng Đức nghe thấy buồn cười, bước ra ngoài mắng: “Nói bậy bạ cái gì đó!”
Hai đồ đệ vội vàng quay đầu lại, người co rúm, nhưng khi ngước mắt
thấy hắn không có vẻ tức giận thì một kẻ to gan cười bảo: “Người cũng
thấy rồi đó, hôm nay đâu có việc đại sự gì, vậy mà hoàng thượng của
chúng ta mất hồn mất vía, chẳng phải vì Ngọc thải nữ sao?”
Phàn Ưng Đức lắc đầu nhìn cánh cửa đóng kín của Tử Thần Điện rồi quay đầu lại đáp: “Ngọc thải nữ? Sư phụ vừa đi truyền chỉ cho Hạ tuyên nghi
đây, các ngươi còn cảm thấy là do Ngọc thải nữa à?”
Hai tên đồ đệ nhìn nhau, người vừa nãy không nói chuyện bảo: “Sư phụ, người đang nói đùa đấy à. Tối qua đó là Ngọc thải nữ, còn Hạ tuyên nghi ngay cả cửa cũng chưa bước vào cơ mà. Hôm nay nàng ấy được tấn thêm một phẩm thật, nhưng đó là vì…”
Tên đồ đệ này còn làm ra vẻ bí ẩn, chỉ tay lên trời.
Là vì Giai Huệ hoàng hậu trên trời có linh thiêng.
Rất nhiều người hầu hạ bên cạnh hoàng đế đều nghĩ vậy, cho rằng người hợp ý hoàng đế là Ngọc thải nữ, có điều hoàng đế niệm tình Giai Huệ
hoàng hậu nên nể mặt Hạ Vân Tự phần nào, từ sau khi vào cung Hạ Vân Tự
chưa tấn phong nên sau khi tấn phong Ngọc thải nữ thì cất nhắc nàng một
thể.
Nghĩ như thế cũng không phải không có lý vì đúng là hôm qua Hạ tuyên
nghi thậm chí còn chưa bước vào cửa một bước, cho nên bảo hôm qua nàng
có gì nổi bật khiến hoàng đế nhớ nhung thì chính Phàn Ưng Đức cũng không nghĩ ra được.
Nhưng ông cảm thấy nhất định là vì Hạ tuyên nghi chứ không phải vì Ngọc thải nữ.
Nếu Ngọc thải nữ thật sự có bản lĩnh thế thì năm đó đâu đến nỗi bị Quý Phi đuổi như đuổi một con chó?
Chậc, Hạ tuyên nghi này cũng thật thú vị!
Phàn Ưng Đức ngẫm nghĩ lại, dường như sau khi nhìn thấy Hạ tuyên nghi đánh đàn tỳ bà, hoàng thượng sẽ thường nhớ đến nàng hơn. Chuyện này có
khi chính bản thân y cũng không phát hiện ra, nhưng người hầu hạ bên
cạnh như Phàn Ưng Đức thì lại thấy rất rõ. Có điều bởi vì quan hệ tỷ phu và muội muội nên đến giờ hoàng thượng vẫn chưa thể hiện gì, cực kỳ kìm
nén. Nhưng cứ tới tới lui lui thế này, hoàng thượng có thể kìm nén đến
khi nào thì khó mà nói trước được.
Phàn Ưng Đức ngửi mùi sắp có kịch hay để xem, thật sự rất muốn biết
nếu hoàng thượng bước qua làn ranh đó thì trong cung sẽ như thế nào.
Ba thầy trò đang suy tư thì trong điện có tiếng gọi.
Phàn Ưng Đức vội vàng quay vào trong, đẩy cửa điện ta, cung kính khom người đến trước mặt y: “Hoàng thượng.”
Hạ Huyền Thời đưa tay xoa trán. “Đọc tấu chương đau đầu quá. Truyền nhạc sư đến dạo vài khúc tỳ bà đi.”
Trong đầu Phàn Ưng Đức nảy ra một ý, lập tức đoán được hoàng đế đang
nghĩ gì. Hắn ừm một tiếng, hoàng đế ngầng đầu nhìn, hắn tươi cười nói:
“Hoàng thượng, thật không may hai ngày trước giáo phường đến báo gần đây trời đột nhiên trở lạnh, có nhiều người trong giáo phường bị nhiễm
phong hàn, nhất thời không dám để họ trong cung làm lây bệnh cho mọi
người.”
Hoàng đế nhíu mày, hiển nhiên là cảm thấy càng thêm buồn bực.
Nhưng trước khi y lên tiếng, Phàn Ưng Đức đã nói tiếp: “Hay là nô tài đi mời Hạ tuyên nghi đến đây đàn một khúc? Nhạc sư trong giáo phường
sao bì được với tuyên nghi nương tử, hơn nữa hôm nay nàng ấy vừa được
tấn phong, sớm muộn gì cũng phải đến tạ ơn, dù sao cũng phải đi một
chuyến.”
Phàn Ưng Đức rất biết chừng mực, những lời này nói đúng tâm tư của
hoàng đế. Vì mối quan hệ tỷ phu muội muội kia mà hoàng thượng vừa muốn
gần gũi lại không thể gần gũi Hạ tuyên nghi, thân là người hầu như hắn
đương nhiên phải dùng miệng lưỡi của mình “khuyên” y bước tới.
Nói xong Phàn Ưng Đức im lặng đợi một lát thì thấy hoàng đế lắc đầu.
Hắn hơi bất ngờ, lại nghe hoàng đế nói tiếp: “Trẫm đến Triêu Lộ Hiên một chuyến.”
Phàn Ưng Đức cười thầm trong bụng. Hoàng đế không hề phát hiện, đứng
dậy đi ra ngoài. Hắn vội vàng chạy theo, ra hiệu cho hoạn quan bên ngoài đi chuẩn bị kiệu, lòng thầm tiếc nuối lẽ ra lúc nãy nên cá cược với hai thằng nhãi con kia mới phải, như thế bây giờ tiền đã tới tay rồi.
——
Bên kia, trong Kiểu Nguyệt Điện Hạ Vân Tự ung dung đón nhận những lời chúc mừng của các cung tần, khó khắn lắm mới về đến Triêu Lộ Hiên. Ý
chỉ tấn phong đã truyền đi khắp chốn, người trong cung của nàng đều hớn
hở chúc mừng.
Nàng tươi cười, vừa vào nhà vừa căn dặn Oanh Thời ban thưởng xuống để mọi người cùng vui. Vừa ngồi xuống thì Hàm Ngọc đã bưng trà lên.
Hàm Ngọc đặt chén trà bên tay nàng, cúi đầu hành lễ: “Nô tỳ chúc mừng nương tử được tấn phong. Mời nương tử uống trà.”
“Đứng lên đi.” Hạ Vân Tự vội đỡ Hàm Ngọc dậy, cười nói: “Cùng vui mà. Cô được tấn thêm một bậc nữa thì cũng đường đường chính chính trở thành chủ tử trong cung rồi, cô lại lớn hơn ta vài tuổi, không cần phải khách khí như thế.” Nàng nói tiếp: “Chẳng phải ta đã sai người bảo cô cứ nghỉ ngơi đi à, không cần phải đến hầu hạ ta.”
Hàm Ngọc lắc đầu. “Nô tỳ nguyện hầu hạ nương tử.”
Vừa nói xong thì thấy Tiểu Lộc Tử bước nhanh vào phòng. Hắn khom
người, bẩm: “Nương tử, vừa mới có người tới báo, nói hoàng thượng đang
đi đến chỗ chúng ta.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hạ Vân Tự còn đang ngẩn người thì Hàm Ngọc – lúc nãy còn khăng khăng ở bên hầu hạ – đã thức lời nói: “Nô tỳ xin cáo lui trước.” Không hề có ý
định lộ mặt gây chú ý với hoàng đế.
Hạ Vân Tự gật đầu, đứng dậy ra ngoài nghênh đón thánh giá. Ra đến
ngoài cổng thì hoàng đế cũng vừa đến. Nàng vừa nhún người thì y đã nâng
dậy. “Đừng đa lễ.”
Nàng ngước mắt lên, mỉm cười như lần trước. “Tỷ phu lại đến nghe tỳ bà à?”
Tim y bỗng đập loạn nhịp, lời cũng buột miệng mà ra. “Không nghe tỳ bà…” Nói xong thì nghẹn họng, không biết nói gì nữa.
Dừng lại một chút, y đành lấy cớ: “Cháo mồng tám tháng chạp còn không?”
Nàng chớp mắt, ngây người trong chốc lát, dường như rất bất ngờ vì
nguyên nhân y đến đây. “Hết rồi ạ…” Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng
nấu cũng dễ thôi mà. Bây giờ thần thiếp có thể đi nấu ngay, khoảng chừng đến trưa là có thể ăn được, tỷ phu có đợi được không?”
Hoàng đế không nghĩ ngợi gì, đáp: “Được.”
Hạ Vân Tự lại lẩm bẩm một mình. “Nhưng tỷ phu lại không muốn nghe tỳ
bà… Đâu thể chờ đợi mất thời gian thế được.” Nói xong nàng nhìn Phàn Ưng Đức, lóe lên một ý. “Làm phiền công công đi lấy tấu chương cho hoàng
thượng, như thế sẽ không làm lỡ vệc chính sự.”
Phàn Ưng Đức nhìn hoàng đế, yên lặng đợi lệnh.
Hoàng đế vui vẻ xua tay. “Đi đi.”
Phàn Ưng Đức khom người nhận lệnh, sau đó ra hiệu cho hai hoạn quan đi lấy.
Chậc, dám làm thế trước mặt hoàng thượng đúng là không có mấy ai. Ai
dám vì một chén cháo mà bảo hoàng đế chờ, phần lớn sẽ bảo nấu xong thì
mang đến Tử Thần Điện. Rồi có ai dám bảo hoàng đế đến chỗ mình là “mất
thời gian”, ngang nhiên bảo hoàng đế phê duyệt tấu chương tiếp?
Vậy mà nàng dám nói, mà hoàng đế lại không nổi giận.
Đúng là quá lợi hại.
Phàn Ưng Đức còn chưa cảm thán xong thì đã thấy nàng nắm tay hoàng
đế. Hắn hoảng hốt, sau đó thấy Hạ tuyên nghi tươi cười, giọng hân hoan
như trẻ con. “Đúng rồi, còn có một chuyện thần thiếp đang do dự chưa
biết chọn sao, tỷ phu đến đúng lúc lắm, mau giúp thần thiếp nhìn một
cái.”