Ngược lại với tưởng tượng của Viên Tranh Minh, hai người kia không chỉ diễn tốt mà cách biểu diễn còn hoàn toàn thay đổi, mỗi người một vẻ, tạo nên phong cách đặc biệt.
Ví dụ như ngay từ lời kịch đầu tiên của màn một đã vô cùng khác biệt.
Màn một diễn ra trong khoảng thời gian Phương Di Thanh vẫn còn nhậm chức trong cung cấm, nội dung về cuộc đối thoại giữa hắn và nhân vật phản diện số một Đại tư không Diêm Bất Lưu.
Trong kỳ năm của series "Tru thiên lệnh", Đại tư không Diêm Bất Lưu là nhân vật phản diễn số một, quyền cao chức trọng, đứng đầu triều đình, cha của Thục phi được Xương đế sủng ái nhất. Lão tự xưng là quốc trước, tay chân trong triều đình nhiều vô kể, có thể nói là người người kính nể, nhân vật vô cùng tài giỏi, tuyệt đối không thể đắc tội.
Mặt khác, Diêm Bất Lưu còn có một thân phận nữa, đó là "Diêm Vương Câu" tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, người người khiếp sợ.
Lão cố gắng giấu diếm thân phận, dùng tư cách Đại tư không để can thiệp vào triều chính, đồng thời lợi dụng con rể Hoàng đế để trấn áp phản loạn, loại bỏ kẻ thù trên giang hồ, quét sạch con đường trở thành người đứng đầu võ lâm. Hơn nữa, lão lợi dụng mạng lưới quan hệ của mình trong giang hồ để thu thập tin tình báo, diệt trừ đảng phản loạn, bảo vệ ngôi vị Hoàng đế của con rể cũng như một đời vinh hoa phú quý của Diêm gia.
Nhưng kế hoạch này đã xuất hiện chút trở ngại chỉ vì sự tồn tại của Phương Di Thanh.
Diêm Bất Lưu hoài nghi Phương Di Thanh cũng là người trong giang hồ, còn thuộc đám giang hồ tạo phản.
Vì vậy, lão giả vờ thân thiết tới thăm nhà, mà trước đó Phương Di Thanh đã điều tra rõ mục đích của đối phương, ứng phó thản nhiên không chút hoang mang.
Tề Tĩnh vừa cất tiếng, hơi thở quý phát lập tức tràn ra từ giọng nói của anh, có thể khiến người nghe thấy rằng nhân vật này được dạy dỗ vô cùng tốt, không giống với dân chúng bình thường, quen với việc giao tiếp cùng giới quyền quý.
"Hạ quan nghe nói Đại tư không gần đây mắc bệnh nhẹ, giờ lại là ngày đông giá rét, bên ngoài lạnh lẽo, Đại tư không thân đứng đầu triều đình, bệnh nặng mới khỏi, nhất định không thể sơ suất, xin hãy vào trong cho ấm."
Khách không mời mà đến, thường không có ý tốt.
Trong giọng nói của Tề Tĩnh đầy sự cung kính, diễn tả chức quan của Phương Di Thanh không cao, phải hạ thấp trước mặt quyền thần, cấp bậc lễ nghĩa đầy đủ mà không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Lời nói ra vô cùng khách khí, bên ngoài có vẻ như đang nịnh hót, nhưng giọng điệu bên trong lại không hề nịnh nọt, nghe vào như đang châm chọc.
Lời nói đầy tính ám chỉ là điểm đặc sắc nhất của những người sống lâu giữa chốn cung đình. Trọng điểm mà Tề Tĩnh nhấn mạnh chính là điều này.
"Giang hồ? Tục ngữ có câu "Triều đình cao, giang hồ xa", ý chỉ hai bên không dính dáng gì tới nhau. Sao hôm nay đột nhiên Đại tư không lại muốn cùng hạ quan bàn luận về giang hồ?"
Lời thoại thứ hai của màn hình hơi mang chút hoang mang, nghe ra vẻ kinh ngạc, thực chất là cố ý.
Anh còn cố tình nhấn mạnh ba từ "không dính dáng", thể hiện rằng vào thời điểm đó, nhân vật đã biết hai thân phận của Diêm Bất Lưu, chỉ đang cố ý thăm dò, diễn trò cùng đối phương mà thôi. Điều này cũng diễn tả được đặc thù của vai diễn mưu mô, giỏi tính toán.
"Thông Châu, ha ha." Khi bọn họ nhắc tới địa danh cấm kị nhất thời bấy giờ, Tề Tĩnh bỗng nhiên cười nhẹ hai tiếng, không biết là cố tình hay vô ý. Cái này không có trong kịch bản, tự anh thêm vào khi diễn, nụ cười vừa lạnh lùng vừa mang khí thế nghiêm nghị, "Bốn biển đều là giang hồ, huống gì một Thông Châu nho nhỏ."
Trong lời thoại tiếp theo, khí thế này dần dần hiện rõ, giống như một thanh kiếm được rút khỏi vỏ, lóe lên tia sáng.
"Nhắc mới nhớ, trận chiến lần trước với phản loạn ở Thông Châu vừa truyền về kinh thành, Đại tư không đã bệnh không dậy nổi. Gần đây, Thuận Dương Hầu bình định trở về, còn bắt được đám giang hồ phản loạn về kinh, bệnh của ngài khỏi luôn. Thật khéo quá, khéo quá... Chẳng lẽ bệnh này cũng có tên là "giang hồ"?"
Lời nói liền mạch, lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, câu nào cũng chứa đao, đủ để khiến người trước mặt câm nín không nói nên lời.
"Phương Di Thanh" của Tề Tĩnh dù mỉm cười cũng khiến người ta thấy lạnh từ trong xương, hơn nữa còn rất tài giỏi, chẳng thèm thông đồng làm bậy cùng nịnh thần. Đây là cách hiểu về "kiêu ngạo" của Tề Tĩnh, không cần phải giở trò cũ đóng cửa không tiếp khách cũng có thể khiến người ta cảm nhận được thủ đoạn sắc bén.
Cách diễn của Bún qua cầu lại mang một phong cách khác.
"Hạ quan nghe nói Đại tư không gần đây mắc bệnh nhẹ?" Khác với câu trần thuật mà Tề Tĩnh sử dụng, nửa câu đầu cậu dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nâng cao, khiến nó trở thành một câu hỏi, đồng thời mang cảm giác biết rõ còn cố hỏi.
"Giờ lại là ngày đông giá rét, bên ngoài lạnh lẽo, Đại tư không thân đứng đầu triều đình, bệnh nặng mới khỏi, nhất định không thể sơ suất, xin hãy vào trong cho ấm." Giọng nói của cậu lạnh lẽo hơn Tề Tĩnh, lợi dụng điểm đặc sắc này mà nhấn mạnh vào thái độ không sợ hãi khi đối mặt với quyền thần đương thời.
Cách nói chuyện của Tề Tĩnh là "Miệng nam mô bụng bồ dao găm".
Còn cậu cũng mang sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
"Giang hồ?" Bún qua cầu lạnh nhạt lặp lại lời này, nhưng không cười, chỉ thản nhiên bình tĩnh nói một câu chắc nịch, còn có ý hỏi ngược lại, "Tục ngữ có câu "Triều đình cao, giang hồ xa", ý chỉ hai bên không dính dáng gì tới nhau. Sao hôm nay đột nhiên Đại tư không... lại muốn cùng hạ quan bàn luận về giang hồ?"
Tốc độ nói của cậu chậm dần về cuối cùng, ý tứ sâu sắc.
Mặc dù cách xử lí không giống với Tề Tĩnh, nhưng hiệu quả tương tự, bù đắp vào sự khuyết thiếu độ từng trải trong giọng nói của cậu.
"Thông Châu... Bốn biển đều là giang hồ, huống gì một Thông Châu nho nhỏ?" Cho dù nói tới trọng điểm, cậu vẫn không mảy may sợ hãi, bộ dạng như đã biết rõ từ lâu, hời hợt nói, "Nhắc mới nhớ, trận chiến lần trước với phản loạn ở Thông Châu vừa truyền về kinh thành, Đại tư không đã bệnh không dậy nổi. Gần đây, Thuận Dương Hầu bình định trở về, còn bắt được đám giang hồ phản loạn về kinh, bệnh của ngài khỏi luôn. Thật khéo quá, khéo quá..."
Tới đây, khí thế của cậu bỗng nổi lên, bộ dạng như đang vô hình bức bách đối thủ.
"Chẳng lẽ bệnh này... cũng có tên là "giang hồ"?"
Rõ ràng hai phong cách khác nhau một trời một vực, nhưng vô cùng ăn khớp, mang những đặc điểm nổi bật riêng, không thể nói ai đúng ai sai.
Dưới tình huống không quy định lời thoại thống nhất, dường như phong cách của hai người đều trong phạm vi vai diễn mà vẫn có thể biến hóa khác biệt tới vậy.
Có vẻ đây là lần đầu tiên Viên Tranh Minh gặp phải tình huống như vậy, cả hai người đều không bị ông CUT, bởi vì trong lòng ông vô cùng ngứa ngáy, muốn xem họ sẽ xử lí tiếp như thế nào. Đây cũng là điểm đặc sắc của một cuộc thi casting thương mại, thân là một trong số ban giám khảo cũng như người có tình yêu to lớn với nghề phối âm, ông vô cùng thích thú.
Nhưng qua hai màn diễn, khán giá cũng rất băn khoăn.
Người nghe 1: _(:з" ∠)_ Cái này... thật khó chọn lựa!! Vừa rồi đã vote cho Chẳng hỏi ngày về? Giờ Bún qua cầu diễn cũng hay, phải làm sao đây?
Người nghe 2: _(:з" ∠)_ Mỗi người một vẻ, tôi vote cho cả hai... (tôi bác ái quá, tôi tự úp mặt vào tường)
Người nghe 3: _(:з" ∠)_ Tôi vote cho cả hai +1 (Yên lặng xếp hàng úp mặt vào tường)
Người nghe 4: _(:з" ∠)_ Tôi vote cho cả hai +2 (Yên lặng xếp hàng úp mặt vào tường)
Người nghe 5: ┭┮﹏┭┮Hu hu hu tuy rằng đấu vòng loại thì không sao, nhưng đến trận chung kết chắc chắn sẽ phải loại một người, tôi luyến tiếc hu hu~
Người nghe 6: ┭┮﹏┭┮Nắm tay lầu trên! Cứ để đến trận chung kết rồi tính, cuối cùng sẽ quyết định bằng kết quả đấu nhóm mà, đúng không?
...
...
Điều khiến người khác kinh ngạc nhất là cho dù hai người dùng giọng điệu và phong cách đặc sắc thế nào đi chăng nữa, nhưng đến màn cuối vẫn đi cùng trên một quỹ đạo đồng nhất.
Màn cuối diễn ra khi Phương Di Thanh bị phát cổ độc lần cuối, đối thoại với thư đồng Lô Vi của mình trước giường.
Khi đó, võ công của hắn đã hoàn toàn biến mất, để trốn tránh sự truy sát của Diêm Bất Lưu, hắn bị ép phải rời khỏi Thính Phong quán, trốn ở một nơi bí mật, đáng tiếc là thân thể càng ngày càng ốm yếu.
Trước đây, hắn mang phong độ cao quý, cứng cỏi độc lập bao nhiêu, giờ phút này càng lộ rõ sự chênh lệch như lòng sông và mặt biển, khiến người ta tiếc hận.
"Khụ..." Tề Tĩnh nặng nề thở, nén tiếng ho, bởi vì anh muốn thể hiện được sự "bất khuất" của nhân vật, cho dù độc tính đang phát tác, phổi đau đớn như một ngàn cây kim đang đâm vào, sự kiêu ngạo của Phương Di Thanh vẫn không cho phép hắn trở nên yếu đuối.
Hơn nữa, Lô Vi trong sáng, ngây thơ đang chăm sóc hắn. Trước mặt đứa bé này, hắn không thể lộ vẻ đau đớn, tránh khiến nó thương tâm.
Nhưng có những lúc mọi chuyện diễn ra không như mong muốn.
"Ưm..." Hắn bỗng than nhẹ một tiếng, thanh âm giống như bị nuốt phải vật gì đó, nghẹn trong cổ họng muốn trào ra, khiến hắn khó khăn nuốt xuống. Đối với người nghe, âm thanh này rất giống như một người đang nôn ra máu, từng tiếng đều là dùng sức cào ruột cào phổi mà nhổ ra, "Lô... Vi, ngươi... lại đây."
Dứt lời, hắn phát ra tiếng thở gấp gáp.
Nghe thấy tiếng chủ nhân gọi, thư đồng nhỏ vội vã chạy tới, nhào dưới chân giường, bi thương nhìn hắn. Đối mặt với gương mặt này, những điều hắn có thể làm rất ít, điều có thể nói cũng rất ít: "Hiện tại, đã... giờ gì?"
Đoạn này trong nguyên tác để lại cho Tề Tĩnh ấn tượng rất sâu sắc.
Phương Di Thanh tỉnh lại từ cơn hôn mê, hỏi Lô Vi, mà Lô Vi chỉ mải khóc lớn.
Đó là bởi vì hắn phải hỏi câu này chứng tỏ độc tính đã xâm nhập tới hai mắt, khiến hắn bị mù, cho dù xung quanh trời sáng, hắn vẫn chỉ thấy một mảng tối đen. Dù hiện tại Lô Vi không trả lời hắn, với sự nhạy bén của hắn, hắn cũng có thể đoán ra được.
Vừa nghe thấy tiếng khóc của Lô Vi, hắn lập tức hiểu ra.
"Ha ha." Lúc này, Tề Tĩnh bỗng cười nhẹ, dường như chấp nhận số phận, không hề bi quan, còn dùng giọng nói nghẹn ngào mà an ủi nó, "Lô Vi, đừng khóc. Suốt cuộc đời Phương Di Thanh ta... đều sống trong tâm mưu thủ đoạn, mắt ta đã thấy tất cả gió tanh mưa máu. Hôm nay không nhìn thấy gì, vậy mà thoải mái hơn hẳn."
Lúc này, hắn hơi ngừng lại, dừng như nhớ ra gì đó.
Diêm Bất Lưu sẽ không để cho quân cờ lão từng lợi dụng có đường sống. Bạch Kha chính là người của hắn, tính đến nay đã bặt âm vô tín nửa năm, hẳn là lành ít dữ nhiều, chắc không sống nổi. Nhân quả báo ứng cũng được, tự làm tự chịu cũng được, không sống được cũng không sao.
Nghĩ tới những điều này, trong giọng nói của hắn như chứa đựng ngọn lửa tàn, không bùng cháy nữa, lụi dần chỉ còn nắm tro.
"Người hạ độc kia, dù sao... cũng sẽ không gặp lại nữa."
Hắn nói, không nghe được cảm tình thật sự.
Nhưng giọng điệu ung dung thản nhiên vừa rồi đã biến mất, một câu nối liền lại chia ra ranh giới vô cùng rõ ràng. Cuối cùng, hắn còn cười nhạt: "Ha..."
Không hận, hay là cực hận, hay là ngay cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy mơ màng? Khiến người ta miên man da diết...
Người nghe 1: 〒▽〒Phương Di Thanh của tôi... (Fan trung thành của Phương quán chủ tan nát cõi lòng)
Người nghe 2: 〒▽〒Tôi nhớ nhất đoạn này, đoạn này quá ngược a a a!!
Người nghe 3: 〒▽〒Tôi hận Bạch Kha chết đi được! Hận lắm!! Nhưng Phương Di Thanh không hận... Ít nhất thì tôi nghĩ rằng anh ấy không hận. Hu hu hu như vậy mới càng ngược hơn!
Người nghe 4: 〒▽〒Đối lập rất mãnh liệt... Một người phong hoa tuyệt đại cuối cùng sao lại thê thảm tới vậy chứ...
Người nghe 5: 〒▽〒Trái tim tôi đau quá, cả người đều khó chịu!! (Bạch Kha, anh là đồ khốn!! Đồ khốn!!)
Người nghe 6: 〒▽〒Like số 7! Giỏi tới mức tôi khóc hết cả nước mắt! (khăn tay không đủ dùng, hu hu hu...)
...
...
Fan Phương Di Thanh trong nguyên tác đang bị Tề Tĩnh giày vò một lần, sau đó tiếp tục bị Bún qua cầu tổn thương thêm lần nữa. Theo cách nói của họ, chính là "trái tim thủy tinh tan vỡ thành từng mảnh vụn".
Trọng điểm mà Bún qua cầu hướng tới vẫn là cảm giác lạnh lẽo cô đơn và thản nhiên.
Màn cuối cùng, hai loại phong cách này có thể khiến người ta cảm thấy không nỡ hơn, mỗi tiếng họ đều tác động tới lòng người nghe: "Khụ... Khụ khụ... Khụ khụ..."
Sau đó, hơi thở mỏng manh, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trong hình ảnh được đắp nặn bởi âm thanh, hắn cô đơn nằm đó, không hề có sức sống, lộ ra cõi lòng vô vọng vô dục của mình.
Bún qua cầu vừa yếu ớt thở dốc vừa nhỏ giọng kêu: "Lô Vi..."
Cách phát âm của cậu giống như một ngọn lửa đang rung động, tuy rằng mỗi lần cất tiếng đều có cảm giác như lửa tàn sắp tắt, rồi lại kiên cường cháy lên. Ngọn lửa dẫu có yếu đuối, nhưng giờ khắc này vẫn le lói, giống như chấp niệm trong lòng không thể nào buông bỏ được: " Hiện tại, đã... giờ gì? Trời... còn chưa sáng sao?"
Tính toáng ngày qua ngày, nửa năm trôi qua mà cứ ngỡ một ngày một đêm, triệu chứng chuyển biến càng ngày càng xấu.
Hắn đã như vậy, Bạch Kha chắc cũng vậy.
Tiếng khóc của Lô Vi bên chân giường khiến hắn nhận ra hai mắt mình đã mù. Hắn ngẩn người, hơi thở hơi rối loạn, sau đó chậm rãi trở lại bình tĩnh như lúc đầu. Cái chết đang tới gần, hắn càng thản nhiên hơn: "Lô Vi, đừng khóc. Suốt cuộc đời Phương Di Thanh ta... đều sống trong tâm mưu thủ đoạn,... mắt ta đã thấy tất cả gió tanh mưa máu."
Nói tới đây, hắn yên lặng thở dài một hơi, thanh âm tràn ra nỗi đau thương không thể nào kiềm chế được: "Hôm nay không nhìn thấy gì, vậy mà thoải mái hơn hẳn."
Chí ít, hắn không cần phải dùng chính mắt mình chứng kiến kết cục của người kia, bất kể sống hay chết, hắn đều không muốn thấy.
"Người hạ độc kia,..." Hắn tự lẩm bẩm, muốn khắc sâu những lời này trong đáy lòng mình, rũ bỏ tất cả những suy nghĩ còn lại trong đầu, "Dù sao... cũng sẽ không gặp lại nữa."
Người nghe 1: ┭┮﹏┭┮...
Người nghe 2: ┭┮﹏┭┮ Đảng Phương rốt cuộc còn phải tan nát cõi lòng bao nhiêu lần nữa... Hu hu hu tôi quá đau đớn!! (khóc lớn bỏ chạy)
Người nghe 3: ┭┮﹏┭┮ Bún qua cầu thật giỏi... Rất ít người từng nghe giọng thanh niên của anh ấy, nhưng quả thật rất đặc sắc!! Hóa ra dù không phối giọng thiếu niên yếu đuối, anh ấy vẫn có thể thể phối rất xuất sắc...
Người nghe 4: ┭┮﹏┭┮ Nghe những trích đoạn này không tốt cho tim mạch! Cái bi thảm của số 7 và cái bi thảm của số 8 hoàn toàn khác nhau, nhưng đều vô cùng cuốn hút! (giơ ngón tay cái cho mỗi người)
Người nghe 5: ┭┮﹏┭┮ Không chịu nổi, tôi phải khóc một chút...
Người nghe 6: ┭┮﹏┭┮ Nụ cười khổ của Ngày về và sự nản lòng thoái chí của Bún qua cầu đều rất hay! (hay tới mức nước mắt tôi rơi không ngừng)
...
...
"Các cậu đang cố ý trêu tôi đúng không..."
Cho tới tận khi lên nhận xét, Viên Tranh Minh vẫn còn tiếp tục lải nhải câu này. Cách khai thác nhân vật của Tề Tĩnh và Bún qua cầu kích thích sự hiếu kì trong lòng ông, vượt qua cả bệnh soi mói, khiến ông phải tập trung hết sức để ngóng trong, lắng nghe, tìm kiếm điểm khác biệt giữa hai người. Tới khi cả ba màn đều kết thúc, ông mới giật mình nhận ra mình chưa kịp hô "CUT".
"Quá sơ suất rồi... Sơ suất quá..." Viên Tranh Minh oán giận kêu, nhưng đạt tới trình độ có thể khiến ông phải tập trung nghe, chứng tỏ hai thí sinh này quả thật có thực lực, không cần phải cut. Oán giận cũng chỉ vì ông có chút hẹp hòi, không cam lòng mà thôi.
Bởi vì hai người đều không bị cut, thế nên số điểm mà Bồ Ngọc Chi chấm sẽ quyết định thứ hạng của họ.
Số 7 – Chẳng hỏi ngày về.
Thời gian sử dụng: 02:00
Chất giọng: 4.0
Phát âm: 4.0
Kỹ năng cơ bản: 4.0
Sức hấp dẫn: 4.5
Điểm ban giám khảo: 2.00+ 4.0 + 4.0 + 4.0 + 4.5 = 18.5 điểm
Điểm bình chọn: 78.9% tỷ lệ bình chọn = 0.789 điểm
Tổng điểm: 18.5 + 0.789 = 19.289 điểm
Số 8 – Bún qua cầu.
Thời gian sử dụng: 02:00
Chất giọng: 4.0
Phát âm: 4.0
Kỹ năng cơ bản: 4.0
Sức hấp dẫn: 4.5
Điểm ban giám khảo: 2.00+ 4.0 + 4.0 + 4.0 + 4.5 = 18.5 điểm
Điểm bình chọn: 80.1% tỷ lệ bình chọn = 0.801 điểm
Tổng điểm: 18.5 + 0.801 = 19.301 điểm
Bàn về số lượng fan tại hiện trường, Bún qua cầu chiếm ưu thế, vậy nên dùng chênh lệch rất nhỏ để vươn lên dẫn đầu.
Ngược lại, từ trước tới nay Tề Tĩnh luôn cảm thấy lượng fan của mình rất yếu ớt, anh có thể duy trì tỷ số không quá chênh lệch với CV nổi tiếng như Bún qua cầu đã là thành tích rất tốt rồi.
Bỏ qua tỷ lệ vote sang một bên, bọn họ có số điểm hoàn toàn giống nhau, không thể phân cao thấp.
Người hâm mộ cũng vô cùng hân hoan trước kết quả này.
Người nghe 1: ╰(*°▽°*)╯ Oa! Quá kích động! Bún qua cầu đã xếp hạng nhất!
Người nghe 2: ╰(*°▽°*)╯ Tuy rằng điểm của Ngày về thấp hơn một chút, nhưng mà rất gần nhau! Dựa vào số điểm của ban giám khảo thì có thể nói là bằng nhau! Chúc mừng, chúc mừng, hai vị đều rất tuyệt!
Người nghe 3: Rốt cuộc đảng Kỳ Hạn của chúng ta có thể vùng lên rồi... Nước mắt ròng ròng... Ngay cả điểm cũng bằng nhau, thật khiến người ta ngây ngất... (che mặt, được rồi, tôi biết hai người đều là hoa đã có chủ ngoài đời, nhưng tôi vẫn thích Kỳ Hạn)
...
Tề Tĩnh nhìn kết quả này, cho dù xếp hạng hai cũng rất vui vẻ. Thật ra lời dạo đầu của cuộc thi hôm nay có ý nghĩa hơn thứ tự xếp hạng.
Anh đoán sau khi cuộc thi kết thúc, Bún qua cầu sẽ về phòng ngủ chăm sóc "tên kia" đang bị sốt cao. Vì vậy anh gọi chat voice nữa, gõ chữ gửi tin nhắn qua.
Bạn nói với Số 8 – Bún qua cầu: ^_^ Chúc mừng, chúc mừng.
Số 8 – Bún qua cầu nói với bạn: Anh cũng vậy, nhưng nếu bỏ qua nhân tố fan hâm mộ, lẽ ra điểm của anh cao hơn tôi...
Bạn nói với Số 8 – Bún qua cầu: Ha ha, lẽ nào cậu nghĩ tôi sẽ quan tâm tới mấy thứ này sao?
Số 8 – Bún qua cầu nói với bạn: *mỉm cười*
Bạn nói với Số 8 – Bún qua cầu: Ngày mai chắc chắn trên diễn đàn sẽ có một màn chiến tranh đẫm máu, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi. Nghe nhận xét xong phải đi nghỉ ngay.
Số 8 – Bún qua cầu nói với bạn: Tôi out bây giờ đây, ngày mai nghe ghi âm nhận xét cũng được, nếu không tên kia cứ ồn ào mãi. Ngày về, ngủ ngon.
Tề Tĩnh ngẩn người, cũng đáp lại một tiếng "ngủ ngon", rồi ngồi nhìn tên Bún qua cầu biến mất trên danh sách.
— Ngủ ngon.
Bỗng nhiên, anh nhớ lại lúc Thẩm Nhạn ở bên tai anh nói hai tiếng như vậy mỗi ngày, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, ấm áp. Nhất thời, anh không khỏi hâm mộ Bún qua cầu, chí ít người kia đang ở ngay bên cạnh cậu, không cần chờ tới ngày mai.
Tề Tĩnh đeo nghe tai nghe xong phần diễn của những người khác, nhưng mà nghe một cách vô vị. Không phải biểu diễn không gai, không phải bầu không khí ảm đảm, mà là trái tim anh không ở nơi đây. Anh khẽ thở dài một tiếng, rời khỏi kênh, dự định ngày mai sẽ nghe ghi âm nhận xét giống Bún qua cầu: "Quên đi... Ngủ thôi."
Anh ngồi yên ngẩn người trong phòng sách mấy phút, rồi đứng dậy đi rửa mặt, sua đó trở về phòng ngủ, tắt đèn, nằm xuống.
Ngủ sớm dậy sớm, như vậy thì thời gian sẽ trôi rất nhanh. Đây là cách trốn tránh vô cùng không khoa học, nhưng anh tự lừa mình tự vui vẻ, ấy vậy mà lại ngủ được.
Chất lượng giấc ngủ của Tề Tĩnh mấy tháng gần đầy chậm rãi tốt lên, nhưng vẫn là giấc ngủ nông, khi ngủ một mình khó mà thiếp đi được.
"Ưm..."
Trong bóng đêm đen như mực, anh mê man cọ quậy, không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết ý thức trở nên mơ hồ, luẩn quẩn. Bởi vì quá yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở của chính mình cũng có thể dễ dàng kéo ý thức đang xa dần trở về, khiến anh càng thêm khó chịu.
Tề Tĩnh cọ mặt lên gối của Thẩm Nhạn, dần dần thiếp đi.
Sau này nhớ lại, khi đó đúng là anh đã ngủ rồi, bởi vì thanh âm chìa khóa mở cửa cũng không khiến anh tỉnh lại, ngay cả tiếng bước chân, tiếng đặt đồ đạc xuống cũng không.
Điều khiến anh tỉnh lại là một nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên trán, là tiếng gọi trầm thấp dịu dàng.
"Tề Tĩnh."
*Chú thích:
Đại tư không: Một trong ba chức quan lớn nhất triều đình, gồm Đại tư đồ, Đại tư mã, Đại tư không.