"A?"
Một tiếng bật ra của Viên Tranh Minh nhỏ vô cùng, là tiếng kêu bất ngờ rất nhẹ nhàng, chỉ mất có một giây.
Tới khi ông nhận ra đó là câu lời thoại đầu tiên của "Tần Thác", ông lập tức ngậm miệng.
Khi nhân viên hậu trường vội vã khởi động bảng đếm giờ, "Lão nhị" đã hoàn thành câu đầu tiên, thời gian thực tế bị chậm khoảng 5 giây, dựa theo chế độ tính điểm qua thời gian thi đấu của Viên Tranh Minh thì việc này rất bất lợi, bỗng dưng mất trắng 0.05 điểm.
Tất cả thính giả, bao gồm cả Tề Tĩnh, lúc này mới kịp phản ứng.
Tâm trạng của mọi người cũng đều có thể dùng một chữ "A" để hình dung.
Người nghe 1: A a a a a a a?
Người nghe 2: A?? Chờ, chờ chút, bắt đầu rồi sao?? (đó là lời thoại của Tần Thác đúng không?)
Người nghe 3: Bạn học Lão nhị, anh đừng im hơi lặng tiếng đột ngột bắt đầu như vậy có được không hả? Tôi đau tim... Tuy rằng diễn biến cảm xúc rất chuẩn, nhưng mất 0.05 điểm cũng không sao hả? (À, người ta là fan của anh, đang lo lắng cho anh mà thôi)
...
...
Tất cả mọi người đều cùng không hẹn mà nghĩ tới một điều: Điều này chứng tỏ... "Lão nhị" không bỏ cuộc, chấp nhận ở lại đối kịch với Ba ba mèo, đúng không?
Chẳng qua bản thân hắn ngại ngùng không dám tự thừa nhận, đành trực tiếp diễn luôn, có thể hiểu như vậy không? – Tề Tĩnh phỏng đoán suy nghĩ trong lòng "Lão nhị", bất giác mỉm cười, tảng đá nặng nề trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống.
Nhưng lời kịch tiếp theo của Thẩm Nhạn lại khiến trái tim anh đột ngột treo cao lên.
Không phải vì nội dung của lời thoại, mà vì yêu cầu chất giọng của kịch bản.
Chất giọng lặng như nước đọng, không hề có tiếng sóng, nhưng vẫn có thể khiến cõi lòng người nghe bị chấn động mạnh mẽ, vẻ bi thương như sinh ra một cách tự nhiên.
Huống hồ, yêu cầu sử dụng giọng của một ông già cao tuổi.
"Tần Thác..." Người đang nói không giống như con người mà giống một bức tượng, từng chữ bật ra khô khốc và cứng ngắc như đất sét. "Con lại giấu ta điều gì?"
Sau khi Thẩm Nhạn hỏi câu này, trong tiếng khóc nức nở của Lão nhị đột nhiên xen vào tiếng hít thở vội vã rồi ngừng lại trong chốc lát. Chợt, hắn nín thở hai giây rồi nhẹ nhàng nuốt xuống, lời hồi đáp của hắn là hơi thở phập phồng mà như thật như ảo, thậm chí dần dần trở nên run rẩy.
"Đồ nhi, giấu sư phụ, qua lại với người của "Võ lâm thập nhị minh"..." Hắn cắn răng, dứt khoát nói hết sự thật mình có quan hệ với đám phản loạn.
"Tần Thác..."
Còn chưa nói xong, đột nhiên bị tiếng gọi của đối phương nóng nảy ngắt lời.
"Con, giấu, ta điều gì?" Lúc này, giọng của ông lão bắt đầu nổi lên sóng gió. Nhân vật này luôn có phong thái thâm sâu như biển cả, vì vậy sóng gió trong lòng ông không quá rõ ràng, nhưng lời nói thốt ra lại như dùng hết sức lực mới thôi run rẩy, từng từ từng chữ đều phải gắng sức gấp đôi, gần như không thể khống chế được, thân thế cũng run lẩy bẩy.
Dường như, ngay từ ban đầu, ông đã biết đồ nhi của mình nói dối, ông biết chuyện đảm phản loạn chỉ là để ngụy trang, để giấu diếm chuyện kinh khủng hơn.
"Tiêu Sơn lão tẩu" thương yêu "Tần Thác", rất ít khi dùng tư cách Chưởng môn để nói chuyện với đồ đệ này. Bây giờ, ông đột nhiên nghiêm nghị như vậy, giống như mặt nước êm ả bị ném một tảng đá vào, mặc dù bọt nước nảy lên không so được với sóng lớn bạc đầu, nhưng vẫn khiến người ta chấn động.
Chênh lệch.
Chênh lệch chính là ở chỗ này. Tề Tĩnh lập tức cảm nhận được thực lực của mình và hai người kia thua kém tới mức nào, cảm nhận còn rõ ràng hơn khi đơn độc đối đầu với "Lão nhị" trong vòng loại.
Hai màn diễn Phương Di Thanh vừa rồi của anh không tệ lắm, nhưng vẫn còn thiếu điểm mấu chốt.
Nếu như nói màn kịch của "Phương Di Thanh" và "Diêm Bất Lưu" là "trạng thái giằng co", xung đột ngôn ngữ kịch liệt, tiết tấu mạnh mẽ, dễ lôi kéo tâm trạng của người nghe... Vậy thì màn kịch bây giờ là ví dụ cực kì điển hình của "trạng thái giằng co trong tĩnh lặng".
Không có lời thoại đối chọi gay gắt.
Không có tiếng gào thét chấn động lòng người.
Sóng ngầm mãnh liệt.
Chỉ dựa vào khả năng khống chế giọng nói để tạo ra trạng thái này, còn có thể vững vàng nắm bắt thính giác của người nghe... Quả thật khó khăn chồng chất.
Có người nói kịch xung đột có thể thể hiện rõ năng lực của CV, thật ra không hẳn là vậy.
Nếu coi hai màn kịch như hai bộ phim điện ảnh, rõ ràng phim hành động dễ lôi kẽo sự chú ý của người xem hơn phim tình cảm, vì tiết tấu nhanh, xung đột rõ ràng. Còn phim tình cảm trông có vẻ nhạt nhẽo hơn, nhưng nếu muốn đạt được mục đích, phim tình cảm thường yêu cầu nghiêm ngặt hơn về mặt kiến thức cơ bản và diễn xuất của diễn viên.
Các CV thường rất sợ đụng tới kịch kiểu này. Bởi vì nếu không phát huy thật tốt, rất dễ sinh ra cảm giác "nhạt", sức cuốn hút suy giảm, diễn xuất tuyệt vời của mình đột nhiên bị người ta phủ nhận, bị soi mói bới móc.
Các CV cũng rất sợ phải đối kịch kiểu kịch này. Bởi vì hai người còn dễ dàng phạm sai lầm hơn là một người, sai chút xíu thôi cũng bị phóng đại gấp đôi.
Màn kịch của "Tiêu Sơn lão tẩu" và "Tần Thác" chính là "trạng thái giằng co trong tĩnh lặng" như vậy đấy.
Trong ba, bốn câu lời thoại ngắn ngủi ấy, trên khung chat hoàn toàn không có động tĩnh gì, cho tới khi người đầu tiên bối rỗi nói một câu: "... Tôi, đột nhiên thấy tim mình thắt lại."
Lời này vừa xuất hiện, người bên dưới bắt đầu phụ họa theo.
Người nghe 1:... Tôi, cũng thấy tim đau nhói.
Người nghe 2:... Tôi cũng thấy tim thắt lại.
Người nghe 3: _(:з" ∠)_ Không biết là tôi đang lo lắng hai thí sinh không hợp nhau, hay đang bị diễn xuất của họ hấp dẫn đây, tôi không rõ nữa...
Người nghe 4: _(:з" ∠)_ Tôi nghĩ là do khả năng khống chế hơi thở... Nghe thôi cũng thấy áp lực, nói chung là rất đau lòng (ôm ngực)
Người nghe 5: Bọn họ đọc lời thoại cực kì ăn ý... Nhưng câu nói ngắn ngủi vậy thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy rất "trôi chảy"... Vốn tưởng lời thoại của họ thuộc kiểu nhát gừng, gián đoạn, nào ngờ nắm bắt thời điểm nói rất chuẩn, từng câu từng câu liên tiếp nối nhau mà không hề thấy cứng nhắc, nghe rất tự nhiên!!
Người nghe 6: Nếu hai người không có độ phối hợp cao thì không thể làm được điều này đâu... a a a a, nghĩ tới đây là lần đầu tiên họ hợp tác sau một thời gian dài mà có thể tuyệt với tới vậy, tôi rất cảm động! ┭┮﹏┭┮
...
...
Điều khiển hơi thở là sở trường của "Lão nhị".
Trong lời thoại có những chỗ trống thể hiện nội tâm giãy dụa của nhân vật, hắn không lãng phí chỗ nào, dùng cách thở khác nhau được biến hóa rõ ràng để vẽ nên cảnh Tần Thác quỳ gối trước mặt sư phụ, cố gắng nén bi thương, bị sư phụ nói trúng mà bàng hoàng, bất an.
Chất lượng microphone của hắn cũng không tệ, hơi thở rất nhỏ cũng bắt mic, âm thanh vô cùng chân thật. Hơn nữa, trong suốt toàn bộ quá trình, hắn luôn chú ý duy trì tiếng nức nở nghẹn ngào mang theo nỗi bi ai nồng đậm, không quá nổi bật mà như ẩn như hiện, tô đậm hình ảnh một cách mạnh mẽ.
Còn Thẩm Nhạn, cho tới giờ lời thoại của hắn có hai câu, nhưng thật ra chỉ là một câu: "Con giấu ta điều gì?"
Giọng ông già của hắn không có gì để soi mói, cực kì phù hợp với nhân vật. Quan trọng là chỉ với hai câu lời thoại giống nhau, ngữ cảnh và ngữ khí lại hoàn toàn khác biệt. Đồng thời, hắn còn phải phối hợp hoàn hảo với "Lão nhị". Đây cũng không phải chuyện dễ dàng.
Câu đầu tiên, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của đồ đệ, ông biết chuyện mình phỏng đoán gần như là sự thật, trong lòng rét lạnh, giọng nói cũng trầm theo.
Câu thứ hai, nghe thấy đồ đệ không chịu nói ra chân tướng, ông vừa thương xót vừa sốt ruột, nhất thời nóng nảy hô lên, sự bình tĩnh, ung dung thường ngày đã trở thành hỗn loạn.
Như vậy, cùng một lời thoại lại vẽ ra hai thế giới nội tâm khác nhau, diễn biến tâm lí cũng khác nhau.
"Lão nhị" và Thẩm Nhạn mà bỏ sót bất cứ chi tiết nào thì sẽ không tạo được hiệu quả như nước chảy mây trôi hiện giờ.
Nếu ai không biết họ vừa mới gặp lại nhau, không biết cách xếp nhóm dựa trên rút thăm ngẫu nhiên, chắc chắn sẽ tưởng bọn họ đã luyện tập nhiều lần.
Lúc này, Thẩm Nhạn bỗng nhiên ho khan, dường như nói quá gấp gáp tới mức ho sặc dụa. Không khí như sợi chỉ mành treo chuông vừa rồi đột nhiên hòa hoãn đi nhiều, không siết chặt như trước.
Khi hắn nặng nề ho, giọng của "Lão nhị" tự dưng truyền vào trong microphone ở cự li gần hơn, khiến người ta tưởng tượng ra hắn đang tới gần, ở bên cạnh ông mà kêu: "Sư phụ... Sư phụ..."
Tiếng gọi thân thiết, gần gũi như ở ngay trước mắt.
Các thính giả không khỏi khẽ thở phào, nào đầu biết sau đoạn đối thoại này mới thật sự là chém thẳng một đao xuống, đau đớn đến mức tim nát ruột tan.
Tiếng ho của Thẩm Nhạn ít dần, cuối cùng, trầm giọng hỏi một câu: "Hai mươi bảy người của phái Đà Dương là do ai giết?"
Ở đoạn này, Lão nhị bỗng dùng cổ họng tạo ra một tiếng động, biểu hiện như muốn nói lại thôi: "... Quan binh triều đình..."
"Không phải." Một tiếng phủ nhận dứt khoát phát ra, nghe rất tàn nhẫn mà lại cực kì đau lòng. Ông chậm rãi nở nụ cười tuyệt vọng, thê lương không nói được thành lời. "Là sư huynh của con... Là sư huynh của con, đúng không? Quán chủ Thính Phong quán cũng do nó đầu độc, đúng không?"
Lão nhị im lặng không nói, bỗng nhiên hơi thở bật về phía trước, giống như đang hạ quyết tâm đứng dậy, cắn răng nói: "Con sẽ xuống núi tìm sư huynh, mang hắn trở về!"
"Tần Thác!" Thẩm Nhạn gấp gáp trầm giọng hô một tiếng, gọi người quay lại, thanh âm run rẩy tràn đầy đau xót, "Tính cách của sư huynh con, vi sư hiểu rõ hơn bất cứ ai. Nó có thể hại chết ân nhân của mình... thì cũng có thể hại con."
"Sư phụ, sư huynh... sẽ không làm vậy đâu."
Chuyện sư huynh đệ tương tàn là điều mà cả cuộc đời này Tiêu Sơn lão tẩu không muốn nhìn thấy nhất, làm sao mà Tần Thác không biết được?
Vì vậy khi nói ra câu này, Lão nhị cố ý nói rất nhẹ nhàng, cứ như từng chữ đều phát ra từ đống bông, không hề lạc quan nhưng cực kì kiên định, ngay cả chính hắn cũng không tin vào những gì mình nói ra, nhưng vẫn phải thuyết phục chính mình, đau đớn mỉm cười, nụ cười tái nhợt không gì sánh được.
"Nó sẽ làm vậy." Tiêu Sơn lão tẩu đã nản lòng, nét bi thương chậm rãi biến mất, chỉ còn lại chết lặng mà thôi. "Nếu có một ngày, nó muốn giết con, nếu con gặp nguy hiểm đến tính mạng... lúc ấy, con hãy..."
Đến đây, thanh âm trở nên đau thấu tim gan, không nói ra được.
Nói ra, tức là đã quyết định kết cục của đứa trẻ mình tự tay nuôi lớn. Làm người, làm thầy, làm cha, bên tình bên lí bên nào nặng hơn, trái tim không ngừng nhói đau như bị đao cắt.
"Con hãy... thay ta, loại bỏ tên nghịch đồ này đi."
Cho dù đây đã là bước đường cùng không thể quay đầu lại, ông vẫn cố gắng nhấn mạnh vào hai chữ "thay ta". Đạo nghĩa võ lâm, nề nếp môn phái, tất cả những chuyện đã xảy ra... đứa bé mà ông nuôi lớn là sai lầm của ông, phải do chính ông bù đắp.
Nếu như Bạch Kha đã phạm sai quá nhiều, tội đáng chết, vậy thì ông phải đưa ra quyết định loại bỏ nó, mới đỡ đau đớn đến tan nát cõi lòng.
Máy tính giờ dừng lại ở "00:55".
Bởi vì Lão nhị bắt đầu sớm, nên thời gian của họ kết thúc sớm 5 giây.
Người nghe 1: QAQ... Sư phụ...
Người nghe 2: QAQ... Ban đầu nghe thì đau tới thắt tim, ở giữa thoáng hơn, không ngờ đoạn cuối mới chết người...
Người nghe 3: QAQ Giọng của Ba ba mèo ngược cry!! Giọng của bạn học Lão nhị đau đớn cry!!
Người nghe 4: QAQ Đoạn Lão nhị diễn Tần Thác cay đắng nuốt những lời khổ tâm xuống khiến sư phụ càng thêm đau đớn, tôi cắn rách vài cái khăn tay còn thấy ít...
Người nghe 5: Khung cảnh ấy như hiện ra trước mắt... Tưởng tượng ra sau này trong game sẽ có thêm hiệu quả hình ảnh động (animation)... Quả thật là đạn hơi cay!!
Người nghe 6: Mỗi lần nghe Ba ba mèo phối ông già đều rất chân thực, cưc kì cảm động... Chất giọng phù hợp khỏi phải bàn cãi. Giọng nói của anh ấy thật sự khiến tôi liên tưởng đến một ông lão hiền lành, dịu dàng, phúc hậu, nhưng vì sai lầm của đồ đệ mà không thể không vì việc nước quên tình nhà. Trong lòng ông nhất định rất đau đớn hu hu hu hu.
...
...
Hoàn thành rồi.
Được khen rồi.
Tề Tĩnh hít hít cái mũi chua xót, không kiềm lòng được thán phục hai người kia có thể kéo anh hãm sâu vào nội dung kịch bản của "Tru thiên lệnh".
Tới lúc điểm tổng kết được công bố, tất cả mọi người đều thật lòng tin phục.
Điểm phối hợp: 4.5, 4.5. Điểm trung bình 4.5 điểm
Thời gian sử dụng: 55 giây = 0.55 điểm
Tỷ lệ bỏ phiếu: 93.9% = 0.939 điểm
———————————-
Tổng điểm nhóm: 4.5 + 0.55 + 0.939 = 5.989 điểm
Điểm cá nhân – "Đồ khốn, phối âm tử tế cho tôi"
Chất giọng: 4.5, 4.0. Điểm trung bình 4.25 điểm
Phát âm: 4.5, 4.0. Điểm trung bình 4.25 điểm
Kỹ năng cơ bản: 4.5, 4.5. Điểm trung bình 4.5 điểm
Sức hấp dẫn: 4.5, 4.5. Điểm trung bình 4.5 điểm
———————————-
Tổng điểm trung bình: 4.25 + 4.25 + 4.5 + 4.5 = 17.5 điểm
Tỷ lệ bỏ phiếu: 88.9% = 0.889điểm
Tổng điểm: 17.5 + 0.889 + 5.989 = 24.378 điểm
Điểm cá nhân – "Ba baの mèo"
Chất giọng: 4.5, 4.0. Điểm trung bình 4.25 điểm
Phát âm: 4.5, 4.0. Điểm trung bình 4.25 điểm
Kỹ năng cơ bản: 4.5, 4.5. Điểm trung bình 4.5 điểm
Sức hấp dẫn: 4.5, 4.5. Điểm trung bình 4.5 điểm
———————————-
Tổng điểm trung bình: 4.25 + 4.25 + 4.5 + 4.5 = 17.5 điểm
Tỷ lệ bỏ phiếu: 80.7% = 0.907 điểm
Tổng điểm: 17.5 + 0.907 + 5.989 = 24.396 điểm
Người nghe 1: 〒▽〒Bạn học Lão nhị bắt nạt Ba ba mèo! Thế nên tôi không bỏ phiếu cho cậu, phối hay tới mấy cũng không vote đâu! Hừ! (thật ra tôi có vote)
Người nghe 2: 〒▽〒Đúng! Kiên quyết trả thù cho Ba ba mèo! Hừ! (thật ra tôi cũng vote)
Người nghe 3: Ha ha ha ha, các cô thật vô dụng, tôi mới là người thật sự không vote! (tuy rằng tôi nghĩ thí sinh Lão nhị cũng chẳng thiếu gì một vote này...) Ai bảo anh dám bắt nạt Ba ba mèo!! Đã thấy điểm cá nhân thua Ba ba mèo chưa?? ╰(*°▽°*)╯←Đồ thần kinh.
Người nghe 4: Nhưng mà hai người bọn họ đều rất có thực lực... Chỉ kém nhau chút điểm tỷ lệ vote, cô Bồ chấm cả hai đều 4.5 điểm đó. Quỳ lạy!
Người nghe 5: Chẳng lẽ kinh khủng nhất không phải điểm nhóm sao?
Người nghe 6: Chẳng lẽ kinh khủng nhất không phải điểm nhóm sao?+10086
...
...
Đương nhiên, cái kinh khủng nhất là tổng điểm nhóm. Trường Cung và Bồ Ngọc Chi đều chấm 4.5.
Số điểm này... quả thật không ai có thể vượt qua được.
Đứng trên góc độ CV mà nói, rõ ràng anh không cảm thấy cam lòng, nhưng không tìm ra được lí do để phản đối. Có lẽ sẽ có người nói rằng thứ hạng của họ ở vòng loại đều là hạng nhất, cho nên mới có hiệu ứng "kẻ mạnh gặp kẻ mạnh".
Nhưng không phải cứ tùy tiện xếp hai người hạng nhất vào hợp tác với nhau là có thể phối hợp hoàn hảo tới mức này.
Tề Tĩnh mỉm cười, tiện tay mở khung chat QQ ra.
Chẳng hỏi ngày về: ^_^ Thật tốt qua, cả cuộc thi và những chuyện ngoài cuộc thi đều tốt.
Nhạn Bắc Hướng: Ừ... Cảm ơn em.
Nhạn Bắc Hướng: À, Lão nhị nhắn tin cho anh trên YY.
Nhạn Bắc Hướng: Chắc cậu ấy có lời muốn nói. Anh muốn nhận cơ hội này nói chuyện tử tế với cậu ấy một chút... Tề Tĩnh, em chờ anh nhé, anh sẽ quay lại ngay.
Chẳng hỏi ngày về: Ừ.
Lúc này đến phiên anh buồn bã "ừ".
Chắc đây chính là tâm trạng của Thẩm Nhạn khi nghe anh và Bún qua cầu hợp tác nhỉ?
"Làm sao đây, em cũng hơi ghen..." Tề Tĩnh nửa đùa nửa thật tự lẩm bẩm, mắt nhìn thẳng vào khung chat một lúc lâu mà mãi không có tin nhắn mới, thấy có chút xíu mất mát.
Nói như vậy, đây là lần đầu tiên anh nghe Thẩm Nhạn đối kịch với người khác ngoài mình.
Nói như vậy, lần đầu tiên mà anh và Thẩm Nhạn đối kịch, ngoại trừ các staff của "Cạm bẫy" ra thì chưa có ai từng nghe.
Nhóm Lão nhị là đối tượng luyện tập của Thẩm Nhạn từ trước, cho dù bây giờ tan rã đã lâu, nhưng cách nhiều năm như vậy mà vẫn có thể phối hợp ăn ý tới mức hoàn mỹ, thật khiến anh...
"Ghen tị."
Tề Tĩnh cười khổ, ngượng ngùng rũ mắt nói ra hai từ này. Ghen tị vô cùng...