Một thời gian tiếp xúc Vân Tranh nhận ra Lý Thường không tệ, phải ăn canh bùn, ăn lương thực mốc meo cũng không ý kiến, nhìn thấy bách tính chết đói giữa đường, còn biết lấy cái chiếu đắp lên người họ. Tuy nhát gan một chút, hám danh một chút, nhưng chẳng phải tội lỗi, lần đầu đánh gáy sáu cái răng của người ta hơi quá đáng, giờ nhìn ông ta ăn chậm rì rì, có chút xấu hổ.
Đưa cho ông ta bầu rượu nho: - Uống một ngụm cho đỡ khô cổ, đừng lo, ông không biết một chuyện, ta xuất chiến chưa bao giờ cần triều đình cung ứng lương thảo, ta tự có hệ thống hậu cần riêng, hiệu suất cao hơn triều đình nhiều. Cự thương đất Thục đã nghe lời hiệu triệu của lão bà ta, toàn quân xuất động, men theo cổ đạo Âm Bình, dọc đường bố trí trạm cung ứng cho ta.
- Ông thấy rồi đấy, dựa vào đám quan viên kia cung ứng hậu cần là không thể, cho nên ta đành dựa vào đồng hương ở quê nhà thôi, đây là bí mật quân sự tối cao, đừng tiết lộ.
- Lão phu hiểu, tuyệt đối không nói. Lý Thường thở phào, uống ngụm rượu lớn cho bớt sợ, để bên cạnh uống dần, không trả nữa: - Một số bí mật nếu ảnh hưởng tới thành bại đại quân, ngài không cần nói với ta, chỉ cần ngài không tự ý nuôi binh thì ta giả mù, giả câm, giả điếc. Tuyệt đối không cản chân ngài.
Chỉ đợi câu này của ông thôi, Vân Tranh cười gian hơn cáo: - Xem ra ông biết một số tin tức ta không biết.
- Giám quân quản lý Mật điệp ti, đó là truyền thống, ta chỉ có thể nói, nếu chúng ta không sớm tới Tần Vương Xuyên, Phú Bật sẽ chết. Lý Thường nói nhỏ một câu, sau đó vội uống thêm một ngụm rượu lớn, trong quân có không ít thám tử Mật Điệp ti trà trộn, trong đó có người còn là bộ hạ cũ của Vân Tranh bị mua chuộc, nhưng tất nhiên ông ta không để lộ ra điều này.
Một lúc sau Hầu Tử cưới ngựa chạy dọc hàng ngũ, khàn giọng hô: - Lệnh của Đại tướng quân, toàn quân tăng tốc, đêm nay phải tới được Ngũ Thành trấn cắm trại.
Binh sĩ Vũ Thắng quân tức thì chuyển sang hai người cưỡi một ngựa, một ngủ, một điều khiển khiển chiến mã, một canh giờ đổi người, đổi ngựa.
Có bọn họ làm mẫu, những người khác cũng học theo, cổ đạo Trần Thương tức thì trở nên náo nhiệt, phương thức hành quân này với lão binh Vũ Thắng quân là rất quen thuộc, binh tốt mới gia nhập lúng túng lắm, nhưng dù sao đều là người chịu khổ quen, đến chập tối đến được Ngũ Thành trấn, ngựa tuy mệt, nhưng người thì giữ nguyên sức chiến đấu.
Dân phu còn chưa tới, nhưng không thành vấn đề, sĩ tốt Vũ Thắng quân đều mang theo ba ngày quân lương. Ở dịch trạm Ngũ Thành trấn, Vân Tranh nhận được thư cầu viện của Phú Bật, ông ta đang phải đối diện với một tình thế vô cùng tồi tệ, Một Tàng Ngoa Bàng không hề đánh gấp, mà thong thả tiến chắc đánh chắc, trong mười ba ngày, hắn nhổ được Định Tây thành, Thông Tây trại, Tam Xóa trại, nay đang kịch chiến ở Quảng Ngô Lĩnh Củng châu, nếu không nhờ vào địa thế hiểm yếu thì đại quân Một Tàng Tàng Ngoa Bàng đã vượt qua được cánh cửa cuối cùng tiến vào Tần Vương Xuyên rồi.
Trong thư cũng nói, người Tây Hạ đã dần quen với thuốc nổ, không còn tác dụng lớn nữa, cảnh báo Vân Tranh cẩn thận, không nên dựa dẫm vào uy lực của thuốc nổ.
Thế là đội quân nghỉ lại ở Ngũ Thành trấn một đêm, sau đó tăng tốc, cảnh tượng hoang lương có chút thanh đổi, rặng núi chập chùng dần hiện ra trước mắt, có Tần Lĩnh che chở, dải Trần Thương đã có ít màu xanh, khí hậu bớt khô, đại quân không cần lo thiếu nước nữa.
Thế nhưng Vân Tranh không định đi gấp để cứu Phú Bật, nước xa chẳng thể cứu được lửa gần, gần hai vạn quân trong tay Vân Tranh chưa huấn luyện phố hợp, không thể mang lại tác dụng mang tính quyết định.
Thiết lập quân trại ở Kê Minh sơn là vì an lòng quân thần Đại Tống, dù tình huống xấu nhất xuất hiện, cũng có thể chạy về giữ Phượng Tường phủ, đoán chừng đó là cực hạn mà Triệu Trinh có thể chịu đựng.
Vào một buổi chiều mặt trời rực rỡ, Vân Tranh tới được Kê Minh Sơn.
Kê Minh sơn nằm bên cổ đạo Trần Thương, đối diện chính là Thái Bạch hùng vĩ, dãy núi trải dài vươn cao vượt qua độ cao mà chim có thể bay qua được, lập quân trại ở nơi này sẽ bóp chết đường từ Tần Châu thông tới Phượng Tường phủ, đó là chiêu dự phòng của Vân Tranh.
Phượng Tường tri phủ Ngô Thừa Đạo, Phượng Tường lộ chuyển vận sứ Hàn Đại Thành, Phượng châu tri phủ Hà Hưng Châu cùng với Trần Thương huyện lệnh Tôn Đĩnh đều có mặt đợi Vân Tranh.
- Khỏi kiến lễ, Phú Bật một ngày ba lần báo nguy, chúng ta không có thời gian khách sáo với nhau, việc các ông cần làm là lập tức phân dòng di dân phía tây Tần Châu, nói với bách tính, đừng mang tâm lý cầu may, người Tây Hạ lần này tới với mục đích không kiếm được lương thực thì chết ở Tần Châu. Đi đi, Tần Châu từ nay thực hiện chế độ quản chế quân sự.
Hàn Đại Thành chắp tay nói: - Vân hầu, lão phu biết chiến sự ở tiền phương nguy cấp, nhưng muốn an bài toàn bộ bách tính ở phía tây Tần Châu đâu dễ dàng, năm nay toàn bộ Phượng Tường phủ đều gặp thiên tai, giàu có nhất chính là Tần Châu, lão phu trước kia còn mong được Tần Châu hỗ trợ, nay Tần Châu gặp binh tai, tây bắc càng trở nên gian nan.
- Lão phu gom góp khắp nơi mới có đủ quân lương cho ngài, nhưng dù là thế, đợi chiến sự kết thúc, lão phu chỉ còn đường từ quan thôi, cái danh Hàn Đáng Chết đã truyền khắp Lũng Tây, không gây dân biến đã là may mắn của lão phu.
Vân Tranh lấy từ cái rương trên lưng Hầu Tử ra một phong thư, đưa cho Hàn Đại Thành: - Đây là sắc lệnh triều đình ta thu được trên đường, Văn Ngạn Bác đang trù lương, kho thường bình ở Đông Kinh cũng đã mở, văn thư triều đình gửi đi khắp nơi, vận chuyển lương thực tới Phượng Tường phủ, ông không cần mang ác danh đó nữa.
Hàn Đại Thành thống khổ lắc đầu: - Sắp thu hoạch mùa thu, bách tính sẽ không vứt bỏ hoa màu chỉ còn một tháng là thu hoạch được, thời điểm này lương thực càng trọng yếu hơn...
Lý Thường dứt khoát nói: - Phải đi, không những đi còn phải đốt hết hoa màu, Một Tàng Ngoa Bàng chính vì nó mà tới, nếu hủy hết, nói không chừng người Tây Hạ sẽ vì thế mà rút lui. Vạn vạn lần không thể vì cái nhỏ mà hỏng cái lớn.
Ngô Thừa Đạo chỉ lắc đầu không nói, Hà Hưng Châu thở dài không thôi.
Vân Tranh nghiêm mặt nhìn ba người bọn họ: - Không có gì nguy hại hơn binh tai, các ông cũng hiểu đạo lý này, ta không nói nhiều, chỉ có thể làm được một việc, đó là cho các ông dùng lương thảo tích trữ ở Kê Minh sơn hỗ trợ bách tính rút đi, hơn nữa ta nói luôn, quân lương của ta không cần các ông cung ứng, có thể giảm bớt gánh nặng cho các ông rồi.
Hàn Đại Thành vội xua tay: - Không thể, không thể, đại tướng quân, quân không thể bị đói, lão phu dù nhịn ăn cũng phải để dành cho tướng sĩ, nếu chiến bại, không chỉ chúng ta chết, mà còn liên lụy cả gia tộc.
Hai người kia cũng kiên quyết không đồng ý, bọn họ cho rằng Vân Tranh đang kiếm cớ để biện minh cho thất bại, một khi y thua trận, ba người họ sẽ thành dê thế tội.
Vân Tranh tất nhiên không cho bọn họ biết quân cơ, đứng dậy đi ra ngoài tuần thị Kê Minh trại. Lý Thường bực mình nói: - Lão phu cấp thủ lệnh cho các ngươi, như vậy không cần lo Vân hầu hãm hại nữa, lương thảo không cần quản, đại quân tự có đường cung ứng.
Lý Thường nói tất nhiên sẽ có hiệu quả khác, ba người Hàn Đại Thành mừng lắm, chỉ cần có thủ lệnh, Vân Tranh không thể dùng mình làm lá chắn.
An bài xong chuyện quân doanh thì mặt trời đã lặn, nhiều ngày hành quân đã rút cạn sức lực của sĩ tốt, nhiều người chẳng đợi được cơm đã lăn ra ngủ.
Sĩ tốt Giáp Tử doanh thì còn đỡ, sau khi an bài cảnh giới mới nghỉ ngơi, lúc này Kê Minh trại hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng điêu đấu trong đêm trong trẻo khác thường.
Vân Tranh không ngủ được, cho dù thân thể mệt mỏi cực điểm, nhưng hai mắt cứ mở thao láo, nhìn ánh nến chập chờn, khuôn mặt y lúc sáng lúc tối.