Trí Tuệ Đại Tống

Chương 42: Binh tới dưới thành




Rút lui quy mô lớn khỏi Tần Châu với bách tính mà nói là tai nạn kinh khủng, rời bỏ ngôi nhà đồng ruộng thân quen, dìu đỡ song thân già yếu, gồng gánh con nhỏ, một cái xe đẩy chứa toàn bộ lương thực sót lại, đi tới đâu tiếng khóc dậy đất tới đó, hoa màu trong ruộng đã trổ bông, ngày thu hoạch sắp tới, vậy mà phải trơ mắt nhìn quan binh ngang ngược phá hoại, nông phu nông phụ không ai kìm được nước mắt.
Nghe nói lệnh phát ra từ đại tướng quân vừa tới tiếp nhận nhiệm vụ của Tần Châu tên Vân Tranh, vốn là tên ma vương khét tiếng giết người không ghê tay, bách tính đành nuốt nước mắt rời bỏ quê hương, nhắc tới Vân Tranh, không ai không nhổ một bãi nước bọt chửi “cẩu quan!”.
- Hủy hết, không được để sót chút nào, không được cho người Tây Hạ kiếm được một miếng ăn, một ngụm nước nào hết. Đồng ruộng phải đốt, giếng bỏ thuốc độc..
Vân Tranh chắp tay sau lưng nhìn bách tính gồng gánh dắt díu nhau rời bỏ quê hương, cũng không đành lòng, nhưng mệnh lệnh đưa ra thì không chút do dự, y đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến tranh, thứ y cân nhắc là thắng bại, không phải khó khăn của bách tính.
Lúc Vân Tranh tích cực chuẩn bị thì Một Tàng Ngoa Bàng sau năm ngày im lặng đã phát động tấn công, khi vô số xe công thành, xe chùy xuất hiện ở đường chân trời, thủ tướng của Định Viễn trại lúc này là Giả Chùy gần như tuyệt vọng.
Mười bốn vạn đại quân lấp kín Tần Vương Xuyên.
Năm mươi con trâu kéo một xe lầu cao lớn đi trên hoang nguyên, Một Tàng Ngoa Bàng đứng trên chiếc xe đó, sau lưng là gần như toàn bộ quân lực Tây Hạ có thể huy động.
Đem binh toàn quốc xâm nhập nước địch, vốn không phải là quyết định một viên đại tướng như Một Tàng Ngoa Bàng nên đưa ra, nhưng hắn không có cách nào khác, hiện Tây Hạ đang ở trong trạng thái yên tĩnh kỳ diệu, toàn bộ bạo loạn đã dừng lại, bất kể là người có cái ăn hay người không có cái ăn đều đang nhìn cả vào hắn... Nếu chiến huống bất lợi, Một Tàng Ngoa Bàng không dám tưởng tượng hậu quả..
- Bẩm tướng quốc, Phú Bật không bỏ trốn, vẫn cố thủ Tần Vương Xuyên, theo báo cáo của mật thám, hoàng đế nước Tống đã hạ lệnh cho ông ta chiến tử ở đó. Người báo cáo là Cảnh Tuân, người Túc Châu, chưa tới ba mươi, dáng người thanh thanh tuấn tú, khoa khảo thất bại, nổi giận theo Tây Hạ, vì chịu trách nhiệm xây chùa có công, rất được Một Tàng thị coi trọng, thậm chí có tin đồn không rõ ràng với Một Tàng thị.
Một Tàng Ngoa Bàng không để ý tới hắn, tiếp tục quan sát bố trí phòng ngự của Tần Vương Xuyên, tướng lĩnh đi theo hắn trừ Ngỗi Minh Thủ Toàn là người hoàng tộc, đại bộ phận là người Hán, Trương Trắc, Trương Giáng, Lý Thanh, Dương Lang, Từ Mẫn Tông, Trương Văn Hiển.
Trương Trắc tặc lưỡi: - Vân Tranh không trúng kế của tướng quốc, thật đáng tiếc, nếu y cũng tới Tần Vương Xuyên thì tiện lợi cho chúng ta rồi.
Cảnh Tuân phe phẩy quạt cười nhạt: - Vân Tranh là kẻ cơ hội, theo tin báo, trong cuộc nam chinh của nước Tống cũng chuyên môn rình rập thời cơ, giết tướng cướp công của Địch Thanh, xem ra lần này cũng định giờ trò cũ, đợi cho tướng quốc và Phú Bật lưỡng bại câu thương nhảy vào kiếm lợi, đúng là tên tiểu nhân vô sỉ, loại người gian xảo này thường nhát gan, đối diện với đại quân của Tây Hạ ta ắt quay đầu chạy thôi.
Trương Giáng ngứa mắt với tên mặt trắng này đã lâu, hừ một tiếng: - Ngươi là một tên hủ nho thì biết cái gì, ở góc độ tướng quân, hành vi của Vân Tranh là chính xác, kẻ này năm xưa ở Tây Hạ đã gây loạn lớn, tướng quốc cho y năm ngày là để xem ở đạo chiến trận y am hiểu tới mức nào, hiện y đang di dân, bố trí công sự, xem ra y là tướng lĩnh hợp cách.
Trương Văn Hiển mới hai mươi, tuy là người Hán, nhưng hắn sinh ra ở Tây Hạ, từ nhỏ chăn dê uống sữa ngựa, cao lớn rắn chắc, gần như còn rất ít bóng dáng người Hán, thấy bầu không khí hơi căng, vội nói lảng đi: - Tướng quốc, thuộc hạ chỉ lo bọn chúng dùng kế vườn không nhà trống, nếu vậy chúng ta phải làm sao.
- Ngươi là thế hệ tương lai của Đại Hạ, nên đưa tầm mắt nhìn xa một chút, bất kể là chúng ta cướp được bao nhiêu lương thực về cũng không cứu vãn được nguy cơ trong nước. Không lo, mạng người thảo nguyên giống cỏ cập cập, năm nay bị gió đông làm tiêu tác, năm sau xuân tới vẫn hé mầm xanh. Hiện giờ điều chúng ta cần làm là nhân lúc vạn dân đồng lòng, tính toán cho tương lai, công phá Tần Vương Xuyên, chiếm cổ đạo Trần Thương, rồi tới Phượng Tường phủ, cuối cùng hội quân với Tây Thọ Bảo Thái quân ti ở Hội Châu, mở rộng không gian sinh tồn cho Đại Hạ... Chỉ mong tổ tông phù hộ cho chúng ta đạt được mục đích này, khi đó các ngươi đều là công thần số một của Đại Hạ ta.
Trương Giáng kích động, nếu chuyện thành, hắn mong được phân vùng đất này, con người ai cũng mang tâm tư lá rụng về cội, quỳ một gối xuống: - Tá Lĩnh quân xưa nay luôn đi đầu, trận chiến công thành đầu tiên này xin hãy giao cho mạt tướng.
- Đi đi.
Một Tràng Ngoa Bàng năm nay đã bốn mươi, mấy năm qua vì chuyện Tây Hạ làm y già không ít, tóc chớm có sợi bạc, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, đôi mắt ưng sáng trí tuệ, không cần vóc dáng cao lớn, vểnh râu trợn mắt cũng vẫn có uy, phất tay một cái, Trương Giang vội vàng rời xe lầu, lên chiến mã về bản trận Tá Lĩnh quân, tiếp tục nói với Ngỗi Minh Thủ Toàn: - Trường Lĩnh quân cũng lên đi, nếu Tá Lĩnh quân không thể hạ thành nhanh chóng thì cứu viện họ trở về.
Ngỗi Minh Thủ Toàn đi rồi, Cảnh Tuân nghiến răng ken két: - Từ lúc quân Tống nắm được bí mật của hỏa khí, chiến lực tăng mạnh, tiếc là gián điệp của chúng ta không tìm được bí phương, ti chức chém liền mấy tên tượng sư, nghiến cứu thuốc nổ của chúng ta vẫn không tiến bộ.
Tới lúc này Một Tàng Ngoa Bàng mới đưa mắt nhìn Cảnh Tuân: - Sở trường của người Đảng Hạng nằm ở kỵ binh, chiến đao, thể chất cường hãn. Thuốc nổ tuy lợi hại, nhưng nếu chúng ta cứ tốn công vào phương diện này, được không bằng mất, ở phương diện kỹ xảo, người Tống luôn đi trước, một khi chúng ta mù quáng đuổi theo đằng sau, sẽ vĩnh viễn ở thế yếu, cho nên quan trọng luôn ở phát huy thế mạnh của mình.
- Hiện gác nó sang một bên, xem tướng sĩ anh dũng chiến đấu đã.
Tiếng tù và trầm trầm vang lên, vô số quả cầu lửa từ trên núi lăn xuống, mang theo thế sấm sét đánh vào tường Định Viễn trại, những quả cầu lửa tẩm đẫm dầu hỏa chớp mắt đã khiến tường phía đông rừng rực cháy, khói mù mịt làm quân Tống chảy nước mắt ho không thôi, giáo úy trong quân khàn giọng ra lệnh đổ cát.
Cùng với tiếng trống thình thình, quân Tây Hạ nấp sau chiếc xe công thành cao lớn, hô khẩu hiệu đẩy chúng tới gần tường thành.
Giả Quỳ sau chiến dịch Quảng Ngô lĩnh đã quen thuộc phương thức tác chiến của người Tây Hạ, bình tĩnh hạ lệnh cho những chiếc máy ném đá chuẩn bị những hũ dầu lớn, đây là món đầu tiên bọn họ thiết đãi địch.
Kỵ binh phải xuống ngựa công thành làm người ta rất không quen, nhưng cho dù liên tục bị nỏ tám trâu bắn xuyên qua người, người Tây Hạ vẫn kiên định tiến tới.
Tiếng tù và trong quân lại lần nữa vang lên, quân Tây Hạ hô lớn, cầm thuẫn gỗ rời khỏi sự yểm hộ của xe công thành, vác thang xông lên. Cùng lúc ấy hậu quân cũng rải mưa tên lên tường thành, đó chính là thần tí nỏ vang danh của Tây Hạ.
Phía kia Giả Quỳ không chậm trễ, ném toàn bộ vò dầu đi rồi dẫn thuộc hạ trốn vào căn nhà gỗ chuyên môn đối phó với người Tây Hạ, quả nhiên vừa nấp vào nhà gõ, liền nghe thấy tiếng tên rơi xuống đồm độp như nước mưa rơi trên tàu lá chuối... Mấy chục quân tốt không kịp trốn liền biến thành nhím,
Tây quân có kinh nghiệm gập ngón tay tính toán, khi gập tới ngón thứ sáu, tức thì cầm thuẫn gỗ xông ra, bên ngoài mùi dầu hỏa lưu huỳnh cháy, trộn lẫn với mùi thịt người tạo thành mùi vị khinh khủng, hơn vạn cân dầu hỏa đã biến vùng đất phía trước thành địa ngục, xe công thành biến thành đuốc lớn, người Tây Hạ gào thét cào lên tường, tạo ra tiếng động làm người ta sởn gai ốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.