Trí Tuệ Đại Tống

Chương 3: Thông hôn




Toàn bộ người Đông Kinh đi ra nghênh tiếp đội ngũ tín sứ về báo tin, hoàng đế không phải ngoại lệ, chỉ có Vân gia ở bên cạnh Quốc Tử giám là im phăng phắc, nghĩ cũng phải thôi, vì đám quân tốt đó là thuộc hạ của gia chủ nhà mình.
Cho nên lão binh quỳ cười tủm tỉm nhìn hàng xóm nô nức đi tới Tuyên Vũ môn xem náo nhiệt, ông ta cầm ấm trà nhà nhã uống, rất hài lòng với sự nhiệt tình của hàng xóm, đi xem anh hùng hảo hán phải như thế chứ.
Chỉ là khi nhìn xuống cái chân giả, nụ cười biến mất, tập tễnh đi vào phòng gác, lấy một vò rượu, một đĩa dưa mới muối mùa thu, năm tháng anh hùng đó không thuộc về mình nữa rồi.
Đám nha hoàn trong nhà ríu ra rít rít, còn đùn đẩy trêu chọc một nha hoàn xinh xắn mặc váy đỏ, mặt cũng đỏ rực, chỉ cần Hầu Tử trở về là sẽ cùng nàng thành thân, ai cũng biết điều ấy. Lão tổ tông đã lên kinh, hiện đang ở trong hậu hoa viên làm bạn với Bành Lễ tiên sinh, lão tổ tông nhìn thấy Tiểu Trùng, thế là cái tên Họa Mi không còn nữa, Tiểu Trùng lại quay về làm Tiểu Trùng.
Tiểu Trùng cũng thích thế, từ nhỏ tiểu thư đã gọi Tiểu Trùng, Tiểu Trùng suốt rồi, ai mà thích cái tên quai quái kia.
Lục Khinh Doanh bế một đứa bé bụ bẫm ngồi ở đại sảnh cười như hoa nở, chỉ cần trượng phu sớm trở về là tốt rồi, Vân gia chẳng thèm chút công lao đó để kiếm thể diện nữa, lần trước tiệp báo truyền về, trong nhà đã chất các loại ban thưởng tới chật kho, hiện giờ lại lần nữa, nàng không còn hứng thú, chưa kể còn có cái tin đồn khó chịu kia.
Nhìn thấy Cát Thu Yên bế khuê nữ lòng mới cao hứng, nhét nhi tử vào lòng: - Muội nhiều sữa, nha đầu lại nhỏ như mèo bú không hết, cho hổ đầu một chút.
Cát Thu Yên đành đặt khuê nữ xuống, bế Tiểu Hổ Đầu, đứa bé này rất tham lam, bú kêu chụt chụt, như muốn bú hết sữa của người ta. Lục Khinh Doanh nhìn nhi tử, yêu thương vô cùng: - Muội khỏe mạnh như vậy, sinh ra đứa con có năm cân, có phải đồ bổ trong phủ chạy lên người hết rồi không, nhìn đôi vú kìa, to hơn vú trâu.
Cát Thu Yên xoay người đi, nàng không hiểu tại sao mình lại thua Lục Khinh Doanh được, lúc mang thai nàng vẫn có thể múa kiếm luyện công như thường, trong khi Lục Khinh Doanh đúng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đi cũng cần Tiểu Trùng dìu, kết quả sinh ra khuê nữ chưa nói, lại còn nhỏ hơn con người ta, làm nàng cảm thấy rất thất bại.
Đợi mãi mà không thấy Lão Liêu tới bẩm báo hành tung của tín sứ, Lục Khinh Doanh không khỏi có chút nóng nảy, vỗ bàn đuổi Cát Thu Yên tới hậu đường cho con bú, còn mình lớn tiếng gọi Lão Liêu.
Lão Liêu thở hồng hộc chạy vào đại sảnh, chưa thở đều đã nói: - Phu nhân chớ gấp, tín sứ mới tới Tuyên Vũ môn, bệ hạ chuẩn bị nghi thức cởi giáp ở đó, để tướng sĩ tiếp nhận bách quan chúc mừng, khi nào nghi thức kết thúc họ sẽ tới nhà ta.
Lục Khinh Doanh gật đầu: - Nếu đã về kinh rồi thì phải mau mau về nhà, trong nhà có cả đống người chờ, công lao thì đã viết hết vào sách rồi, làm nhiều trò bày vẽ thế làm gì! Được rồi, chuẩn bị bùa trừ tà chưa, không để mang xui xẻo về nhà, ôi giết người nhiều, sớm muộn cũng có báo ứng.
Vân Nhị nách kẹp một cuốn sách đi vào, tùy tiện ném lên bàn, thỉnh an Lục Khinh Doanh xong vắt chân chữ ngũ ngồi xuống cười hì hì nói: - Tẩu tẩu chớ có quên đại ca năm xưa vì cưới tẩu đã làm gì nhé, kết quả thế nào? Đại ca giờ uy phong tám phương, tẩu tẩu cũng có nam có nữ, sao lại đi tin mấy chuyện không trời ơi đất hỡi đó.
Lục Khinh Doanh vung tay đánh rơi cái chân Vân Nhị xuống, mắng: - Một quý công tử đàng hoàng, bề ngoài tốt, học vấn tốt, làm việc cũng tốt, sao không học cái tốt, lại học đám phu phen ngồi kiểu đó hả? Người ta đang nói Vân gia không có lễ nghi kia kìa, đại ca đệ không được giáo dục tốt từ nhỏ đã đành, đệ sao cũng thế. - Tẩu tử, trong nhà mà, ngồi sao cho thoải mái.. Vân Nhị cười khổ, vì Lục Khinh Doanh chuyên chuyện nọ xọ chuyện kia, biết thế vừa rồi chú ý một chút:
Quả nhiên Lục Khinh Doanh giáo huấn lễ nghi một hồi, quay sang đề tài muôn thủa: - Tần Quốc có chỗ nào không tốt nào? Người ta được đích thân Bạc thái phi dạy dỗ, cầm kỳ thi họa đều giỏi, lại còn đồng ý cho đệ nạp Tịch Nhục làm thiếp rồi, đệ giỏi lắm, mang Tịch Nhục bỏ chạy, tới Lương Sơn Bạc tiêu dao, đường đường công chúa bỉ bỏ một bên. Đệ có biết tẩu tẩu ta đây phải tới chỗ hoàng hậu và Bạc thí phi nói khéo thế nào không, nếu không có Tần Quốc nói đỡ giúp đệ, bệ hạ đã sai người đi áp giải đệ về rồi.
Lão Liêu nhận tín hiệu cầu cứu của Vân Nhị, liền gật đầu lén lút rời ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau Lạc Lạc bành bạch chạy tới, Vân Nhị lập tức vế chất nữ vào lòng, Lạc Lạc đòi nghe kể chuyện thúc thúc tiêu diệt cường đạo Lương Sơn Bạc, tất nhiên Vân Nhị sao từ chối được...
Lục Khinh Doanh thấy vậy chỉ biết thở dài.
Vân Nhị thấy tẩu tẩu có chút thương cảm, vỗ vỗ đầu Lạc Lạc, dỗ nó yên tĩnh lại, nói: - Đệ biết, cưới Tần Quốc là để quan gia yên tâm hơn, cưới thì cưới, dù sao Tịch Nhục cũng không hứng thú làm chủ mẫu, cả đời này đệ không phụ cô ấy là được. Có điều đệ có một chuyện phải nói trước, cho dù có thành thân, đệ cũng ở trong tiểu viện nhà ta, không phân gia, càng không có chuyện tới phủ công chúa ở đâu, nếu không miễn bàn, dù đệ có đồng ý, đại ca về cũng đánh gãy chân đệ.
Lục Khinh Doanh biết hai huynh đệ Vân gia kiêu ngạo từ tận xương ra, vừa mới dùng khuôn mặt tươi cười như tắm gió xuân trò chuyện với quan viên, quay đầu sang thấy ăn mày đáng thương, cũng vẫn khuôn mặt đó, cho họ ít tiền, nói vài câu ấm lòng, nụ cười đó với nông phu, với ăn mày, thậm chí kỹ nữ già tội nghiệp cũng giống nhau, đem quan viên, kỹ nữ, nông phu đặt ngang với nhau, đủ thấy sự kiêu ngạo tới mức nào.
Khiến Vân Nhị chấp nhận hôn sự này quả không dễ dàng, cao hứng vỗ tay: - Tất nhiên rồi, công chúa hoàng gia dựa theo sính lệ tính toán địa vị nhà chồng, nhà ta thì ít thiếu nhất là tiền, dù dùng vàng đúc một tượng bằng Tần Quốc là sính lễ cũng dư sức. Nói một thôi một hồi thấy tiểu thúc liếc xéo mắt nhìn mình, vội quay lại chủ đề chính: - Ừm, quan trong là phải cần hai đứa thích nhau, nhưng Tần Quốc cũng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, đệ nhất định là thích phải không?
Vân Nhị gặp Tần Quốc mấy lần, nói chính xác là chỉ nhìn mặt, chào hỏi khách khí vài câu, nếu không phải có Bạc thái phi thì là hoàng hậu ở bên cạnh, chẳng có điều kiện để phát triển tình cảm, nhưng ít nhất ấn tượng không tệ.
Lấy một miếng bánh gạo nếp nhét vào cái mồm há to của Lạc Lạc, tiểu nha đầu ba tuổi rưỡi bế trĩu tay lắm rồi, nó ăn rất khỏe: - Đây là chuyện cả đời của nữ nhân, Tần Quốc là nữ tử không tệ, so với gả cho diêm thương Kinh Đông, chẳng bằng gả cho đệ, ít nhất ở Vân gia thì còn sống vui vẻ một chút.
Lục Khinh Doanh lấy khăn tay lau mồm cho khuê nữ, cười: - Đúng là huynh đệ, đều thương hương tiếc ngọc, đại ca đệ năm xưa thương hại Thu Yên, đệ thì hay rồi, đi thương hại công chúa hoàng gia cơ đấy. Được rồi, được rồi, đợi đại ca đệ về vào cung cầu thân, Bạc thái phi đang chờ dài cổ.
- Tẩu đem tin tức này nói với Bạc thái phi và hoàng hậu thôi, đừng nói cho Thục phi, nhà ta nên tránh thì hơn, Thục phi gần đây vươn tay tới thương hành đất Thục, xem ra không nắm được vào tay không thôi, cả Bộc vương cũng tham dự. Nếu hai bên đó lưỡng bại câu thương là tốt nhất, chúng ta nhân cơ hội làm sạch đội ngũ, giữ đội ngũ thuần thương nghiệp thì nhà ta mới dùng được, để thế lực khác tác động vào, sau này đại ca dùng sẽ rất vướng chân vướng tay.
Lục Khinh Doanh gật đầu, nàng có thể nói ra nói vào hôn sự của Vân Nhị, mắng mỏ hắn thiếu lễ nghi, đó là quyền lực của nàng, nhưng nói tới chính sự là nàng tự động lùi lại, đó là lĩnh vực của nam nhân, vả lại nam tử Vân gia đều thông tuệ, không cần nàng nhiều lời.
***
Cảm giác tác giả như đang ở kỳ mất hứng vậy, viết nhạt hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.