Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 68: Thờ cúng tổ tiên




Trái tim Trương Tư Nghị hơi thót lại... “Không khỏe lắm” là có ý gì?
Giọng nói của Phó Tín Huy còn mang theo chút hổn hển, giống như đang bận chuyện gì đó, không có thời gian.
“Vậy cậu nhớ gọi điện thoại cho tớ càng sớm càng tốt!” Trương Tư Nghị lo lắng trả lời lại bằng tin nhắn thoại, nhưng Phó Tín Huy không trả lời.
Ban đầu, Trương Tư Nghị không quá gần gũi với Phấn Chấn, nhưng từ khi Phó Tín Huy nuôi con chó này, hơn hai tháng qua, mỗi lần cậu về đến nhà, cún con sẽ chạy ra chào đón, nằm nhoài lên bàn chân cậu làm nũng lăn lộn đòi vuốt ve. Lúc ở nhà nó thường xuyên lởn vởn quanh người cậu, mặc dù Phó Tín Huy mới là chủ nhân của nó nhưng Phấn Chấn chưa bao giờ xem Trương Tư Nghị là người ngoài. Lấy một phép ví von không quá thích hợp, nó dường như thật sự xem Phó Tín Huy và Trương Tư Nghị là ba mẹ nó. Một thời gian sau, Trương Tư Nghị tự nhiên cũng có cảm tình với nó, nên bây giờ nghe Phó Tín Huy nói Phấn Chấn “Không khỏe lắm”, cậu lo lắng là lẽ dĩ nhiên.
“Tư Tư, con một mình ở trên nhà làm gì? Xuống đây cúng bái ông bà nội con một chút!” Mẹ Trương ở dưới tầng gọi lên.
“Con xuống ngay đây!” Trương Tư Nghị thở dài, tạm thời dẹp chuyện Phó Tín Huy và Phấn Chấn sang một bên.
Theo phong tục địa phương, ba mươi tết phải làm cơm thờ cúng ông bà tổ tiên. Khi ông nội Trương Tư Nghị còn sống, cả gia đình họ sẽ đến nhà ông nội, không cần tự mình làm cơm cúng. Bảy năm trước ông nội qua đời vì ung thư, bà nội bi thương quá độ, nửa năm sau đó cũng rời khỏi trần thế, gia đình Trương Tư Nghị mới bắt đầu tự làm mâm cỗ cúng giao thừa.
Nhẹ nhàng bước xuống, Trương Tư Nghị thấy ba cậu đã đứng bên bàn thờ, tay ông cầm vài nén hương, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cha, nhờ phúc của cha, nhà họ Trương tất cả đều ổn, sức khỏe của con và Như Cầm vẫn tốt, cha mẹ yên tâm, năm nay Trương Tư Nghị tốt nghiệp đại học từ nước ngoài trở về, đã tìm được một công việc ở Hải Thành... Thằng bé rất cố gắng, sự nghiệp phát triển không ngừng, cha mẹ linh thiêng, mong che chở nó nhiều hơn, bảo vệ nó gặp quý nhân, tránh xa kẻ tiểu nhân, bình an suôn sẻ...”
Trương Tư Nghị hiếm khi nghe thấy người ba kỹ tính của mình khen ngợi cậu trước mặt cậu, không ngờ ông lại nói thế trước mặt ông nội... Nhớ đến bản thân vừa rồi còn tùy hứng đối nghịch với ông, cảm giác áy náy chợt nổi lên trong lòng.
Ba Trương đưa lưng về phía Trương Tư Nghị cúi đầu khấn vái trước bàn thờ, cắm hương xong, ông quay người thì thấy Trương Tư Nghị đang đứng đó, đột nhiên có cảm giác xấu hổ vì bị nghe trộm lời nói trong lòng, ông nghiêm mặt thúc dục: “Quỳ xuống nhanh lên!”
Trương Tư Nghị: “...”
Nhận lấy nén hương mẹ Trương đưa, Trương Tư Nghị quỳ xuống, bắt chước nói: “Ông nội, nhờ phúc của ông, con tất cả đều ổn, sức khỏe của con vẫn tốt, ông bà yên tâm...”
Ba Trương thẹn quá hóa giận nạt nộ cậu: “Nói kiểu gì thế? Ăn nói cẩn thận đi!”
Trương Tư Nghị vô cùng buồn bực, không phải con nói rất cẩn thận sao! Hai giây sau cậu mới phản ứng được, ơ, hình như cậu nói giống ba cậu... What the fuck, thế mà cũng trách cậu được? Ai bảo ba nói hay thế, con nhịn không được nên học theo thôi!
Trương Tư Nghị mím môi, tiếp tục nói: “Dù sao cũng rất tốt, nhưng mà tiền không đủ tiêu, ông nội phù hộ sang năm tiền lương của con tăng cao, tiền thưởng dồi dào, a đúng rồi, hi vọng con không bị đuổi việc...”
Cậu nói năng lộn xộn, ba Trương nghe xong khóe mắt co giật, bực không thể dùng một bàn tay chụp cậu ném vào trong bát nhan hương!
Cúng bái xong, Trương Tư Nghị đứng dậy vỗ vỗ đầu gối, giống như khỉ nhảy lên tầng trên.
Mẹ Trương và dì giúp việc lại làm mấy món ăn nóng, chưa đầy một giờ nữa là có thể ăn cơm tất niên.
Trương Tư Nghị không chờ được cuộc gọi của Phó Tín Huy, gửi cho đối phương vài tin nhắn, lại gọi một cuộc điện thoại, phát hiện cậu ta tắt máy! Cậu lo lắng đến độ xoay vòng quanh, khi ăn cơm còn liên tục nhìn điện thoại di động, khiến ba Trương giận dữ nổi bão quở trách cậu vài câu.
Trương Tư Nghị trong lòng oán thầm ba cậu nghĩ một đường nói một nẻo, điện thoại di động đột ngột rung lên, vừa nhìn thấy Phó Tín Huy gọi đến, cậu kích động rời khỏi bàn ăn đứng sang bên cạnh nhận điện thoại: “A lô! Cậu làm sao thế? Sao lại tắt máy? Cậu có biết tớ lo lắng gần chết rồi không?”
Nhìn bộ dạng căng thẳng của Trương Tư Nghị, ba mẹ Trương hai mặt nhìn nhau, trong mắt đồng thời hiện ra cùng một tín hiệu - Có phải là bạn gái của con trai không?
Phó Tín Huy: “Tiểu Nghị, nhà tớ xảy ra chuyện rồi.”
Trương Tư Nghị vội vã hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Phó Tín Huy: “Chú tớ đến Ma Cao đánh bạc, nợ hơn hai mươi triệu, chú ấy vẫn còn lừa ba tớ ra ngoài vay nặng lãi, vừa rồi công an đến đây bắt chú ấy đi rồi, bị buộc tội tham gia lừa đảo...”
Trương Tư Nghị: “Không phải thế chứ! Sao lại bắt vào hôm nay! Hôm nay là giao thừa mà!”
Phó Tín Huy cười khổ: “Công an không quan tâm vào giao thừa hay không đâu.”
Trương Tư Nghị: “Vậy bây giờ thế nào rồi?”
Phó Tín Huy: “Chú tớ bị bắt giam, bọn người đòi lãi đập vỡ cổng nhà chúng tớ, cả nhà tớ bây giờ đang ở khách sạn, không dám trở về.”
Trương Tư Nghị: “Không phải chú cậu làm chuyện phạm pháp sao! Sao lại đập vỡ cổng nhà cậu?”
Phó Tín Huy: “Cụ thể tớ không thể nói rõ với cậu trong một chốc lát được, nói ngắn gọn thì do chú tớ coi trời bằng vung, nghe đâu những người đó từ lâu đã đe dọa sẽ kiện chú ấy, nhưng chú ấy vẫn làm theo ý mình, còn lấy tên ba tớ ra để trấn áp họ, nhưng mà lần này không đàn áp được. Nghe nói lần này ông ta chọc phải dân xã hội đen, căn bản không bỏ qua cho ông ta, thậm chí còn trả thù gia đình tớ...”
Trương Tư Nghị: “Ôi trời ơi! Chú ấy triệt để làm hại gia đình cậu rồi!”
Phó Tín Huy: “Đúng thế thì sao... Nhưng mà ba tớ hình như rất sốt ruột, bây giờ còn gọi điện thoại tìm quan hệ muốn bảo lãnh cho ông ta ra khỏi tù.”
Trương Tư Nghị: “What the fuck! Ra tù để tiếp tục hại nhà cậu ư? Ba cậu đang giúp chú ấy hay hủy hoại chú ấy vậy!”
Phó Tín Huy: “Aiz, không hiểu ba tớ nghĩ gì nữa...”
Trương Tư Nghị đột nhiên nhớ đến gì đó, hỏi: “Cậu vừa nói Phấn Chấn "không khỏe lắm", nó không sao chứ?”
“Bây giờ không sao rồi.” Tâm trạng của Phó Tín Huy rất suy sụp, giọng nói hơi khàn khàn: “Vừa rồi hơi hỗn loạn, Phấn Chấn rất sợ hãi, luôn miệng sủa, chị tớ bị làm ồn, nói "Chúng ta không lo được hết cho mọi người, còn phải trông nom chó của em", bảo tớ ném nó đi, còn nói tớ là "bản thân không phấn chấn nổi, còn đặt tên chó là Phấn Chấn nỗi gì"...”
Trương Tư Nghị: “Fuck, chị cậu là động vật máu lạnh à? Phấn Chấn đáng yêu như thế, chị cậu lại muốn vứt bỏ nó?”
“Tiểu Nghị, không phải thế đâu...” Phó Tín Huy ngừng một chút, nói tiếp: “Trước đó chị ấy và tớ cùng nhau đi xe, trước khi lên xe Phấn Chấn chạy lạc mất, tớ rất nóng ruột, xuống xe đi tìm, để họ đi trước. Chị tớ lo lắng theo tới, còn gọi một người vệ sĩ đi theo. Sau đó chúng tớ thấy một người đòi nợ bắt Phấn Chấn, chị tớ vội vàng bảo vệ sĩ đánh tên đàn ông kia, đánh rất mạnh, chị ấy còn tự mình đi đến đánh thêm vài cú. Lần đầu tiên tớ thấy phong thái bảo vệ người nhà của chị ấy... Hai câu nói kia là chị ấy nói sau khi sự việc xảy ra.”
Trương Tư Nghị nghe xong, đột nhiên thay đổi cách nhìn đối với chị gái của Phó Tín Huy: “Ý cậu là mặc dù ngoài miệng chị ấy nói vậy nhưng thực tế lại giúp cậu? Giúp cậu tìm kiếm Phấn Chấn.”
Phó Tín Huy: “Ừ.”
Trương Tư Nghị: “...”
Phó Tín Huy: “Tớ đang nghĩ, có phải từ trước đến nay tớ hiểu lầm chị tớ rồi không, có lẽ chị ấy chỉ ăn nói độc địa mà thôi... Aiz, bây giờ tớ rối loạn lắm, cậu ăn cơm chưa? Chắc cậu đang ăn cơm phải không? Xin lỗi đã quấy rầy cậu.”
Trương Tư Nghị: “Khách sáo với tớ làm gì, cậu và Phấn Chấn đều ổn, tớ cũng yên tâm rồi.”
Phó Tín Huy: “Ừ, cậu nhanh ăn đi, chúng ta nói chuyện qua Wechat sau.”
Trương Tư Nghị: “Được rồi, cậu cũng phải ăn uống chút gì đấy.”
Cúp điện thoại, Trương Tư Nghị thở dài, chuyện hỗn loạn gì thế này!
Mẹ Trương thấy cậu nói chuyện điện thoại xong, hỏi thăm: “Tư Tư, điện thoại của ai thế? Nói chuyện gì mà lâu vậy?”
Trương Tư Nghị không nhịn được, kể toàn bộ tình huống nhà Phó Tín Huy cho ba mẹ cậu nghe.
Ba Trương vẫn nhíu mày suy nghĩ sâu xa, mẹ Trương giống như nghe chương trình thời sự lúc bảy giờ, thỉnh thoảng cảm thán vài câu: “Aiz, làm cậu ấm nhà giàu cũng không hẳn là tốt, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, gia đình bạn học con bây giờ thế nào?”
Trương Tư Nghị: “Cậu ấy bảo cả nhà đang ở khách sạn, chắc là ăn tối luôn ở đó.”
Mẹ Trương lắc đầu: “Chuyện đó xảy ra, chẳng còn hơi sức đâu mà ăn cơm.”
Ba Trương không tỏ thái độ, qua hồi lâu mới nói: “Con bây giờ đang thuê chung phòng ở Hải Thành với cậu bạn kia?”
Trương Tư Nghị: “Dạ vâng ạ.”
Ba Trương nhíu mày căn dặn: “Con phải chú ý, chỉ cần duy trì tình bạn là được, đừng tạo thêm quan hệ gì với nhà họ, ba thấy sau đó họ còn có thể gặp nhiều rắc rối hơn nữa.”
Trương Tư Nghị nghe xong, bỗng chốc nổi nóng. Cậu rất ít khi tranh luận trước mặt ba cậu, nhưng bây giờ lại vội vã phản đối: “Cái gì mà duy trì tình bạn? Cậu ấy là người bạn tốt nhất của con! Ở Hải Thành khi con không có tiền thuê nhà, là cậu ấy ứng tiền trả hộ con. Bây giờ cậu ấy gặp chuyện, cần giúp đỡ, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn? Cái đó có gì khác kẻ tiểu nhân bợ đỡ bỏ đá xuống giếng?”
Ba Trương đặt đũa xuống, cũng giận dữ: “Ba nói cái gì sao? Ba chỉ bảo mày đừng tạo thêm quan hệ với người nhà cậu ta, ba bảo mày bỏ đá xuống giếng à? Mày nói cậu ta cần giúp đỡ, nhưng hiện tại mày có năng lực gì mà giúp cậu ta?”
Bất kể người đàn ông nào bị cho là "thiếu năng lực" đều sẽ tổn thương lòng tự trọng, Trương Tư Nghị cũng thế, đặc biệt là lời nói của ba cậu rất chân thực, cậu tức đến độ mặt lúc xanh lúc trắng.
Ngay sau đó ba cậu lại lạnh lùng nói: “Ba thấy nhiều loại cậu ấm cô chiêu ngoại trừ tiền ra cái gì cũng không có giống thế rồi. Con chơi với cậu ta lâu như vậy mà không sa đọa coi như là kỳ tích. Ba nói cho con biết, loại người này thiếu nhất là thất bại trong cuộc sống, cậu ta không thể dựa vào ai được, chỉ có thể dựa vào chính mình. Vào lúc này mà cậu ta không vực dậy nổi thì cả đời chính là đồ ăn hại!”
Trương Tư Nghị: “...”
Mẹ Trương thấy bầu không khí càng ngày càng bất thường, hòa giải đúng lúc: “Được rồi được rồi, năm hết tết đến, hai ba con có thể đừng cãi nhau vì người ngoài không? Tư Tư, con cũng quá nhạy cảm rồi, ba con không bảo con phải cắt dứt quan hệ với thằng bé, vẫn làm bạn bình thường thôi. Nhưng mà hiện tại nhà cậu bé xảy ra chuyện, con lại thuê phòng chung với nó, ba con lo lắng con bị liên lụy, cho nên mới căn dặn con như thế. Còn đồng chí Trương già, anh xem tính cách làm bạn với người khác bất kể giàu nghèo của Tư Tư cũng xứng đáng được tôn trọng, có đúng không? Sau này anh nói chuyện phải khéo léo một chút, đừng nói giọng kẻ cả được không?”
Mẹ Trương đưa cho mỗi người một bắp ngô, lại rót hai bát chè trôi nước nhỏ đưa đến tận tay hai ba con, lúc này họ mới hòa hoãn, cúi đầu, im lặng ăn hết chè trôi nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.