“Đỗ xe đã ổn rồi, đi trên đường còn không dễ?” Cố Tiêu nói, quay đầu hỏi cậu, “Em muốn ăn trưa ở đâu?”
Để bày tỏ sự cảm ơn của mình, Trương Tư Nghị chủ động đề nghị: “Em mời anh ăn.”
Cố Tiêu quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, nghi ngờ nói: “Em mời anh? Em đủ tiền không?”
Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)
Tiền lương tháng ba đã trả vào thẻ tín dụng, Trương Tư Nghị bây giờ vẫn đang thấu chi hạn ngạch của tháng tới, mặc dù không có tiền, nhưng Cố Tiêu đừng nói toạc móng heo ra như thế được không? Hơn nữa, ăn một bữa chẳng lẽ không mời nổi? Cùng lắm thì vài tháng sau cậu thắt lưng buộc bụng không đi ăn cơm quán nữa!
Cố Tiêu thấy vẻ mặt ấm ức khó chịu của Trương Tư Nghị, biết anh nói trúng rồi, anh cười nói: “Anh nhớ là em biết nấu cơm đúng không? Chưa nếm thử trình độ nấu nướng của em, hay là đi mua chút đồ ăn, em nấu cho anh ăn?”
Trương Tư Nghị giật mình, đề nghị này khả thi, vừa lúc Phó Tín Huy cũng không ở nhà.
“Có thể có thể, nhưng tay nghề của em rất bình thường, không ngon như anh làm, kém xa trình độ của anh Tưởng, anh không chê là được.”
Cố Tiêu mỉm cười, không hề chê bai, hỏi: “Đi đến nhà em hay nhà anh?”
Trương Tư Nghị: “Nhà em đi.” Đã nói mời ăn, tự nhiên đến nhà mình thì khá có thành ý. Tuần trước trở về cậu đã dọn dẹp nhà cửa, trong nhà cũng không quá bừa bãi.
Cố Tiêu hỏi: “Bạn cùng phòng em thì sao? Có cần gọi điện thoại báo trước cho cậu ấy không?”
Trương Tư Nghị: “Không cần đâu, cậu ấy không ở nhà.”
Đầu xe rẽ sang, Cố Tiêu chạy về nơi ở của Trương Tư Nghị. Hai người mua đồ ăn ở siêu thị gần đó, Trương Tư Nghị nấu cơm, Cố Tiêu không có ý định can thiệp, để mặc Trương Tư Nghị tự chọn nguyên liệu.
Trước đây đi qua hai, ba lần, đây chính là lần đầu tiên Cố Tiêu thật sự bước chân vào cửa nhà Trương Tư Nghị.
Hai người đàn ông xách hai, ba túi trái cây và rau quả lên tầng. Vừa mới mở cửa, một con chó lông vàng kích cỡ trung bình bổ nhào vào, Phấn Chấn thấy người lạ không sợ không sủa, thè lưỡi ra thở phì phò vẫy đuôi phần phật.
“Các em còn nuôi chó?” Cố Tiêu ngạc nhiên nói.
“Là Phó Tín Huy mua, gần đây cậu ấy không ở nhà, em chăm sóc giùm.” Trương Tư Nghị bất đắc dĩ giải thích.
Cố Tiêu tiện tay xoa đầu Phấn Chấn. Phấn Chấn hưng phấn ngẩng đầu lên liếm láp khiến tay anh dính đầy nước bọt. Vẻ mặt Cố Tiêu ghét bỏ, anh giơ tay lên, trong lòng nghĩ con chó này bị Trương Tư Nghị thích chảy nước miếng kia truyền nhiễm rồi sao? (=_=)
Trương Tư Nghị xách túi vào trong bếp, trước tiên rót một cốc nước trái cây vừa mua bưng ra ngoài cho Cố Tiêu: “Anh tùy tiện ngồi đi.”
Cố Tiêu rửa sạch tay, nhìn quanh một vòng, hỏi: “Căn hộ này có ba gian phòng?”
Trương Tư Nghị: “Dạ, vốn là ba người bạn học cùng nhau thuê, có một cậu yêu đương, cuối năm ngoái chuyển ra ngoài sống chung với bạn gái rồi.”
Cố Tiêu gật đầu, hỏi tiếp: “Hiện tại là em và Phó Tín Huy chia nhau tiền thuê nhà?”
“Không, cậu ấy trả tiền thuê nhà cho hai người, em chỉ trả tiền phần ban đầu thôi... Em vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Em đang muốn thảo luận với cậu ấy tìm nơi ở mới.” Trương Tư Nghị dừng một chút, thở dài nói, “Nhưng gần đây trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện, em không biết sau này cậu ấy định làm gì.”
Cố Tiêu uống một ngụm nước trái cây, hỏi: “Nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện nói ra dài lắm, em không biết chi tiết cụ thể.” Trương Tư Nghị đơn giản tóm tắt những chuyện cậu biết cho Cố Tiêu, nói, “Cậu ấy bảo sợ liên lụy đến em, tạm thời không ở đây.”
Cố Tiêu không đánh giá gì, dạo qua phòng khách một vòng, anh hỏi: “Nếu cậu ấy không định thuê nữa thì em làm thế nào?”
Trương Tư Nghị buồn rầu nói: “Không biết, có lẽ em sẽ tự tìm phòng trọ, nhưng bây giờ cậu ấy chưa cho em biết tin tức chính xác gì, đến lúc đó hãy bàn.”
Cậu xoay người bước vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, nhớ tới lúc cậu đến nhà Cố Tiêu, cậu luôn bị anh sai bảo. Ban đầu muốn theo gương mà để Cố Tiêu giúp mình, nhưng cậu đổi ý nghĩ lại, Cố Tiêu là sếp của cậu, sai bảo cậu thì không sao, nhưng cậu là cấp dưới của anh... Được rồi, cậu không có lá gan đó.
Than ôi, cậu mới phát hiện ra rằng Cố Tiêu là một người đàn ông bỉ ổi sử dụng đặc quyền trong công việc vào thực tế cuộc sống, nhưng trời không chịu đất, đất phải chịu trời, cậu không thể không cúi đầu! (T_T)
“Phòng em là phòng nào?” Cố Tiêu chẳng những không đề nghị giúp đỡ mà còn như thường đi đến hỏi cậu, “Có thể tham quan không?”
“... Có thể, căn phòng đối diện phòng khách ấy ạ.” Trương Tư Nghị chém dao vào thớt, trí não hỗn loạn.
Mặc dù trong lòng cậu hơi mâu thuẫn, có thể là do ngượng ngùng, chính là cảm giác căng thẳng bởi vì không gian riêng tư nhất của bản thân bị người hoàn toàn xâm lấn... Nhưng trước đó cậu ở nhà Cố Tiêu, Cố Tiêu cũng hào phóng để cậu vào phòng ngủ của anh, nếu đến lượt cậu, cậu lại nói không được thì có vẻ quá nhỏ mọn.
Trương Tư Nghị vừa cắt thịt vừa miên man suy nghĩ, trong phòng cậu có lẽ không có đồ đạc đáng xấu hổ gì chứ?
Hình như sáng nay cậu ngủ dậy không gấp chăn... (>_<)
Cố Tiêu đi vào phòng Trương Tư Nghị, nhìn thấy chăn đệm mất trật tự trên giường cùng một đống quần áo lộn xộn trên sofa, anh khẽ tặc lưỡi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thấy một chiếc đàn violin chưa cất vào hộp dựa bên giường, mắt Cố Tiêu sáng lên. Anh bước đến và cẩn thận quan sát... Chàng trai nhỏ này vẫn đang luyện đàn?
Anh nhìn về phía máy tính xách tay trên bàn làm việc và cây xương rồng kim hổ nhỏ đặt ở bệ cửa sổ, vốn định tiếp cận để nhìn kỹ thảo cầu nhỏ, kết quả tay anh vô tình chạm vào con chuột trên bàn làm việc, hóa ra Trương Tư Nghị không tắt laptop, màn hình máy tính đang trong trạng thái chờ sử dụng.
Cố Tiêu tùy ý liếc mắt nhìn, cả người sững lại.
Vẻ mặt anh từ kinh ngạc đến nghi hoặc, sau đó, khóe miệng anh cong lên...
“Đồ ngốc...”
Từ thì thầm hai chữ, đáy mắt Cố Tiêu hiện ra niềm vui không thể diễn tả bằng lời.
Ở giữa máy tính, một cửa sổ chiếm một nửa kích thước của màn hình được mở ra, đầu đề là bản nhạc "Summer".
Nhưng sự chú ý của Cố Tiêu không tập trung ở bản nhạc này mà là hình ảnh phía sau nó.
Nhẹ nhàng ấn thu nhỏ cửa sổ phía trước, nền màn hình máy tính bất thình lình hiện ra tấm ảnh chụp Cố Tiêu năm ngoái Trương Tư Nghị chụp trộm.
“Ối...” Trương Tư Nghị đổ rau vào chảo, luống cuống chân tay vớt thịt cắt miếng ra khỏi nước, oán giận trong bụng: Cố Tiêu chết tiệt, không biết làm gì trong phòng cậu mà không ra giúp cậu...
Đúng lúc này, hình dáng Cố Tiêu xuất hiện ở cửa bếp, anh ôm cánh tay dựa vào mép cửa, cười hỏi: “Cần giúp không?”
Trương Tư Nghị vội vàng giữ anh lại: “Cần cần cần!”
Cố Tiêu đi tới, tiện tay tiếp nhận bát thịt, giúp cậu xử lý thịt: “Chậc, đây là lát thịt hay là cục thịt?”
Trương Tư Nghị: “Lát thịt!”
Cố Tiêu: “Thịt thái lát mà dày thế này? Em định chiên hay hầm?”
Trương Tư Nghị: “Chiên... không, luộc đi.”
Cố Tiêu: “Hóa ra em nấu ăn chỉ là đem đồ ăn luộc chín.”
Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)Mẹ nó anh đừng giúp nữa!
Vật lộn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Trương Tư Nghị cũng hoàn thành ba món ăn một món canh, mặc dù có hai trong số đó là Cố Tiêu nấu...
Sau khi ăn xong Trương Tư Nghị không muốn chuyển động nữa, Cố Tiêu rất tự giác đứng dậy đi rửa bát.
Rửa bát đĩa xong, Cố Tiêu dường như muốn nói với cậu điều gì đó, điện thoại di động trên người anh đột ngột reo lên. Anh đi sang một bên nhận cuộc gọi, Trương Tư Nghị chỉ nghe anh nói: “Bây giờ? Anh đang ở đâu?... Không, em đang nghỉ ngơi, tại nhà một người bạn...” Anh quay đầu nhìn về phía Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị đoán ý qua lời nói và vẻ mặt: “Anh có việc phải đi ạ? Không sao, anh đi đi.”
Cố Tiêu nhíu mày, nói với người trong điện thoại: “Được, anh chờ em một lát, bây giờ em qua ngay.”
Cúp điện thoại, Cố Tiêu lại quay đầu nhìn Trương Tư Nghị hai giây, giải thích: “Một người bạn thuộc bên mời thầu anh quen trước đây, đột nhiên anh ấy nói có dự án tìm anh thảo luận riêng.”
“Dạ.” Trương Tư Nghị gật đầu, không biết tại sao Cố Tiêu bỗng dưng lại nói chuyện này với cậu. Trong nhận thức của cậu, Cố Tiêu không giải thích với người khác chuyện riêng của anh, giống như trong cuộc họp thường niên trước đó anh chỉ nói có việc bận rồi trực tiếp rời khỏi.
Cố Tiêu mặc áo khoác, đi giày, nói với Trương Tư Nghị: “Vậy, anh đi trước.”
Trương Tư Nghị cúi đầu nói: “Em tiễn anh xuống dưới.”
Cố Tiêu nói câu “Không cần đâu”, nhưng người vẫn đứng ở ngưỡng cửa.
Trương Tư Nghị hơi bối rối, cậu ngẩng đầu nhìn anh, thấy Cố Tiêu đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“Em...” Cố Tiêu vốn định hỏi, em còn gì muốn nói với anh sao, nhưng chỉ bật ra một từ, anh liền giơ tay xoa đầu Trương Tư Nghị, giống như lúc mới vào cửa xoa đầu Phấn Chấn, động tác khá tự nhiên.
Trương Tư Nghị ngẩn ngơ sững sờ tại chỗ, hai má nhanh chóng đỏ bừng lên.
Ánh mắt nhìn cậu của Cố Tiêu ẩn chứa hàm ý đưa tình, giọng nói của anh cũng dịu dàng đến cực điểm, mặc dù chỉ ngắn gọn nói - “Hẹn mai gặp lại.”
Cả người Trương Tư Nghị choáng váng, chậm chạp đáp một câu: “Hẹn, hẹn mai gặp lại.” (O////O)
Nửa giờ sau khi Cố Tiêu rời đi, Trương Tư Nghĩ vẫn chưa hồi phục lại từ trạng thái vừa rồi.
Thứ hai đầu tuần, Trương Tư Nghị tiếp tục run rẩy tay phải vẽ đồ họa. Ngày hôm qua Cố Tiêu rời khỏi xong, cậu lại điên cuồng thực hành "Summer" cả một buổi chiều, cảm giác cứ tiếp tục thế này, chưa đầy một tháng là cậu có thể luyện thành cánh tay kim cương!
Không biết nguyên nhân gì, hôm nay Cố Tiêu không đi làm. Trương Tư Nghị hỏi đồng nghiệp, họ đều nói không rõ. Tuy nhiên, bởi vì cái "xoa đầu" trước khi chia tay ngày hôm qua, Trương Tư Nghị không cảm thấy dày vò như trước. Cậu đoán Cố Tiêu không đến là bởi vì người bạn thuộc bên mời thầu có chuyện tìm anh.
Quả nhiên, buổi chiều đi WC cậu lướt Wechat, thấy dòng trạng thái mới nhất của Cố Tiêu. Anh đăng ảnh chụp một thành phố khác, nội dung văn bản là "đang đi công tác".
Trương Tư Nghị ngứa tay bình luận một câu: “Anh đi đâu vậy?”
Ban đầu, cậu không nghĩ rằng Cố Tiêu sẽ trả lời một cách kịp thời. Thật bất ngờ, khi cậu đứng dậy kéo quần lên, tiếp tục lướt mạng, phát hiện Cố Tiêu đáp lại!
Cố Tiêu: “Lúc đi làm không được lướt Wechat. [mỉm cười]”
Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)Mẹ nó anh cũng không được lướt Wechat khi đang đi công tác!
Ba ngày sau đó, Cố Tiêu không đến công ty. Mặc dù Trương Tư Nghị đã biết đối phương đang đi đâu, hơn nữa gặp phải vấn đề với bản vẽ thi công cũng có Đỗ Nhuế Hiên giúp đỡ, nhưng cậu vẫn bị nỗi nhớ bất thình lình này tra tấn khôn cùng - "Hẹn mai gặp lại" đâu?Đồ lừa đảo! (T_T)
Cho đến sáng thứ sáu, Cố Tiêu mới gió bụi mệt mỏi chạy trở về công ty.
Anh xách theo một chiếc vali, mặc áo bành tô, đáy mắt anh hơi xanh, trông giống như anh trực tiếp xuống máy bay rồi phi thẳng đến, hơn nữa mấy ngày qua có lẽ chẳng hề dễ dàng.
Trương Tư Nghị phấn khích nhìn anh, muốn vô tình đối mặt nhìn anh, không ngờ đúng lúc này, chị Vương ở phòng nhân sự đi đến nói: “Giám đốc Cố, một thanh niên trẻ họ Đào ở phòng tiếp tân nói, hôm nay có lịch hẹn phỏng vấn với anh.”
“Đúng rồi, chị bảo cậu ấy đợi em năm phút.” Cố Tiêu vội vàng vào phòng làm việc, không kịp liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị.