Trời Lặng Gió

Chương 17:




19
Tôi kết hôn với Thẩm Diên Tri, nhận được những lời chúc phúc giả tạo của người thân và bạn bè.
Anh ta trở nên cực kỳ nuông chiều tôi, bất luận tôi có yêu cầu gì, anh ta đều sẽ đáp ứng.
Tôi chỉ tuỳ tiện nói một câu trời nóng quá, thế là anh ta liền đưa tôi sang New Zealand ở nửa bên kia của địa cầu.
Nơi đó quả thực có những ngọn núi phủ tuyết quanh năm, hơn nữa lại còn đang là mùa đông.
"Có lạnh không?"
Tôi đã bị anh ta quấn ba lớp trong ba lớp ngoài rồi, lại còn muốn quàng khăn cho tôi nữa, nên tôi nhất quyết tránh đi.
Từ đằng sau truyền tới một tiếng cười khẽ.
"Trông em như kiểu một con gấu nhỏ ấy nhỉ?"
"..."
Hơi thở ra sẽ ngưng tụ thành một đám sương mù trong không khí, chúng tôi ở trong một khách sạn dưới chân núi Cook.
Thoạt nhìn giống như một khu nhà ở dành cho giới thượng lưu, có đầy đủ các loại trang thiết bị, thời điểm này được coi là mùa du lịch ít khách, nhưng khi ở trong khách sạn tôi cũng tình cờ bắt gặp được một hai người người Trung Quốc.
"Ngày mai muốn đi đâu chơi?"
Những ngón tay mảnh khảnh của anh ta cầm lấy con dao để phết bơ lên ​​​​bánh mì, nhưng đến tôi làm thì lại xiêu vẹo đủ kiểu, anh ta làm thì lại rất đẹp mắt.
Cuối cùng anh chỉ thở dài, chuyển cái của tôi sang đĩa của anh ấy.
Cửa hàng có một con chó săn, trông có vẻ hung dữ, nhưng sau vài ngày thân thiết, tôi hiểu ra rằng nó là một con chó ngốc, chỉ cần cho ăn thì sẽ ngoan ngoãn vẫy đuôi.
Vì vậy, tôi ném chiếc bánh mì mà Thẩm Diên Tri đã phết bơ vừa đổi vào đĩa của tôi cho con chó kia ăn.
Người đàn ông ngồi đối diện không ngờ rằng tôi sẽ làm như thế.
Chân của Thẩm Diên Tri dưới gầm bàn chọi vào chân của tôi, giận tới mức bật cười.
"Anh đâu có gây sự với em đâu nhỉ, Tần Tiểu Khanh?"
"..."
Tôi không thèm đáp lại anh, gió tuyết ngoài cửa sổ đã đỡ hơn trận cuồng phong đêm qua một chút rồi.
Lớp tuyết dày trong sân chạm gần đến đầu gối, rất nhiều du khách đang chơi đùa ngoài trời trong lớp tuyết xám.
Trên tờ quảng cáo của khách sạn, kể về truyền thuyết nghìn năm gần đây của dãy núi này.
Ngoài ngôn ngữ Maori địa phương, còn có phiên bản tiếng Anh.
Tôi tiện tay lấy một tờ đọc thử.
Tờ quảng cáo nói rằng, trên đường đi lên những ngọn núi phủ tuyết trắng, tại nơi gần đến được đỉnh cao nhất, bạn có thể bắt gặp một tiểu yêu tinh tượng trưng cho sự may mắn.
Một câu chuyện nhàm chán kèm thêm mánh lới quảng cáo, tôi xem đi xem lại hai lần rồi đặt nó sang một bên.
Nhưng Thẩm Diên Tri thì lại cứ nói mãi không ngừng bên tai tôi, nhiều tới mức khiến tôi cảm thấy phiền phức.
"Nếu như anh thật sự rảnh, vậy thì tìm cái này về cho tôi xem được không?"
Thực ra đây chỉ là một lời nói có lệ mà tôi buột miệng nói ra vào lúc nóng nảy mà thôi.
Nhưng anh ta lại ngây người mất một hai giây, khi nhìn sang tờ quảng cáo, lông mày của anh ta hơi cau lại.
"Nguyện vọng nào cũng có thể trở thành sự thật đúng không, vậy thì có lẽ tôi thực sự cần nó."
"..."
Tôi thở dài.
Không ngờ rằng người này lại chuẩn bị lên núi thật, trong khách sạn còn có mấy người leo núi nữa, cũng đang hướng lên đỉnh núi, Thẩm Diên Tri có thể đi cùng với bọn họ.
Tôi không biết vì sao người này lại trở nên như vậy, trước đây rõ ràng anh ta rất thận trọng, nhưng bây giờ chỉ vì một lời nói của tôi mà...
Dù sao cũng là trèo lên núi tuyết, còn phải chuẩn bị rất nhiều dụng cụ chuyên nghiệp, buổi tối khi anh thu dọn hành lý, tôi khoanh tay dựa người vào cửa nhìn anh.
Thẩm Diên Tri kéo khóa áo khoác lên trên cùng, để lộ ra đôi mắt đen, dường như hơi ướt vì tuyết.
Tôi không có hứng thú leo núi một chút nào, vì vậy tôi không đi cùng với họ.
Anh cau mày.
"Sao thế, em không nỡ để anh đi à?"
"..."
"Tôi hy vọng anh c.hết giữa đường, tốt nhất đừng bao giờ quay trở lại nữa."
Tôi lườm anh ta một cái, nhưng rồi anh ta chỉ khẽ cười.
Anh bước tới tiện tay xoa đầu tôi.
“Đừng như vậy, Khanh Khanh, có những lời một khi nói ra sẽ trở thành sự thật đấy.”
"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.