Trời Lặng Gió

Chương 18



20

Ngày mà đám người Thẩm Diên Tri xuất phát, thời tiết rất tốt.

Ánh nắng phản chiếu trên mặt tuyết, có chút chói mắt.

Cho nên tôi thậm chí còn không thể nhìn rõ được người đang trước mặt tôi.

Thẩm Diên Tri nói, hãy đợi anh về.

Tôi khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến anh nữa, quay người trở về khách sạn.

Thẩm Diên Tri không có ở đây, tôi được tự do hơn rất nhiều, ít nhất thì anh ta không dính lấy tôi nữa, tôi có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì mà tôi muốn.

Có không ít người Trung Quốc ở trong khách sạn này, tôi đã quen được một cô gái.

Chắc khoảng mười sáu mười bảy tuổi, được nghỉ hè nên đã cùng gia đình tới đây chơi.

Nhưng bầu trời sáng sớm vẫn còn mênh mông bát ngát, không một gợn mây, đến chiều, mây đen đã bao trùm cả ngọn núi tuyết trắng.

Một trận bão tuyết bất ngờ ập tới vào lúc chạng vạng tối, khung cảnh ảm đạm không nhìn thấy một chút ánh sáng trời.

Vừa hay đoàn người Thẩm Diên Tri đi cùng có không ít người, trong chốc lát, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Dù sao gia đình của một số người cũng đang nói rằng họ không thể liên lạc được với người nhà, không biết có phải là do đột nhiên mất tín hiệu hay không.

Ở sảnh lớn của khách sạn chật ních người, nhân viên bảo bọn họ đừng quá lo lắng, trong đó có mấy người là dân leo núi lão luyện, năng lực ứng phó với bão tuyết bất ngờ tốt hơn người thường rất nhiều.

Chưa nói đến việc bọn họ có gặp phải tai nạn gì đó hay không, cho dù có đợi đội tìm kiếm cứu hộ đi chăng nữa, thì cũng phải đợi đến sáng mai.

Nhưng không khí trong nhà hàng càng lúc càng nặng nề, cô bé chừng mười sáu mười bảy tuổi đang ăn từng miếng một bên cạnh tôi.

Bố mẹ của cô bé, hình như cũng ở trong đoàn leo núi đó.

"Tiểu Yến, cháu chạy đi đâu đấy, dì tìm cháu nãy giờ."

Một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai tôi, vì là tiếng Trung, cho nên tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Người phụ nữ và tôi đối mặt nhìn nhau trong một hai giây gì đó.

Cô ấy sững sờ mà nhìn tôi.

"Ơ... Cậu là Tần Tử Khanh đúng không?"

"..."

Tôi rất ngạc nhiên, bởi vì không ngờ cô ấy lại biết tên của tôi, tôi hơi nhướng mày.

"Ai ya, cậu không nhớ ra tôi à, tôi là Lâm Hiểu Đồng, học sinh lớp 3 trường trung học cơ sở Dũng Châu này, chúng ta là bạn học cũ đấy!"

"..."

Lần đầu tiên nghe ai đó nhắc lại những chuyện thời trung học, tôi vẫn vô thức mà thu mình lại.

Thế nhưng, cứ có cảm giác như thứ gì đó đang vỡ ra.

Tôi đã cố gắng hết sức để tìm ra khuôn mặt của những kẻ bắt nạt đó, nhưng... tôi không thể tìm lại được.

Một mảng mơ hồ, khuôn mặt của tất cả mọi người dường như đang trộn lẫn vào với nhau.

"Chậc, hồi đó chúng ta chơi cũng khá thân đó, cậu ngồi ở bàn trước tôi này, tôi chia cho cậu nhiều đồ ăn vặt như thế, vậy mà cậu lại không nhớ tôi sao?"

"Không phải lúc đó cậu và Thẩm Nhuỵ Hân rất thân thiết à, đúng rồi, còn có anh trai của cô ấy, Thẩm Diên Tri nữa."

"Bây giờ cậu và Thẩm Diên Tri có còn ở bên nhau không? Phải nói là hồi đó hai người đúng như một cặp đôi trong truyện cổ tích luôn đấy..."

"Thật đáng tiếc, lên lớp 11 cậu chuyển trường, chúng ta cũng không kịp chụp ảnh tốt nghiệp cùng nhau nữa, tất cả mọi người đều thích cậu đấy..."

...

Tôi cảm thấy đầu óc mình như ù đi.

Rõ ràng đang đứng ở đây, lắng nghe cô gái trước mặt nói, nhưng vào khoảnh khắc đó, tôi dường như đã mất đi ý thức.

Thẩm Nhuỵ Hân, Thẩm Diên Tri.

Người bạn tốt nhất.

Người mình thích nhất.

Có những ký ức giống như đất vỡ, âm thanh của đại não bao phủ toàn bộ thính giác.

Tôi bàng hoàng, rồi bất ngờ chạy về phòng.

Bên cạnh hình như có một tiếng của một cô gái đang gọi tôi, nhưng tôi không quan tâm.

Căn phòng mà Thẩm Diên Tri và tôi đang ở có một chiếc giường đôi, hành lý vương vãi trên sàn, ngọn đèn ấm áp leo lét bên cạnh giường.

Tôi ôm lấy đầu, rồi thu mình từng chút một ở trong góc.

Hít vào, thở ra.

Tôi cố gắng ngăn mình không run rẩy, sau đó rút điện thoại ra khỏi túi.

Cầm không vững, điện thoại lại rơi xuống sàn nhà.

Tôi dứt khoát quỳ xuống nhấp vào thanh tìm kiếm, tìm các trường trung học ở Dũng Châu.

Tìm kiếm tin tức theo thời gian.

Những ngón tay run run lướt từng cái một, cho đến khi ánh mắt của tôi dừng lại ở một bài viết trên diễn đàn nhiều năm về trước.

"Sao tối nay xe c.ảnh sá.t lại đến trường của chúng ta vậy nhỉ, có bạn nào ở lại tiết tự học muộn biết chuyện gì đã xảy ra không?"

"Đúng rồi, còn có cả xe cứu thương nữa, lúc đó vẫn còn có tiết, tôi đã nhìn thấy từ cửa sổ của lớp học."

"Cái gì thế, nói chi tiết hơn đi?"

"Là một nữ sinh, lúc đó cả người toàn m.áu, bị khiêng đi rồi, thật là đáng sợ."

"Lớp nào, lớp nào?"

"Cái này chắc không nói được đâu, tôi chỉ có thể nói là, cái cảnh tượng đó, mẹ kiếp, chậc chậc."

"Đừng có úp úp mở mở như thế chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, g.iết người có chủ đích à?"

"Tôi nói cho cậu biết, chuyện này còn kinh khủng hơn chuyện đó nhiều."

"Vậy thì cậu mau nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi, rốt cuộc có nói không vậy."

"Nói ra sợ đắc tội với người ta lắm, thôi bỏ đi, không nói nữa."

"..."

Thực ra, cũng không có gì khó nói ở đây cả.

Tôi cúi đầu nhìn xuống bụng của mình.

Nghĩ kỹ lại, hôm đó tôi tưởng rằng mình đã có thai rồi.

Vốn dĩ kinh nguyệt của tôi đã không được đều, còn nôn ói chỉ là triệu chứng thường gặp của say nắng vào mùa hè mà thôi.

Vấn đề ở đây là, ngay cả que thử thai tôi cũng không thử, vậy mà đã nhận định rằng bản thân mình đang mang thai.

Không tự cảm thấy có hơi vô lý hay sao.

Tôi đã tin chắc rằng tôi đã mang thai rồi.

Nhưng thật ra.

Tôi căn bản không thể nào mang thai được nữa.