Trời Lặng Gió

Chương 19



21

Con người luôn khó khăn khi phải đối mặt với một sinh vật đang trong tình cảnh khốn cùng.

Tôi nghĩ, thực ra, rất nhiều, rất nhiều lần trước đây, tôi đã tự lừa dối mình như thế này.

Cho nên khi tôi nhớ lại sự thật của tất cả những chuyện đó, tôi cảm thấy não của mình rối bời như đang muốn nổ tung lên.

Tại sao ký ức của tôi lúc nào cũng đứt quãng như thế?

Tại sao tôi có thể nhớ được rằng Thẩm Diên Tri đã khiến tôi bị bỏng bằng tàn thuốc, nhưng lại không thể nhớ được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao lúc nào Thẩm Diên Tri cũng nhìn chằm chằm vào tôi, bảo tôi phải uống ly sữa đó?

Tại sao Tạ Y Liễu và Tống Dựu Tinh lại xuất hiện một cách mơ hồ như vậy?

Tại sao bạn bè của anh ấy luôn gọi tôi là... điên.

...

Vào kỳ nghỉ hè của lớp 11, tôi đã trải qua điều tàn khốc nhất, đẫ.m m.áu nhất và b.ạo lự.c nhất trong cuộc đời mình.

Ban đầu, chỉ là mấy nhân viên đến trường để lắp điều hòa, tìm tôi để hỏi đường mà thôi.

Chỉ có như vậy thôi, tôi không làm gì cả, tôi chỉ nói cho bọn họ biết con đường nào là con đường đúng mà thôi.

Đột nhiên một người cười nham hiểm, kéo tôi vào nhà vệ sinh nam.

Từ ánh đỏ tàn khốc cuối cùng của buổi hoàng hôn, đến buổi tối đầy sao bao phủ cả thành phố.

Trong suốt ba tiếng đồng hồ, tôi đã phải chịu đựng sự tr.a tấ.n t.àn nh.ẫn vô nhân đạo đó.

Vết phỏng tàn thuốc đó thực sự là do Thẩm Diên Tri làm ư?

Những cái tát đó thực sự là do Thẩm Diên Tri đánh ư?

Sữa đổ từ trên đỉnh đầu xuống... có thật sự là sữa không?

Sau đó, tôi nghe cảnh sát nói rằng, trong những kẻ cặn bã đó có người dùng m.a t.u.ý, cho nên mới làm ra những hành vi ghê tởm như vậy.

Tất cả bọn chúng đều đã bị bắt, nhưng tôi thì vẫn luôn ngồi trong phòng bệnh, rửa mặt bằng nước mắt.

Tôi đã khóc cho đến khi không thể khóc được nữa, mỗi ngày đều đứng trước gương nhìn vào những vết thương trên cơ thể của mình.

Khi đó, Thẩm Diên Tri là bạn trai của tôi.

Nhưng tôi phải đối diện với anh ấy như thế nào đây.

Tôi như thế này, thì lấy tư cách gì để đối mặt với anh ấy bây giờ?

Tôi thực sự không thể giao tiếp được với anh ấy nữa, tôi thực sự hy vọng anh ấy sẽ bỏ rơi tôi.

Thật đấy, đừng nhìn tôi nữa, Thẩm Diên Tri tốt như vậy, tôi đã không còn xứng với anh ấy từ lâu rồi.

Tôi là một người rụt rè, hèn nhát.

Cuối cùng, tôi đã chọn cách trốn tránh để giải quyết tất cả mọi vấn đề.

Thẩm Diên Tri không muốn rời xa tôi, vậy thì chỉ cần biến anh ấy thành một kẻ phản diện, vậy là được rồi.

Sau đó, chỉ cần áp đặt tất cả những điều k.in.h t.ở.m mà tôi đã trải qua lên người anh ấy.

Cứ như vậy, anh ấy nhất định sẽ không chịu nổi tôi, nhất định sẽ có ngày không chịu nổi loại giày vò không rõ ràng này.

Giống như Thẩm Nhuỵ Hân vậy.

Từng là người bạn thân nhất của tôi, Thẩm Nhuỵ Hân, cũng vậy.

Tưởng tượng cô ấy chính là kẻ đã hành hạ tôi, để cô ấy tránh xa tôi ra, thế là ổn rồi.

Tôi đợi Thẩm Diên Tri bỏ rơi tôi.

Thế nhưng, tôi cứ nhớ lại rồi lại quên đi, hết lần này đến lần khác.

Em đã tưởng tượng anh thành một kẻ tồi tệ đến mức nào.

Lẽ nào anh không cảm thấy oan ức hay sao, Thẩm Diên Tri?

Tại sao anh lại không bỏ rơi em, Thẩm Diên Tri?