22
Cho đến khi giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại, không thể nào nhìn rõ được nữa.
Đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh tôi.
Đó là Tống Dực Tinh.
Thực ra, Tống Dực Tinh là một người mà tôi tự tưởng tượng ra.
Bây giờ cậu ấy có thể xuất hiện, có lẽ là do Thẩm Diên Tri đã đi rồi, còn tôi thì chưa được uống thuốc.
Thật ra nếu nghĩ kỹ lại thì sẽ có rất nhiều chuyện có dấu vết để lần theo.
Thuốc được cho vào trong ly sữa.
Ví dụ, sự xuất hiện của Tạ Y Liễu là do tôi náo loạn không muốn uống thuốc, đến khi thuốc dừng lại, tôi sẽ bắt đầu tưởng tượng.
Giống như cái ngày mà tôi tưởng tượng rằng tôi đang mang thai, Thẩm Diên Tri đã hứa với tôi rằng sẽ không bắt tôi phải uống sữa có thuốc nữa.
Ví dụ như cái đêm mà Tống Dực Tinh đưa tôi đi, tôi đã lén lút vứt thuốc đi trong suốt mấy ngày liền.
Sau đó Thẩm Diên Tri ép tôi phải uống thuốc.
Cơ thể của Tống Dực Tinh bắt đầu dần xấu đi.
Cũng bởi vì tôi đã dần dần dừng việc tưởng tượng lại.
Lúc này Tống Dực Tinh lại đột nhiên xuất hiện, cậu ấy lúc nào cũng luôn mỉm cười với tôi.
Khi cậu ấy cười, giống như Thẩm Diên Tri trước đây vậy.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Tôi luôn cảm thấy cậu ấy đang muốn nói với tôi điều gì đó.
Tôi đi theo cậu ấy, đến trước đống hành lý của Thẩm Diên Tri.
Trước đây tôi rất lười để ý đến việc anh ấy mang theo những thứ gì, nhưng bây giờ tôi lại đột nhiên điên cuồng lục lọi.
Cho đến khi tìm thấy một cuốn sổ tay.
Vỏ da.
Bên trên có viết.
"Nhật ký điều trị của Khanh Khanh."