Một tháng sau, ngày hai mươi lăm tháng tư là sinh nhật bốn tuổi của Lâm
Tuyền. Bà mẹ thường xuyên biến mất đã vội vã trở về, còn mang cho nó một món quà kinh hỉ lớn.
- Hài nhi ... mẫu thân mang ... mang ... cha về cho ... cho Lâm Tuyền ... nè. Dĩ nhiên là Lâm Tuyền khóc thét trước dung mạo của người lạ. Nó chạy vào
vòng tay của ông bà ngoại, tận lực tránh xa mẫu thân điên khùng của
mình. Không chỉ Lâm Tuyền kinh hãi, mà những người khác cũng bàng hoàng
lo sợ. Chỉ biết tinh thần Hoài Niệm từ lâu không bình thường, nay quả
nhiên tìm được người thật phi phàm về làm cha Tuyền nhi.
Dựa vào tình trạng hiện nay của Mạt Hối, không ai có thể nhận ra trước
đây hắn có diện mạo như thế nào. Vết phỏng lan hết khuôn mặt chỉ để lại
làn da vằn vện nửa trắng nửa hồng. Hắn có cố gắng cũng không thể vươn
người đứng thẳng hết mức được. Khi di chuyển thì một chân bị tật khiến
cho bước đi khập khiểng không cân xứng. Luận dung mạo, mọi người đã có
thể chấm hắn điểm rớt mất rồi.
Trong khi Hoài Niệm hớn hở giới thiệu, thì ai nấy mắt lớn mắt nhỏ nhìn
gia đình của Mạt Hối. Chân Duyên là vợ hai, có đứa con riêng là Liên
Trì, và bà mẹ chồng của vong phu trước đây gọi là Mạc phu nhân. Tình
hình hỗn loạn như thế này, sinh nhật của Lâm Tuyền ngay lập tức trở
thành trận khẩu chiến của hai cha con Hoài Niệm. Phụ thân ít nói và con
gái cà lăm lần đầu tiên thi triển hết công lực cuả mình.
- Ta không đồng ý, không đồng ý kẻ đã có vợ làm trượng phu con gái mình. - Nguyệt Lãnh hét lên.
- Con làm lớn. - Nàng vỗ ngực tự hào.Thuỷ Linh đã mất, Liên Trì lại coi Mạt Hối như phụ thân từ bé đến giờ. Hắn cũng có trách nhiệm chăm sóc cả gia đình Chân Duyên, nên cho nàng một danh phận cũng hợp
tình hợp lý. Hoài Niệm cũng muốn nhị muội có được một nơi nương tựa. Hơn nữa Mạt Hối chỉ thuộc về nàng, Chân Duyên chỉ cần một gia đình đầm ấm
để nuôi lớn Liên Trì mà thôi.
- Ta không chấp nhận kẻ lai lịch bất minh. - Nguyệt Lãnh tiếp tục kể lể.
- Cha ruột ... Lâm Tuyền. - Hoài Niệm tự hào giới thiệu.
- Ta không cần biết hắn là ai, chỉ riêng việc hắn ... thế này. Không thể tự bảo vệ mình, làm sao chăm sóc cho con.
- Con ... con ... bảo vệ ... huynh ấy.
- Không chấp nhận là không chấp nhận. - Nguyệt Lãnh ngoan cố hét.
- Con lấy ... lấy ... nhất định ... lấy. - Hoài Niệm cũng không thua gì hét lại.Mạt Hối thấy tình hình bất hoà vì mình nên cảm thấy áy náy muốn can ngăn.
- Niệm nhi, trước hết lui xuống, nghe lời phụ thân đi. - Hắn nắm tay nàng kéo lại.
- Nhưng ....Hoài Niệm ấm ức cắn môi, rồi lại ôm chặt Mạt
Hối khóc tức tưởi. Hành vi này chỉ càng làm mọi người trong gia đình
nàng kinh ngạc sững sờ. Miếng ván gỗ đó mà cũng có lúc tức giận, có lúc
khóc lóc, rồi ôm người ta làm nũng.
Mẫu thân của nàng thấy được cảnh này, cũng phải thở dài khuyên răn.
- Lão gia, cũng nên chiều lòng con đi. Hoài Niệm đã nghiêm
túc, vì sao lại cản nó? Nhớ năm xưa phụ hoàng cũng ngăn cản chuyện chúng ta, giờ đây chàng phải thông cảm cho đám nhỏ.
- Nàng ... - Nguyệt Lãnh bị lôi chuyện cũ ra nói, cảm thấy mất mặt trước con cháu. Nhưng vì lòng tự tôn, cũng đành phải đổi chiều. - Năm đó nhạc phụ chỉ đồng ý hôn sự sau khi hai bên giao chiến. Nếu y có thể đánh
ngang ngửa ta, thì ta gả nữ nhi cho.
- Phụ thân. - Hoài Niệm kêu ré lên. - Mạt Hối không ... không ... võ công.
- Không võ công thì không gả con gái. - Nguyệt Lãnh kiên quyết lắc đầu.
- Lão gia, đừng làm khó người ta. - Bảo Ngọc xen vào khuyên bảo chồng.
- Ta không làm khó gì hết. Ít nhất chịu được ba chưởng đi, rồi ta sẽ đồng ý mối hôn sự này.Những người có mặt trong phòng đều thầm nuốt nước miếng khan ớn lạnh. Đừng
nói Mạt Hối không có võ công, những người có võ công cũng ít ai đỡ nổi
một chưởng của Ma Âm công tử. Ngày xưa Nguyệt Lãnh từng làm sập núi san
bằng vực, ba chưởng này sao có thể cho là nhượng bộ cho được.
Nào ngờ Hoài Niệm lại hào sảng gật đồng đồng ý. Mạt Hối giật mình nhìn
nàng. “Chỉ nghe tiếng cũng đủ biết nhạc phụ đại nhân là cao thủ nhất lưu một phương. Nàng sao lại đem mạng ta ra đuà giỡn như vậy?”
- Con gái suy nghĩ kỹ, coi chừng hại người khác mất mạng. - Nguyệt Lãnh cười khẩy.
- Cha ... cha muốn ... nuốt lời. - Hoài Niệm nheo mắt, cau mày.
- Phụ thân nhất ngôn cửu đỉnh, nói ra rồi sao có thể nuốt lời.
- Được, nửa ... nửa canh giờ ... giờ ... sau ... ra vườn ... quyết đấu.Nàng nói xong liền kéo Mạt Hối ra chỗ khác. Thành phần gây rối đã đi mất,
mọi người nhìn nhau xem có nên tiếp tục tiệc mừng không? Nhã Muội gặp
Chân Duyên đã thập phần cao hứng, nhưng vướng màn độc diễn của đại tỷ
nên bây giờ mới có thể xen vào.
Mà nói đúng hơn, giờ này Nhã Muội đã trở thành nhị cấm của Hoài Niệm. Đã gả cho Kỳ Hưng, thân phận nàng nay đã đổi khác rồi.
- Nhị tỷ! - Nhã muội lao tới ôm chầm lấy Chân Duyên.
- Tứ muội. - Nàng cũng ôm trả lại nghĩa muội.
- Bao nhiêu năm không gặp. Tỷ mau kể lại hết nguyên nhân tình hình này
đi. - Nhã Muội cười thật tươi, mặt hất về phía Hoài Niệm vừa đi mất.Chân Duyên cười rạng rỡ, kéo Liên Trì ra khoe, sau đó bắt đầu kể lại đoạn Hoài Niệm truy sát tới nơi, ném đá để giật chồng.
^_^
Trong phòng riêng, Hoài Niệm lôi ra một bộ giáp cũ trang bị cho Mạt Hối. Hắn luôn miệng phản đối nhưng nàng vẫn ngoan cố làm việc của mình.
- Niệm nhi, không được đâu, giáp trụ chỉ chống được đòn
ngoại công, không chống được nội lực. Nhìn bước đi, nghe nhịp thở của
nhạc phụ, ta thầm đoán lúc mình còn nguyên công lực cũng chưa chắc gì
cản nổi. Giờ đối đầu với người, ta chắc chắn phải nhận phần thua về
mình.
- Chàng tin thiếp. - Hoài Niệm kiên quyết trả lời.
- Chúng ta dùng thời gian để van xin phụ thân nàng chấp nhận ta. - Mạt Hối lại đưa ra đề nghị mới.Hắn biết bản thân mình bây giờ trong mắt người khác là đũa mốc mà chòi mâm
son. Nhưng hắn không thể buông bỏ Hoài Niệm thêm một lần nào nữa.
- Tin thiếp. - Hoài Niệm chỉ nói lại một câu này.Mạt Hối thở dài, chết thì cũng đành chết. Hoài Niệm muốn hắn đem mạng sống ra liều mạng, hắn cũng không thể từ chối nàng.
^_^
Nửa canh giờ sau, mọi người tập trung ở hậu viên nhìn cuộc quyết đấu
kiến rể. Hoài Niệm và Mạt Hối đã đến đó từ trước, im lặng chờ mọi người. Thành viên trong gia tộc nhìn thấy Mạt Hối trang bị võ giáp thì xì xầm
bàn tán. Hắn lo lắng liếc nhìn Hoài Niệm, chỉ thấy nàng nhoẻn miệng cười đắc ý, mặt hãnh diện hất lên trời.
Đến khi Nguyệt Lãnh đùng đùng nổi giận đến gần, Mạt Hối phải nuốt nước
miếng khan vài lượt. Nhạc phụ đại nhân có ánh nhìn sắc lạnh đủ để đông
chết người ta. Ông vừa giơ tay lên, hắn đã rúm ró nhắm mắt chiụ chết.
Lần đối mặt với Khởi Nguyên bùng phát, hắn vẫn chưa hề cảm thấy hoảng sợ như lúc này. Đúng là không gì dữ dằn hơn cha vợ, mẹ vợ.
- Con dám dùng chiêu này. - Nguyệt Lãnh nhìn Hoài Niệm
nghiến răng ken két. Sau cùng ông bất lực hạ tay xuống, vỗ lên vai Mạt
Hối mấy cú đau rụng rời. - Con gái ta giao cho ngươi. Làm cho nó khóc
thì ta GIẾTTTTT ...Mạt Hối nghe xong lời này thì gật đầu
như giã tỏi. Hắn không hiểu nhạc phu đại nhân tức giận vì cái gì, và sau đó lại thay đổi ý kiến vì cái gì. Chỉ thấy Hoài Niệm mừng rỡ nhảy vào
ôm chầm lấy hắn, Mạt Hối đứng không vững liền ngã lăn ra, khiến những
người đứng xung quanh cười ầm ầm.
Sau này hắn mới biết bộ giáp mình mặc chính là đồ của Thuận Thiên hoàng
đế. Nguyệt Lãnh rất tức giận, nhưng không thể đánh vào di vật của nhạc
phụ đại nhân. Thành Hoài Niệm là cháu gái duy nhất của vị lập quốc quân
vương nhà họ Hàn. Mẹ của nàng là công chúa Hàn Bảo Ngọc lẽ ra đã được gả ra nước ngoài từ lâu. Cha nàng lại là đệ nhất sát thủ của Triệu Đảo
từng gây sóng gió khắp võ lâm mấy chục năm về trước. Mạt Hối thở dài,
không biết mình vừa nắm trúng cái đuôi khủng long quá lớn. Nhưng việc đã đến nước này, ai không công nhận hôn nhân của họ thì cũng phải nhận.
Cuối tháng năm, một hôn lễ đơn giản được cử hành dưới sự tham dự cuả
toàn bộ bạn bè trong gia đình. Sau đó bọn họ dọn về phủ đệ mới xây ở Đại Lâm Phong, quà của tộc trưởng họ Thành gửi tặng. Trải qua một hành
trình cam go nhiều thử thách họ mới được đến với nhau. Sau này mỗi người đều trân trọng đối phương, không bao giờ dám rời xa nhau nữa.