Nàng tên Liên Trì, bởi vì mẫu thân và phụ thân đã gặp nhau nơi hồ sen đầy
thơ mộng. Mẫu thân là một thiên kim tiểu thư, còn phụ thân chỉ là một
thư sinh nghèo, khoảng cách giữa bọn họ đã khiến mối tình này đầy trắc
trở và thấm đẫm nước mắt. Cuối cùng, mẫu thân quyết định vứt bỏ tất cả
để cùng phụ thân xây dựng một gia đình hạnh phúc. Khi nghe kể đến đoạn
này, Liên Trì vẫn luôn ngưỡng mộ tình yêu của họ một cách chân thành. Vị thiên kim tiểu thư ấy, người thư sinh đa tình ấy, luôn là thần tượng
trong lòng của nàng.
Đáng tiếc, cuộc đời lại không bao giờ đẹp như mơ.
Một người phụ nữ khác bước vào cuộc đời của phụ thân. Dù đến sau nhưng
bà vẫn giành được vị trí đại nương, mẫu thân của nàng còn phải nhún
nhường gọi một tiếng tỷ tỷ. Liên Trì luôn lấy làm ấm ức thay cho mẹ.
Nhưng mỗi lần nàng nói điều này ra, mẫu thân đều cốc đầu nàng, nghiêm
khắc răn dạy Liên Trì phải kính trọng và biết ơn đại nương.
Đại nương là tiểu thư của một danh gia vọng tộc. Sau khi phụ thân và đại nương đến với nhau, bọn họ được dọn về toà biệt phủ rộng lớn bao la,
sống cuộc đời an nhàn sung túc. Phụ thân chỉ là một phu tử nghèo, bây
giờ họ được ở trong toà biệt phủ sang trọng xinh đẹp thế này, được mặc
quần là áo lụa như thế này, chắc chắn ơn nghĩa phải được tính hết về cho đại nương rồi. Thế nhưng Liên Trì vẫn cảm thấy ấm ức bất phục.
Mẫu thân nàng đương nhiên là một mỹ nhân tuyệt diễm. Người có giọng nói
thánh thót như hoàng oanh, có nụ cười rực rỡ hơn hoa hướng dương, và cả
sự dịu dàng vô bờ không ai sánh nổi. Tuy đại nương đối xử với Liên Trì
không tệ, nhưng vĩnh viễn bà không cách nào sánh được với mẫu thân nàng. Đại nương không bao giờ cười, cũng ít khi mở miệng nói. Trước mặt bà,
Liên Trì bao giờ cũng thấy hơi sợ sệt và không thoải mái. Đại nương của
nàng vĩnh viễn là người đáng sợ nhất thế gian.
Vậy mà không hiểu tại sao phụ thân lại có thể yêu một người phụ nữ như
thế. Ông triều mến gọi tên đại nương, ôm bà ở nơi không người và ngủ
cùng bà ở phía đông viện. Mẹ con Liên Trì ở tây viện, cách xa mọi người. Phụ thân cũng chưa bao giờ bước chân vào nơi đây. Từ nhỏ Liên Trì đã
bắt đầu hiểu, mẫu thân của nàng bị thất sủng.
Liên Trì là người rất thích đọc sách. Trong nhà nàng có một thư viện
thật lớn chứa không biết bao nhiêu là cuốn sách. Ngay từ khi biết đọc,
nàng đã tự đắm chìm trong thế giới của những quyển sách này. Từ kinh văn cho tới thư tuyển, từ sách dạy nấu ăn cho đến truyện ngôn tình ... tất
thảy đều không bao giờ nàng bỏ qua. Liên Trì cứ đi lang thang giữa những dãy kệ, tình cờ rút một quyển đem về đọc, không cần quan tâm xem tựa đề cũng nhưng thể loại mà quyển sách đó đề cập tới. Cứ như vậy, không có
điểm dừng mà cũng chẳng cần kết thúc.
Từ sách vở, nàng học về cách nhìn nhận thế giới. Nàng hiểu như thế nào
là những mối tình lãng mạng vướng phải nhiều ngăn cách. Nàng hiểu như
thế nào là khắc cốt ghi tâm, là đến chết không thể quên. Liên Trì cũng
biết đến thế nào là gia đấu, là sủng hạnh, cùng ghẻ lạnh. Gia đình nàng
yên bình đến thế này, vì cuộc chiến tranh giữa hai người phụ nữ đã ngã
ngủ từ lâu. Đại nương thắng, mẹ nàng bị thất sủng.
Ngày hôm đó Liên Trì nhắm mắt chọn trúng quyển Việt luật hình bộ dầy cộm để trên giá. Nàng vốn không kén cá chọn canh, kể cả những quyển pháp
hình khô khan này cũng đọc qua, coi như là mở mang thêm kiến thức đầu
óc. Quyển sách vừa lấy xuống, một đôi mắt đen kinh ngạc ngó chằm chằm
vào Liên Trì. Nàng hốt hoảng giật mình, không ngờ rằng đại ca đang đứng ở phía bên kia giá sách.
^_^
Hắn tên là Lâm Tuyền, nhưng khi hỏi phụ mẫu hai người vì sao lại đặt như vậy, họ liền tảng lờ không trả lời câu hỏi này. Một người thì giả vờ
sặc nước ho khan, người kia cuống quít chạy tới xoa lưng, sau đó cả hai
kéo nhau đi chỗ khác. Tóm lại cái tên Lâm Tuyền này quả thật lai lịch
bất minh.
Lâm Tuyền có hai người mẹ. Một là mẫu thân của hắn, đại nương. Người kia là mẫu thân của Liên Trì, nhị nương. Phụ thân hắn quả thật là người
hồng phúc tề thiên, cưới được nhị vị mẫu thân về mà gia đạo luôn yên ổn
khiến ai ai cũng phải xuýt xoa khen ngợi.
Càng ghen tị hơn khi phụ mẫu hai người dù trải qua bao nhiêu năm vẫn
tình nồng ý mật. Khi không có người ngoài, phụ thân còn ôm mẫu thân để
trong lòng, nựng nịu như đang cưng chiều hài nhi. Quả thật sự thân thiết đó đã vượt quá mức chịu đựng của tuổi trẻ, Lâm Tuyền sau lần đầu tiên
rình rập, từ đó đến nay chẳng bao giờ dám trèo nóc nhà, khoét vách tường xem chuyện người lớn nữa. Bọn họ thật là bại hoại quá mức mà.
Trong gia đình, Lâm Tuyền là đại ca, bên dưới còn hai vị muội muội. Liên Trì bằng tuổi với hắn, còn Đoàn Viên thì nhỏ hơn hai người đến tận sáu
năm. Lẽ ra Lâm Tuyền với Liên Trì cùng vai phải lứa, chơi với nhau rất
hợp, đằng này Liên Trì lại tận lực tránh xa hắn, suốt ngày chỉ trốn ở
tây viện đọc sách, chẳng bao giờ ngó ngàng đến những trò vui mà Lâm
Tuyền đã bày ra.
Khi ở nhà hắn thật sự rất cô đơn. Phụ thân và mẫu thân chàng chàng thiếp thiếp luôn đuổi bọn trẻ đi xa. Nhị nương và Liên Trì cố thủ trong tây
viện ít khi ra ngoài tiếp xúc với ai. Chỉ còn một con nhóc Đoàn Viên hỉ
mũi chưa sạch luôn khóc toáng mỗi khi không vừa ý. Người bạn thân thiết
của Lâm Tuyền chỉ có binh thư và kiếm phổ. Hắn luôn trút hết thời gian
rãnh rỗi của mình vào việc luyện tập võ công.
Ngày hôm đó, hắn cần đi tìm phương pháp luyện nội công nên mới đi vào
thư viện. Chẳng thể nào ngờ, lại tình cờ gặp vị muội muội lãnh đạm của
mình.
- Liên Trì. - Hắn vui vẻ gọi.
- Đại ca. - Nàng hơi kinh ngạc, nhưng cũng lên tiếng chào lại. Liên Trì cúi đầu, hạ ánh mắt, nhún người hành lễ. Bức rèm mi đen dày, cong
vuốt của nàng rũ xuống, che đi ánh mắt sâu thăm thẳm đầy mê hoặc. Trong
một khoảnh khắc, Lâm Tuyền giật mình hoảng hốt, vì sao tim hắn lại đột
nhiên đập mạnh dữ dội thế này? Khi Liên Trì ngẩng mặt lên, hai ánh nhìn
lại giao nhau một lần nữa. Lâm Tuyền thật sự bị nhấn chìm vào hồ sen bí
ẩn đầy quyến rũ kia.
Rõ ràng mỗi ngày dùng cơm, họ đều ngồi cùng bàn, ăn cùng một loại thức
ăn. Vì cớ gì mà Liên Trì lại đột nhiên vụt lớn nhanh hơn hẳn Lâm Tuyền.
Khuôn mặt thon thả hơn, thân người lại mềm mại hơn trước. Đôi mắt nàng
lại càng bí ẩn khó giải đáp. Làn môi trở nên hồng đậm hơn, cứ như những
cánh sen hồng trong buổi sớm mai đẫm sương khuya. Chiếc áo của Liên Trì
ôm sát vào người, làm xuất hiện những điểm nhấp nhô vô cùng khó hiểu.
Liên Trì càng lúc càng giống nhị nương, nàng thay đổi nhanh như một nụ
hoa hôm qua còn e ấp nụ, giờ đây đã bung nở, toả hương thơm ngát khắp
bốn phương.
Năm đó mới mười ba tuổi, Lâm Tuyền tự nhiên có hứng thú với việc học
văn. Hắn bỏ dở giờ luyện kiếm hằng ngày, lúc rảnh rỗi liền chạy tới thư
viện đọc sách. Phụ thân Lâm Tuyền là văn sinh, dĩ nhiên không phản đối
sự thay đổi tích cực này. Mẫu thân chỉ bắt mạch qua loa, sau khi tuyên
bố hắn không có bị bệnh thì mặc kệ, chẳng quan tâm đến nữa. Chỉ có một
mình nhị muội là phát hiện ra sự thay đổi này, bởi vì nàng luôn đến thư
viện đổi sách mỗi ngày.
Mỗi lần chạm mặt, hắn đều vui mừng hớn hở cười tươi. Nhị muội thì gật
đầu đáp trả, sau đó cụp mắt, e ấp chạy đi chỗ khác. Chỉ có như vậy mà
lại làm hắn mong ngóng từng giờ từng khắc, chờ đợi để được thấy nàng im
lặng dạo quanh những dãy kệ cao ngất đầy sách kia.
Liên Trì đọc rất nhiều sách, mỗi ngày đều ra vào thư viện đổi mấy lượt.
Cho đến lúc nàng phát hiện đi lại như vậy rất tốn công sức, bèn thay đổi thói quen, ở tại chỗ đọc luôn cho tiện. Từ đó Lâm Tuyền lại có nhiều
thời gian hơn để ngắm nhìn nàng.
Hắn luôn chuẩn bị một ấm trà Bích Loa xuân thượng hạng, bên cạnh thêm
một dĩa bánh mức nhỏ để Liên Trì nhấm nháp trong lúc đọc sách. Liên Trì
thì lại chuẩn bị một lò xông hương nhỏ, chẳng biết nàng bỏ thảo dược gì
vào đó, nhưng mùi hương thoát ra nhẹ nhàng lãng đãng, khiến người ta cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Đôi khi Lâm Tuyền quá mãi mê luyện chữ, Liên Trì cũng có thể tiện tay
mài mực dùm hắn. Lúc nàng chuyên chú vẽ tranh, hắn cũng có thể tuỳ bút
đề thơ vào.
“Nhớ ai mà biết nói cùng ai
Rằng chữ đồng ta quyết một hai.
Hoa liễu vui đâu mình dễ khéo,
Non sông dành giả nợ còn dài.
Chén tình dầu nhẫn lâu mà nhạt
Giải ước nguyền âu thắm chẳng phai.
Đầy đoạ duyên trần thôi đã định,
Xương giang duyềnh để ngắm tương lai.”(“Tốn Phong đắc mộng chí dữ ngã khan nhân thuật ngâm” - Hồ Xuân Hương)
Liên Trì vẽ xong tranh mới tỉnh lại, thấy có bài thơ bên cạnh. Nàng đột
nhiên tức giận đến đỏ mặt, đùng đùng ôm bức vẽ còn chưa ráo mực chạy về
tây viện. Từ đó Lâm Tuyền không còn dịp cùng ngồi cùng một phòng với
nàng, không được nhìn thấy nhị muội cười khúc khích khi đọc sách, không
nghe tiếng lẩm nhẩm đọc thơ rỉ rả như mưa ngâu của nàng. Sự xa lánh này
khiến Lâm Tuyền vô cùng buồn bực, hắn quyết tâm đi tìm Liên Trì để xin
lỗi. Thân làm đại ca, phải biết nhường nhịn tiểu muội nhà mình.
Nhị nương dễ dàng cho hắn đi vào phòng riêng của Liên Trì. Một phần vì
hai người là huynh muội, một phần là trong mắt bà, con cái vĩnh viễn
cũng không thể lớn khôn. Lâm Tuyền đã thấy bức tranh hôm đó đã được lồng vào khung, trang trọng treo trước giường ngủ của nàng. Rõ ràng Liên Trì rất thích bức tranh, vì cớ gì lại giận dỗi khi thấy bài thơ của Lâm
Tuyền đề trên đó. Hắn bức tóc gãi đầu, hai người là huynh muội đồng tuổi cùng lớn lên dưới một mái nhà, vì sao suy nghĩ hai bên lại khác biệt
nhau đến vậy. Thái độ của Liên Trì mãi mãi là một bí ẩn với thằng nhóc
mười ba tuổi Lâm Tuyền.
Khi nàng trở về phòng, thấy đại ca ngẩn ngơ ngắm bức tranh treo trên
tường, liền hoảng sợ dữ dội. Lâm Tuyền đã phát hiện ra nàng quý trọng,
giữ gìn bút tích của hắn thế này, liệu có chê cười không. Xấu hổ và lo
lắng xen lẫn, Liên Trì hoang mang không biết làm thế nào, hai dòng lệ
nóng bỗng nhiên trào ra. Nàng oà khóc trong sự ngạc nhiên sững sờ của
Lâm Tuyền.
Hắn luống cuống không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ôm lấy Liên Trì
vào lòng, dỗ dành nàng như cưng chiều tam muội Đoàn Viên mới bảy tuổi.
Khi nàng ngưng nức nở, cũng là lúc không gian bỗng nhiên tràn ngập mùi
ám muội. Lâm Tuyền bỗng nhiên kéo mặt nàng đến gần, hôn lên môi nhị muội như phụ thân hôn mẫu thân. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao người lớn thường
hay làm thế này, bởi vì ăn miệng người khác quả thật rất sảng khoái.
Liên Trì kinh ngạc không hiểu đại ca làm gì mình. Thế nhưng nàng lại cảm thấy đê mê, tê dại. Một niềm vui nhẹ nhàng loan toả khắp người khiến
nàng vô cùng hạnh phúc. Chẳng lẽ đây là cách mà người ta dùng để dỗ trẻ
con đang khóc ư? Nước mắt nàng ráo hoảnh, thậm chí Liên Trì còn chẳng
hiểu vì sao mình khóc. Chỉ biết rằng nụ hôn phớt nhẹ kia đã vĩnh viễn
thay đổi cuộc đời của nàng.
Nàng chẳng thể chạy trốn đại ca nữa, khi từng giờ từng khắc đều nhớ
nhung hắn. Ở trong cùng một mái nhà, nhưng sao Liên Trì lại cảm thấy hai người cách xa nhau đến thế này. Nàng không dám đến đông viên, nơi phụ
thân và đại nương sống. Mỗi lần muốn gặp đại ca, nàng chỉ có thể đến thư viện đợi chờ.
Nhưng lần này đến lượt Lâm Tuyền không dám đối mặt với nhị muội của mình.