Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 36:




Edit: Huyền Trân
Beta: Khinh Yên+Serein
Lần thứ hai đến phòng làm việc của Lưu Tịch Duệ, cô vẫn ngạc nhiên bởi cách trang trí quá khoa trương.
Tầng hai vẫn nhộn nhịp như mọi khi và phim trường gần như kín chỗ.
Khi Lục Kiến Trạch và Lâm Lạc Chỉ tiến vào, hầu như mọi người đều không chú ý đến, thỉnh thoảng có vài người liếc nhìn bọn họ, rồi nhanh chóng quay trở lại làm công việc của mình. Không còn cách nào khác vì ở trong cái giới này, người đẹp trai thật sự quá nhiều.
Tuy nhiên, điều này khiến cả hai thoải mái hơn nhiều, vì họ cũng không thích quá bị chú ý.
“Hôm nay anh quay gì vậy?” Lâm Lạc Chỉ nắm lấy cánh tay Lục Kiến Trạch nhỏ giọng hỏi.
Lục Kiến Trạch đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy phòng của Lưu Tịch Duệ ở phía trong cùng trả lời:
“Chủ đề về rừng.”
“Hả?” Lâm Lạc Chỉ thắc mắc hỏi “Thế tại sao không quay chụp ở bên ngoài?”
Lục Kiến Trạch đã tìm thấy phòng rồi nói: “Có lý.”
“Cái gì?” Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, Lâm Lạc Chỉ hít sâu một hơi.
Toàn bộ căn phòng được chứa đầy thực vật, giống như một khu rừng mưa nhiệt đới, những cây hoa và thực vật có rất nhiều hình dáng quỷ dị, cùng với một chiếc xích đu được treo lên hai cành cây to lớn đang đung đưa qua lại.
“Thế nào?” Lưu Tịch Duệ từ gốc cây phía sau bước ra, phía sau lưng anh là một bó đèn LED lớn, có lẽ anh ấy cảm thấy đạo cụ chưa thể hiện hết những gì mà mình mong muốn nên đã tự làm.
Lâm Lạc Chỉ sững sờ, kinh ngạc đến không thể khép được miệng: “Cái này… như vậy cũng quá lợi hại rồi.”
Lưu Tịch Duệ khẽ cười: “Từ cuối tuần trước tôi đã bắt đầu làm nó rồi. Cũng đã nhiều năm rồi không còn tự mình làm những việc này, vì thế cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng mà bây giờ nhìn lại trông rất có cảm giác thành tựu.”
Anh ta nhìn sang Lục Kiến Trạch, nhướng mày cười cười: “Anh Lục à, anh thật sự không muốn làm người mẫu của tôi sao? Tôi sẽ cho hai người chụp chung với nhau. Tạp chí chụp lần trước được rất nhiều người đón nhận.”
Lưu Tịch Duệ lớn tuổi hơn Lục Kiến Trạch rất nhiều, nhưng lần nào cũng gọi anh là anh Lục, anh ta lúc nào cũng không nhịn được mà nói giỡn, Lục Kiến Trạch cũng lười sửa, vì thế tên gọi anh Lục được ra đời.
Lục Kiến Trạch lạnh nhạt nói: “Không cần, cảm ơn.
Lưu Tịch Duệ cũng không mấy để ý, anh ta mở cửa ra ngoài gọi người: “Mọi người tới đây đi, có thể bắt đầu làm việc rồi.”
Lâm Lạc Chỉ nắm lấy ngón tay của Lục Kiến Trạch, rồi nhìn về phía cửa một lát mọi người liền đến.
Lưu Tịch Duệ dắt thêm một cậu bé vào, gỡ một bó đèn lớn trên bả vai sau đó nhét vào tay cậu bé: “Chăm sóc cây cỏ, tập trung vào xích đu nhiều một tí.”
“Vâng ạ.” Cậu bé bước nhanh về phía xích đu.
Lâm Lạc Chỉ nhìn thấy cậu bé không hề chần chừ mà bắt đầu làm ngay lập tức và cậu làm vô cùng tốt, vì vậy cô không thể không thấy kinh ngạc.
“Lạc Chỉ.” Lưu Tịch Duệ hét lên: “Lại đây, hai chị này sẽ đưa em đi trang điểm.”
“Vâng.” Lâm Lạc Chỉ nắm tay Lục Kiến Trạch bước ra ngoài.
Lục Kiến Trạch khẽ nhếch môi, trầm giọng nói: “Em trang điểm, có muốn anh đi cùng em không?”
Lâm Lạc Chỉ cúi đầu không nói tiếng nào đi theo hai chị trang điểm.
Lục Kiến Trạch nhìn vành tai đang dần dần đỏ lên của cô, giơ tay nhéo nhéo.
Phòng thay đồ rất lớn, Lâm Lạc Chỉ được ấn ngồi xuống ghế, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc lập tức bắt đầu làm việc. Một lúc lâu sau, người chuẩn bị trang phục cũng tới để so sánh.
Lục Kiến Trạch khoanh tay đứng một bên, anh có thể nhìn thấy gương mặt của Lâm Lạc Chỉ trong gương, cô cũng có thể nhìn thấy anh.
Làn da trắng và mỏng manh của Lâm Lạc Chỉ chỉ trong chốc lát đã trở nên hồng hào và dịu dàng, chuyên gia trang điểm làm rất nhanh, tóc của cô nhanh chóng được làm xong, chuyên gia trang điểm bắt đầu tập trung lên gương mặt của cô.
Ngay khi đính viên đá dưới mí mắt của cô xong, chuyên gia trang điểm nâng cằm nhỏ cô lên cảm thán: “Khuôn mặt nhỏ này, thật sự là đãi ngộ của ông trời.”
Nhà tạo mẫu tóc bắt đầu thêm những chiếc kẹp hình chiếc lá lên đầu của Lâm Lạc Chỉ: “Em đã thành niên chưa?”
Lâm Lạc Chỉ vô thức liếc nhìn Lục Kiến Trạch trong gương, Lục Kiến Trạch lập tức nhìn lại, ánh mắt anh ôn nhu, ra vẻ như rằng điều đó là chắc chắn.
“Em đã thành niên.” Lâm Lạc Chỉ thì thầm: “Năm nay em đã 19 tuổi.”
“Hả?” Chuyên gia trang điểm dừng cây cọ trên tay, đưa tay lên nâng cằm nhỏ của Lâm Lạc Chỉ nhìn trái nhìn phải và đột nhiên nhận ra:“Chị biết rồi, hình như em không thường xuyên trang điểm?”
Lâm Lạc Chỉ chớp mắt, “Vẽ đi ạ.”
“Vẽ đi?” Chuyên viên trang điểm tiếp tục nói cho nhà tạo mẫu tóc, “Không được, da của em trắng như trứng gà vừa mới bóc, đợi chút, em đừng nói với chị khi tới đây em đã trang điểm hả?”
Nhà tạo mẫu tóc làm xong, nhẹ nhàng cười nói, “Chắc là đúng rồi, nhìn cô bé này không giống với người rành chuyện này đâu.”
Lâm Lạc Chỉ có chút ngại ngùng cụp mắt xuống.
Chuyên gia trang điểm bĩu môi với Lục Kiến Trạch đằng sau nhà tạo mẫu tóc, nhắc nhở cô ấy bạn trai của người ta còn đang ở phía sau.
Nhà tạo mẫu tóc nói “Hả?”, ngay khi nhận được nhắc nhở cô ấy lập tức quay đầu lại và xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ nói đùa thôi.”
Lục Kiến Trạch cười một cái: “Không sao.”
Lâm Lạc Chỉ lại giương mắt vào gương lén lút nhìn Lục Kiến Trạch, hôm nay anh thực sự quá đẹp.
Không ngờ rằng đã sớm bị Lục Kiến Trạch phát hiện, Lục Kiến Trạch dùng khẩu hình nói vào trong gương: “Vợ anh thật đẹp.”
“A, chị chưa đánh má hồng?” Chuyên gia trang điểm thắc mắc “Chờ một chút, chị sẽ đánh lại má hồng cho em, ngày hôm nay em không được đánh má hồng quá đậm.”
Nhà tạo mẫu tóc làm xong rồi, nhìn thấy một màn như vậy chỉ lẳng lặng ngồi mỉm cười
Chuyên gia trang điểm đang quay lưng về phía Lục Kiến Trạch, cô rất khó hiểu, không chịu được liền nhanh chóng tìm cách làm cho gương mặt của cô bớt đỏ.
Nhà tạo mẫu tóc liếc nhìn Lục Kiến Trạch, sau đó đi ra khỏi phòng thay đồ, trước khi ra khỏi cô nắm lấy khung cửa cười nói: “Tôi nghĩ không cần che, chỉ cần đưa cái má hồng phía sau lưng cô ấy đi ra ngoài là được rồi.”
Nhà trang điểm ngước mắt lên nhìn chằm chằm, Lục Kiến Trạch khẽ cười nhẹ.
Lâm Lạc Chỉ lo lắng Lục Kiến Trạch sẽ xấu hổ, vì thế cô cầm lấy cục bông trang điểm của chuyên gia trang điểm nói: “Chị ơi, em sẽ không nhìn anh ấy nữa.”
Cô chớp chớp lông mi, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh với con ngươi đen láy, vài sợi tóc xoăn rơi trên trán và thái dương, mái tóc lòa xòa cùng với vài cái lá cây, cả người cô lúc này trông rất ngây thơ và vô hại, giống như một tiểu yêu tinh mới trốn ra khỏi khu rừng.
Chị gái chuyên gia trang điểm nhìn cô, cảm thấy thật đáng yêu: “Em gái nhỏ, em quá đáng yêu.”
Lâm Lạc Chỉ sau khi được khen có hơi ngại ngùng, chuyên gia trang điểm ngay lập tức nói: “Chẹp, đừng có đỏ mặt.”
“Dạ…” Lâm Lạc Chỉ vội vàng gật đầu.
Ánh mắt Lục Kiến Trạch luôn luôn dán ở trên người của cô, anh không quan tâm và để ý bất cứ điều gì ở xung quanh, thậm chí anh còn lấy điện thoại thoại của mình chụp vài bức ảnh.
Lâm Lạc Chỉ được gọi đi thay trang phục, lần này theo sau cô là một chị mặc áo dài.
Lâm Lạc Chỉ mặc một chiếc đầm công chúa màu xanh lá cây, mái tóc buông xõa làm tăng mười phần khí chất, trên hai dây áo được gắn vài con bướm trang trí một cách vô cùng hài hòa, tự nhiên.
Lâm Lạc Chỉ đi chân trần ra khỏi phòng thay đồ, bối rối nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Lục Kiến Trạch.
Người chuẩn bị trang phục đi về phía cô, trên tay còn cầm theo một đôi dép lê: “Ồ, anh ấy đang đợi ở bên ngoài, lát nữa rồi gặp. Bây giờ cô mang đỡ dép này vào đi, mặt đất lạnh lắm.”
Hai tai đỏ bừng, Lâm Lạc Chỉ gật đầu.
Lối vào của phòng thay đồ có không ít người ra vào, Lâm Lạc Chỉ vừa bước ra, Lục Kiến Trạch liền buông điện thoại trong tay xuống.
Anh dùng khẩu hình của mình nói: “Thật đẹp.”
Nụ cười khẩn trương của Lâm Lạc Chỉ ngay lập tức chuyển thành một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Lục Kiến Trạch dang hai cánh tay về phía cô, Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng chạy về phía anh.
Người chuẩn bị trang phục ăn ngay một ngụm cơm chó, nở một nụ cười bất lực.
Lục Kiến Trạch đem cô ôm vào trong lồng ngực mình: “Tiểu tiên nữ nhà ai chạy ra đây, hửm?”
Lâm Lạc Chỉ cười thẹn thùng, đột nhiên nhớ tới cái gì, cô nhanh chóng lui về sau một bước, rời khỏi vòng tay của Lục Kiến Trạch.
Lục Kiến Trạch nhướng mày nhìn cô.
Lâm Lạc Chỉ ngượng ngùng nói: “Hai chị trang điểm nói em không được lộn xộn.”
“Ừm.” Lục Kiến Trạch khẽ cười một cái: “Vậy anh đành phải chịu.”
Lâm Lạc Chỉ nghe thấy anh nói như thế thì cúi đầu một lúc, lát sau cô ngẩng đầu lên, hai má ửng hồng nhìn Lục Kiến Trạch.
Lục Kiến Trạch kiên nhẫn nói: “Hả?”
Lâm Lạc Chỉ mím môi, nhỏ giọng nói: “Anh lại gần một chút.”
Lục Kiến Trạch bước tới gần và dừng lại, cúi người lại gần cô: “Làm gì vậy–”
Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng hôn trên mặt anh.
Lỗ tai của Lục Kiến Trạch đỏ lên trông thấy, anh đứng dậy: “Sao tự nhiên em lại hôn anh?”
Lâm Lạc Chỉ hít một hơi thật sâu: “Em không muốn để anh khó… khó… khó chịu.”
Lục Kiến Trạch dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Thật là muốn mang em về nhà ngay lập tức, phải làm sao bây giờ?”
Lâm Lạc Chỉ đơ người nhìn anh: “Anh muốn như thế nào đều được mà.”
Hơi thở của Lục Kiến Trạch chợt ngưng lại: “Em, đừng nói chuyện.”
Lâm Lạc Chỉ chớp mắt, lát sau lại ngoan ngoãn trả lời: “Ừm.”
Lưu Tịch Duệ khoanh tay đứng ở trước studio, nhìn hai người họ rồi đi tới gần “chẹp” vài tiếng, “Hai người yêu đương công khai ở đây như vậy?”
Lâm Lạc Chỉ im lặng, đôi mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm vào Lưu Tịch Duệ, như thể anh ta đã làm việc gì đó không đúng đắn.
“Này?” Lưu Tịch Duệ nhìn Lục Kiến Trạch sau đó hất cằm về phía Lâm Lạc Chỉ: “Tình huống gì đây?”
Lục Kiến Trạch không muốn giải thích, màu đỏ từ đôi tai của anh đã truyền đến cổ, anh đẩy cửa bước vào, trầm giọng nói: “Bắt đầu đi, nhanh lên.”
Lưu Tịch Duệ bị nghẹn hai lần liên tiếp, anh tức giận chạy theo phía sau: “Hai người thật là.”
Lục Kiến Trạch hắng giọng nói: “Ừm.”
Lưu Tịch Duệ nhìn chằm chằm vào không trung một hồi, sau đó nhận ra không ai để ý tới mình, anh ta nhanh chóng đi điều chỉnh máy móc.
Lục Kiến Trạch ngồi xổm xuống bên cạnh chân của Lâm Lạc Chỉ: “Có lạnh không em?”
Lâm Lạc Chỉ giẫm lên mặt cỏ nhân tạo được gắn dưới sàn, rũ mắt nhìn Lục Kiến Trạch sau đó chớp mắt hai lần.
Lục Kiến Trạch bật cười nói: “Đừng có quá đáng yêu.”
Lâm Lạc Chỉ lại vô tội chớp mắt.
Lục Kiến Trạch đột nhiên nhớ tới điều gì đó, anh cúi đầu khẽ cười lên một tiếng, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Bây giờ em có thể nói chuyện rồi.”
“Hừ ~” Lâm Lạc Chỉ thở ra một hơi thật dài.
Lưu Tịch Duệ từ máy quay nhìn thấy hai người bọn họ liền nói: “Hai người lại dính vào nhau! Hôm nay khối lượng công việc tăng gấp đôi!”
Lâm Lạc Chỉ vội thu chân mình về sau đó nhanh chóng lùi lại vài bước.
“Em có lạnh không?” Lục Kiến Trạch đứng dậy hỏi.
Lâm Lạc Chỉ lại lùi về sau một bước, cô lắc đầu.
Lục Kiến Trạch lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Lưu Tịch Duệ trừng mắt nhìn anh, lại liếc mắt một cái: “Cậu thật là mưu mô, tôi trang điểm giúp vợ cậu, chụp ảnh, lại có sẵn trang phục, còn phải trả tiền hẹn hò cho hai người. Thôi bỏ đi, tôi chính là người coi tiền như rác.”
Lục Kiến Trạch ngồi xuống chiếc ghế cạnh cánh cửa, chân dài tùy ý mà tách ra, khóe môi giật giật: “Buổi tối tôi mời, cảm ơn.”
Ánh mắt Lưu Tịch Duệ lóe sáng, giọng điệu của anh ta trở nên nhiệt tình: “Anh Lục à, ý anh là gì đây?”
Lục Kiến Trạch cười một cái: “Freeway, tôi cùng mấy người bạn mở.”
“Đm?” Đầu óc Lưu Tịch Duệ quay cuồng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, anh ta dơ tay lên bấm vài cái trên không trung: “Có phải Thi Vãn Doanh và anh đã gặp nhau ở đó không?”
Nụ cười trên mặt Lục Kiến Trạch cứng đờ một lát, ánh mắt anh dần trở nên mờ mịt.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.