Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 37:




Edit: Huyền Trân
Beta: Serein
Quá trình quay chụp diễn ra suôn sẻ hơn dự đoán, khi Lưu Tịch Duệ tiến vào trạng thái làm việc, anh ta làm rất nhanh chóng.
Lâm Lạc Chỉ cũng không cần phải diễn xuất quá nhiều, Lưu Tịch Duệ chỉ cần cô tỏa ra sự tự nhiên và linh động của cô.
Cô bước vào phòng thay đồ, tẩy trang và thay quần áo.
Lâm Lạc Chỉ vừa từ phòng thay đồ ra, bắt gặp ngay ánh mắt của Lục Kiến Trạch thì một tiếng “Ay da ~” vang lên.
Thi Vãn Doanh bước đi trên đôi giày cao gót mảnh mai, lúc nãy không cẩn thận đã lỡ trượt chân ở đâu đó, giờ đây cô ta đang để tay đỡ lấy ngực mình, ánh mắt đầy quyến rũ nhìn Lục Kiến Trạch ở cách đó không xa.
Cô ta mặc trên người một bộ lễ phục cao cấp màu đen xẻ hơi sâu ở ngực, chất liệu và màu sắc gần như giống với bộ tây trang của Lục Kiến Trạch, hai người đứng cách nhau nửa mét nhìn vô cùng đẹp mắt, giống như đang chụp tạp chí.
Lâm Lạc Chỉ vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía Lục Kiến Trạch có chút kinh ngạc, ngẩn ngơ.
Thi Vãn Doanh yểu điệu mà đi tới bên cạnh Lục Kiến Trạch, ánh mắt hơi lười nhác liếc nhìn Lâm Lạc Chỉ một cái.
Ánh mắt Lục Kiến Trạch vẫn không rời khỏi người Lâm Lạc Chỉ, chỉ là trong đáy mắt của anh hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Em đang đợi cái gì?” Lục Kiến Trạch trầm giọng hỏi.
Chân của Lâm Lạc Chỉ như được quấn đầy những cục sắt, tự ti và mặc cảm về những điều mà cô đã luôn giấu kín bao lâu nay lại một lần nữa bộc phát.
Lục Kiến Trạch đi về phía cô, có chút nóng nảy cầm cổ tay của cô.
Lâm Lạc Chỉ thấy hơi đau, nhưng cô không dám phát ra âm thanh mà chỉ im lặng và rời đi cùng Lục Kiến Trạch.
Thi Vãn Doanh nhìn bóng lưng của hai người đi xa, lồng ngực phập phồng lên xuống, một chiếc túi ngọc gần triệu đô bị cô ta đập xuống đất, những viên ngọc rơi vãi đầy sàn.
Lâm Lạc Chỉ ngồi trên ghế lái phụ của chiếc xe thể thao, ánh mắt rũ xuống, Lục Kiến Trạch hơi bực tức mà đạp ga lái xe ra ngoài.
Vừa lúc vào giờ cao điểm buổi tối, Lục Kiến Trạch lái xe vòng ra, chiếc xe bên cạnh nhanh chóng bị bỏ lại ở phía sau. 
Lâm Lạc Chỉ gắt gao nắm chặt đai an toàn, cho đến khi Lục Kiến Trạch muốn tăng tốc một lần nữa cô mới mở miệng nói: “Lục Kiến Trạch, anh chạy chậm lại một chút!”
Cô vừa dứt lời, Lục Kiến Trạch nhanh chóng giảm tốc độ, mở trần xe ra và nhanh chóng rời khỏi làn đường cao tốc.
Lâm Lạc Chỉ hít thở sâu vài cái.
“Tại sao vừa rồi không tới?” Lục Kiến Trạch thấp giọng hỏi.
Trái tim Lâm Lạc Chỉ đập mãnh liệt, cô không thể giải thích với Lục Kiến Trạch. Cô không dám nói với anh rằng mình không đi tới là bởi vì không có đủ dũng cảm, đặc biệt là khi ánh mắt lười biếng của Thi Vãn Doanh liếc cô một cái.
Hai người bọn họ trông rất xứng đôi, từ ăn mặc đến khí chất, mà còn cô thì…
“Nói chuyện.” Lục Kiến Trạch nhíu chặt mày nói.
Lâm Lạc Chỉ cúi thấp đầu, cô không muốn nói đến sự bất lực và ủy khuất của bản thân, bởi vì cô biết rõ Lục Kiến Trạch đã làm nhiều điều như thế nào để cô tìm thấy được sự tự tin của mình.
Chỉ có điều những thứ này đã khắc sâu vào trong xương cốt, nó sẽ cùng với tình yêu sâu càng thêm sâu, nhất là khi cô cảm nhận được sự dịu dàng của Lục Kiến Trạch và cô không thể nào trả lại được dù đã cố gắng hết sức mình.
Cô cảm thấy Lục Kiến Trạch nên được nhận những thứ xứng đáng hơn, và người mà cô chờ mong đã xuất hiện. Trong lòng cô không nhớ mình đã phải nếm trải qua biết bao nhiêu đau đớn trong lòng.
Chỉ là cô không giỏi điều chỉnh cảm xúc của mình một cách nhanh chóng, cô đã thể hiện rõ sự buồn bã và thất vọng của mình vào thời điểm đó quá mức rõ ràng, mà Lục Kiến Trạch cũng không hề cho cô cơ hội để đè nén cảm xúc của mình xuống.
Bả vai Lâm Lạc Chỉ càng ngày siết chặt, cho đến khi sợi dây bị đứt, bả vai cô bắt đầu run rẩy.
Lục Kiến Trạch liếc mắt nhìn sang, lái xe đến bãi đậu gần nhất ở đây.
Ngay sau khi anh dừng xe lại, thì Lưu Tịch Duệ gọi đến.
Lục Kiến Trạch nhìn chằm chằm bằng đôi mắt sâu thăm thẳm, cởi dây an toàn nghe điện thoại, trầm giọng nói: “Có chuyện gì? Lát nữa tôi đến.”
Anh cúp điện thoại, cúi người lại gần cô, nâng cằm Lâm Lạc Chỉ, khiến cho cô nhìn thẳng vào anh.
“Em cảm thấy cô ta mới xứng với anh?” Lục Kiến Trạch ở gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh trên má cô.
Lâm Lạc Chỉ rũ đi đôi mắt ướt, bất lực gật đầu.
Lục Kiến Trạch lại gần hơn, hôn lên khóe môi của cô: “Còn em?”
Lâm Lạc Chỉ nhắm nghiền hai mắt, nước mắt không kiềm được mà tuôn trào ra, cô khóc nức nở, nhưng trong giây tiếp theo Lục Kiến Trạch đã hôn tới.
Nụ hôn anh không còn dịu dàng như lúc trước, mà hôn một cách kịch liệt, hung hăng, sự bá đạo chiếm lấy mười phần.
Đầu óc của Lâm Lạc Chỉ dần dần giống như trống rỗng và chứa đầy hơi, đôi tay bị Lục Kiến Trạch kéo lên nắm lấy cổ áo của anh.
Tiếng thở dốc trầm thấp của Lục Kiến Trạch truyền vào tai cô, hai chân Lâm Lạc Chỉ như nhũn ra, ngay cả cánh tay cũng không còn sức lực, đành phải để anh nắm lấy.
Không biết qua bao lâu, Lục Kiến Trạch mới từ từ rời khỏi bờ môi của cô, nhưng anh vẫn duy trì khoảng cách rất gần, hơi thở hai người đan xen vào nhau. Lục Kiến Trạch giơ tay lên tùy ý giúp cô vuốt lại tóc, hôn lên cằm cô: “Nếu em không nhớ lại, anh sẽ hôn em cho tới khi em nhớ mới thôi.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, anh tức giận cắn nhẹ vào mũi của cô: “Em nhớ rõ chưa?”
Lâm Lạc Chỉ nói “Ừm” trong đau đớn và nhanh chóng nhẹ giọng nói thêm: “Em biết, em biết…”
Màn đêm buông xuống, xe thể thao nhanh chóng lao vào con đường rực rỡ ánh đèn.
Tốc độ xe giảm dần, ven đường thỉnh thoảng có vài tiếng nói chuyện ồn ào.
Lục Kiến Trạch dừng xe, đeo kính râm lên mặt Lâm Lạc Chỉ rồi nói: “Ôm chặt anh.”
Lâm Lạc Chỉ nheo mắt dưới kính râm, ánh sáng của tia laser yếu đi bởi sự ngăn cách của kính râm, tiếng nhạc truyền vào tai, người ra vào càng lúc càng nhiều, hai người họ bước vào trong quán.
Lục Kiến Trạch quét mắt nhìn quanh một lần, nhanh chóng đưa cô tới chỗ Lưu Tịch Duệ đang ngồi ở hàng ghế dài.
“Hai người bận tạo ra người hả? Lâu như vậy!” Lưu Tịch Duệ nâng hai ly rượu lên cau có.
Mọi người trong công ty gần như đều đã đến, hơn hai mươi người đàn ông và những người phụ nữ đi theo ở phía sau, ngoại trừ Thi Vãn Doanh đang ngồi uống rượu một mình ở góc ghế sô pha.
Lâm Lạc Chỉ hé mắt dần dần thích ứng liền nhìn thấy Lưu Tịch Duệ đang đưa ly rượu tới trước mặt cô.
Vừa định lên tiếng chào hỏi, cô nhìn thấy Lục Kiến Trạch không nói lời nào mà bưng hai ly rượu lên uống, chỉ một lúc sau mặt anh hơi nóng lên.
Lục Kiến Trạch lại uống hai ly, đám người mới buông tha cho bọn họ, cả hai đều ngồi cạnh Lưu Tịch Duệ.
Bên cạnh Lâm Lạc Chỉ không có ai, Lục Kiến Trạch nhét vào tay cô một ly nước cam.
Thỉnh thoảng có vài người đến nâng ly chúc mừng Lưu Tịch Duệ, Lưu Tịch Duệ giải quyết xong liền chạy lại nói với Lục Kiến Trạch: “Này, nói cho tôi biết anh còn giấu bao nhiêu bí mật?”
Lục Kiến Trạch cầm ly rượu đã nhìn thấy đáy trên tay, thản nhiên nói: “Phỏng vấn người nhà của nhân viên sao?”
Lưu Tịch Duệ cười mắng, nhìn qua phía Lâm Lạc Chỉ, muốn đi đến chỗ cô nhưng vừa định đứng dậy, Lục Kiến Trạch đã đè bả vai anh lại.
“Không được sao?” Lục Kiến Trạch nhẹ giọng nói.
“Đm?!” Lưu Tịch Duệ trong nháy mắt liền tỉnh táo, anh nhấc mông lên ngồi trở lại, chộp lấy chai rượu mới mở từ tay của người bên cạnh rót vào ly, chỉ vào Lục Kiến Trạch: “Nhóc con, nhìn thấy không, anh đây là đàn ông đích thực!”
Lục Kiến Trạch nhướng mày cười.
Lưu Tịch Duệ thấy vậy cầm chiếc ly và rót xuống.
Lâm Lạc Chỉ chưa bao giờ thấy nhiều cảnh uống rượu như này, cô bất giác đưa tay và nắm chặt cánh tay của Lục Kiến Trạch.
Trong bóng tối, Lục Kiến Trạch vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, tỏ vẻ không sao cả, cứ thoải mái.
Năm phút sau, Lưu Tịch Duệ ợ hơi một cái và đặt chiếc ly xuống, ngã vào lồng ngực của một anh chàng đẹp trai bên cạnh. 
“Chết tiệt!” Anh chàng đẹp trai vừa bị cướp ly rượu, khiếp sợ không nói nên lời: “Lưu Tịch Duệ, con mẹ nó bị ngốc à! Cái này là Vodka!”
“Im lặng chút.” Lục Kiến Trạch lười biếng ngửa đầu tựa lưng lên sô pha, dùng đầu ngón tay gõ lên ly nước của Lâm Lạc Chỉ: “Nó có ngon không?”
Lâm Lạc Chỉ nuốt nước bọt, lắc đầu: “Em chưa uống nó.”
Lục Kiến Trạch gật đầu, đột nhiên trầm thấp giọng nói: “Thế giới của người lớn cũng rất trẻ con, không phải sao?”
Lâm Lạc Chỉ sững sờ, sau đó quay qua nhìn anh.
Lục Kiến Trạch đưa cánh tay về phía cô, Lâm Lạc Chỉ đặt chiếc ly lên bàn và ngã vào vòng tay, nằm trong lòng của anh.
Bàn tay to lớn của Lục Kiến Trạch nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, lười biếng nói: “Bọn họ cũng ích kỷ, điên cuồng và luôn tìm cớ để bao biện cho bản thân.”
“Rượu là cách để bọn họ thể hiện bản chất thật, khi say rượu thì mọi sự tức giận, dữ tợn trong con người của họ đều không cách nào tẩy trắng. Không có người nào sai, nếu sai thì chỉ là rượu hoặc quán bar chứ không phải cái tâm độc ác và ghê tởm của mình.”
“Lục Kiến Trạch…” Lâm Lạc Chỉ nhẹ giọng nói.
Lục Kiến Trạch trầm giọng khẽ nói “Ừm, em buồn ngủ rồi sao?”
Trên sàn nhảy đột nhiên vang lên tiếng hò hét chói tai, hóa ra một anh chàng nào đó cởi áo bước tới sàn nhảy, sau đó đổ rượu từ trên đầu xuống khiến cả căn phòng bùng nổ.
DJ đổi nhạc dance, sàn nhảy càng thêm đông đúc, náo nhiệt.
Không biết Lưu Tịch Duệ tỉnh lại từ lúc nào, anh ta lôi kéo anh chàng đẹp trai bên cạnh đòi hôn, sau đó trực tiếp bị đẩy vào sàn nhảy.
Chỉ còn ba người ngồi trên một hàng ghế lớn.
Thi Vãn Doanh chăm chăm nhìn thẳng vào Lục Kiến Trạch.
“Buồn ngủ rồi thì quay về nghỉ ngơi.” Lục Kiến Trạch khẽ nhéo vành tai của Lâm Lạc Chỉ.
Lâm Lạc Chỉ dựa vào người anh ngửa đầu lên, đôi mắt lấp lánh vì ánh đèn mà nhìn có chút mơ hồ: “Không buồn ngủ, chỉ là em hơi chóng mặt.” 
Lục Kiến Trạch khẽ cười một cái, ghé sát vào tai cô nói: “Cho người đổi giường đi, hai người không cần chen chúc.”
Lâm Lạc Chỉ chớp mắt, sau đó gương mặt cô đỏ bừng: “Được.”
Lục Kiến Trạch cầm túi xách của Lâm Lạc Chỉ đứng dậy: “Đi chậm lại.” 
Lâm Lạc Chỉ cảm thấy chân mình như không thể đứng vững, cô nắm chặt lấy bàn tay của Lục Kiến Trạch.
Hai người rời khỏi dãy ghế rất chậm, Thi Vãn Doanh bước đến chỗ họ.
Mí mắt cô ta hơi sưng, giống như vừa mới khóc, vẻ mặt say khướt. Cô ta liếc mắt nhìn cái túi trên tay Lục Kiến Trạch, giây tiếp theo liền ngã xuống, anh nhanh chóng lùi về sau một bước, Lâm Lạc Chỉ nhanh nhẹn đỡ lấy tay của cô ta.
Vừa định quan tâm cô ta một chút, cô lại nhớ đến lời của Lục Kiến Trạch đã nói trước đó. Vì thế, ngay sau khi đỡ Thi Vãn Doanh đứng lên rồi thì cô lập tức buông tay.
Thi Vãn Doanh liếc nhìn cô một cái, trong mắt nhanh chóng bao phủ một tầng ghen ghét, có điều Lâm Lạc Chỉ không thể nhìn rõ ánh mắt và biểu cảm của cô ta.
“Đi thôi.” Lục Kiến Trạch thấp giọng nói.
Lâm Lạc Chỉ gật đầu, nhưng cô vẫn nhìn Thi Vãn Doanh có chút lo lắng, dù sao một cô gái vào ban đêm ở nơi như vậy thì cũng không an toàn.
“Nếu không–” Cô đang định lên tiếng, đã bị Lục Kiến Trạch ôm eo.
Không cho cô nói thêm câu nào nữa, anh nói chuyện với một vài người phục vụ và được dẫn đi tới một lối đi bí mật.
Thi Vãn Doanh tay chân bủn rủn vẫn đứng ở đó, móng tay cấu chặt vào sô pha.
Căn phòng tận cùng ở bên trong đã được thay đổi, Lục Kiến Trạch nhập mật mã, sau đó dùng chân đạp cửa tiến vào rồi đóng lại.
Hai má Lâm Lạc Chỉ ửng hồng: “Lục Kiến Trạch…”
Hai người cùng nhau ngã trên chiếc giường to lớn và mềm mại.
Lục Kiến Trạch đè ở phía trên cô, có chút gắt gỏng mà cởi hai nút áo.
Lâm Lạc Chỉ còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Kiến Trạch hôn xuống đầy mãnh liệt.
Đôi tay cô bị anh nắm chặt đưa lên phía trên đỉnh đầu.
Khoang miệng Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng tràn ngập mùi rượu.
Âm thanh trong quán bar có độ vang rất lớn nên vẫn lọt vào trong tai của cô, nhưng nó đã nhanh chóng lẫn vào tiếng hít thở dồn dập của Lục Kiến Trạch.
Lâm Lạc Chỉ đột nhiên cảm nhận được một dòng nhiệt đang chảy khắp cả người cô.
Lâm Lạc Chỉ bất lực kêu lên một tiếng, Lục Kiến Trạch dừng lại, đôi mắt anh đen thăm thẳm nhìn cô, như muốn ăn tươi nuốt sống.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.